Bắt Ma Đặc Công
Chương 30 : Con đê
Tin tức Kim lão thái bị hôn mê ngất xỉu ở bãi tha ma đông sơn chỉ một thoáng liền truyền khắp cả thôn. Trương giáo sư cùng Hứa trưởng khoa đang ở trong thôn miếu kiểm tra sức khỏe cho Kim lão thái, trong thôn cũng đã lại truyền đi một tin đồn, nói là ma quỷ đã bắt đầu nhằm vào người lớn trong thôn mà xuống tay, Kim lão thái chính là người đầu tiên.
Dù sao Kim lão thái cũng là người có chút linh lực, “những thứ ma quỷ đó” cũng không thể lấy được mạng của bà ta, nhưng lần tới nếu người khác gặp phải thì sao, còn có thể chạy thoát được hay không đây? Trong lúc nhất thời cả đám thôn dân ai cũng thấy bất an.
Vưu Tiểu Dũng lớn tiếng trách mắng một phen, mấy thôn dân mới dần dần im miệng, nhưng chính anh ta trong lòng cũng không khỏi có chút thấp thỏm lo âu. Trở lại trong miếu, Trương giáo sư và Hứa trưởng khoa đã kiểm tra xong cho Kim lão thái, đang thấp giọng thảo luận với nhau, mà lão bí thư lại dựa vào một cây cột ngơ ngẩn hút thuốc.
“ Trương giáo sư...” Vưu Tiểu Dũng thấp giọng kêu lên.
“ A, không sao rồi.” Trương giáo sư nói,” Tính mạng của bà ta không có gì nguy hiểm. Có thể là bà ấy tuổi đã cao, lại đi một đoạn đường dài như vậy, lao lực quá độ, hơn nữa bị gió lạnh thổi trúng, lúc đó mới bị té xỉu.”
Vưu Tiểu Dũng thở phào một hơi, nếu Kim lão thái lại xảy ra chuyện, như vậy anh ta thực không biết xử lý như thế nào.
“ Bất quá hiện tại bà ấy thân thể thực suy yếu, phải có người chăm sóc chu đáo, chuyên tâm điều dưỡng một chút.” Trương giáo sư nói.
“ Còn có chuyện phiền toái này a. Bà ấy là một bà lão cô độc, bình thường lại thần thần bí bí, ai tình nguyện đến chiếu cố bà ta đây a.” Vưu Tiểu Dũng có chút khó xử thở dài nói.
“ Nếu không thì để tôi đến chiếu cố bà ấy đi.” Lữ Minh Dương bỗng nhiên nói,” có xảy ra chuyện gì tôi cũng có thể ứng phó được, dù sao tôi cũng là học y đó mà.”
“ Điều này sao có thể, bà ta là một lão bà đơn thân thì làm sao có thể để cậu đến chiếu cố a.” Vưu Tiểu Dũng vội vàng kêu lên.
“ Có quan hệ gì sao. Bà ta là bệnh nhân, chiếu cố bệnh nhân là chức trách của thầy thuốc chúng tôi đó thôi.” Lữ Minh Dương cười nói.
“ Tiểu Lữ nghĩ rất tốt. Bây giờ người trẻ tuổi nghĩ được như vậy rất khó tìm thấy nha.” Trương giáo sư vui vẻ nói,” Tôi thấy hay là cho tiểu Lữ đến chiếu cố bà ta là được rồi.”
“ Tôi thấy hay là để tôi đi, dù sao tiểu Lữ cũng là một nam đồng chí, dù sao cũng không tiện lắm.” Hứa trưởng khoa nói.
“ A, Hứa trưởng khoa, cô còn phải kiểm tra sức khỏe cho mấy đứa nhỏ nữa mà, tôi làm được mà.” Lữ Minh Dương vội vàng nói. Làm sao mà đầu năm nay lại còn có người nhiệt tình như vậy, cùng với mình tranh việc chăm sóc người bệnh đây chứ? Phải biết rằng chính mình muốn chiếu cố Kim lão thái thực ra là có một chút tư tâm a.
“ Hứa trưởng khoa, nếu vậy để tôi đến hỗ trợ bác sĩ Lữ đi, dù sao chuyện chuyên môn tôi cũng không giúp được việc gì.” Chu Đình đột nhiên đứng ra nói.
Vưu Tiểu Dũng nhất thời cảm động đến cơ hồ lệ nóng quanh tròng, một lần rồi lại một lần nói lời cảm kích, mọi người cũng liền giải tán, một lát sau trong miếu chỉ còn lại có Lữ Minh Dương và Chu Đình, cùng với Kim lão thái đang hôn mê, còn có chính là từ đầu đến cuối một người luôn dựa cột hút thuốc lão bí thư.
Chu Đình vẫn dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn Lữ Minh Dương, tựa hồ là có lời gì muốn nói. Mà Lữ Minh Dương cũng có chuyện muốn hỏi lão bí thư, lại ngại có Chu Đình ở đây, cũng không mở miệng hỏi được. Ba người liền như vậy giằng co, đều là một câu cũng không nói, không khí nặng nề và áp lực.
Lão bí thư rốt cuộc cũng hút thuốc xong, ném cái đầu lọc xuống đất đạp vài cái, lập tức đứng lên rời đi. Lữ Minh Dương nhớ kỹ phương hướng ông ta bỏ đi, quay đầu lại, Chu Đình đang chuẩn bị mở miệng, Lữ Minh Dương lại giành nói trước:” Tôi đi ra xe lấy vài thứ, cô chiếu cố cho bà ấy trước một chút.” Nói xong cũng không đợi Chu Đình đáp lời, bước nhanh ra khỏi cửa miếu.
Lữ Minh Dương một chốc liền bắt kịp lão bí thư đang chầm chậm bước, lão bí thư cũng không ngừng lại cước bộ, chính là cứ chầm chậm ung dung hướng phía trước mà đi, cũng không quay đầu lại mà nói với Lữ Minh Dương:” Cậu nhóc thành phố này nhìn không giống bác sĩ đó.”
Lữ Minh Dương a a cười nói:” Vậy ông xem tôi giống làm nghề gì đây?”
Lão bí thư nhàn nhạt nói:” Mặc kệ cậu làm nghề gì, nhưng vẫn là không phải bác sĩ. Cậu không lừa được tôi đâu, tôi cũng đã từng là một đời bí thư, gặp qua không biết bao nhiêu loại người rồi.”
Lữ Minh Dương a a cười nói:” Lão bí thư, tôi đây vừa rồi hỏi ông cái vấn đề kia, ông có thể nói cho tôi biết không?”
Lão bí thư ngừng lại một chút, nhìn thoáng qua mắt Lữ Minh Dương, lại quay đầu tiếp tục chậm bước đi tới, trong miệng lại nói:” Tôi thấy cậu tám phần là một thiên sư rồi.”
Lữ Minh Dương chỉ nhàn nhạt cười cười, cũng không phủ nhận.
Lão bí thư thở dài, lại nói:” Cho dù cậu thật sự là một thiên sư, nhưng ai biết năng lực cậu như thế nào đây? Cổ thiên sư, trừ Cổ thiên sư, không ai có thể xử lý được chuyện này.”
“ Lão bí thư, ông nói vị Cổ thiên sư này rốt cuộc là ai vậy a?” Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày hỏi.
“ Đó là một cao nhân a.” Lão bí thư chỉ ngón tay về phía con đê lớn của đập nước cách đó không xa, nói:” Nhìn thấy không? Lúc xây con đê lớn này, xây một lần sụp một lần, ngay cả chuyên gia thủy lợi từ thành phố đến cũng không có biện pháp. Nhưng những năm này người ta không tin chuyện tà ma a, tổng cộng xây ba lượt cũng xây không xong. Cuối cùng Cổ thiên sư đến tìm tôi, nói vùng đất này bị nhiễm tà a, nửa đêm dẫn ta đến nơi này bày hương án, làm phép một lần, ngày hôm sau lại tiến hành xây đê, liền thuận thuận lợi lợi không có vấn đề gì xảy ra nữa."
“ A a, lợi hại như vậy a.” Lữ Minh Dương cười một tiếng chiếu lệ, theo lão bí thư chậm rãi đi lên con đê. Con đê này là dùng đá lớn trên núi cùng bê tông xây thành một loại đê thủy lợi, thời điểm mùa mưa, nước trong đập dâng cao, nước liền theo mặt đê chảy vào ngăn chứa, thời điểm hạn hán thì có một hệ thống làm cho nước được giữ lại trong đê chảy ra.
Mặt đê rộng và bằng phẳng, bê tông đã phai màu và nứt nẻ, chứng minh nó đã được xây từ rất lâu rồi, nhưng Lữ Minh Dương lại đột nhiên phát hiện trong đó có một khối bê tông màu sắc có chút hóa đen, cùng với mấy khối khác rõ ràng là bất đồng.
“ Lão bí thư, chỗ này có phải đã từng xảy ra vỡ đê?” Lữ Minh Dương chỉ một khối bê tông có màu đen dưới chân nói.
“ Ồ, cậu nhỏ thành phố này làm sao mà biết vậy?” Lão bí thư thập phần ngạc nhiên nói,” Chính là chỗ này, đại khái là vào khoảng thập niên chín mươi bị vỡ chỗ này, đây là mới vá lại sau.”
Lữ Minh Dương âm thầm gật đầu, nói:” Lão bí thư, có phải từ lúc đập nước bị vỡ chỗ đê này, trong thôn liền bắt đầu phát sinh sự tình kỳ quái kia?”
Lão bí thư nhíu mày, cẩn thận nhớ lại một chút, gật đầu nói:” Thì ra cho tới bây giờ tôi cũng không lưu ý, cậu vừa hỏi như vậy tôi mới giật mình, thật đúng là có chuyện như vậy. Đập nước sau khi sửa chữa tu bổ, mùa hè năm đó tiểu Hồng nhà Lưu quả phụ bị chết, á, chính là chỗ đó...” Lão bí thư nói xong đưa tay chỉ chỉ một mảnh đất nhỏ ở sườn đông của đập nước, ở trên chỗ đất đó còn có một cái bàn đá, xem ra tựa hồ chính là nơi mà người trong thôn thường xuyên đến để giặt quần áo.
“ Là tôi đã hại mấy đứa nhỏ a.” Lão bí thư đột nhiên suy sụp chán nản dừng lại trên mặt đê, ảm đạm nói:” Sớm biết vậy thì lúc đó nên tìm Cổ thiên sư đến giúp tu bổ con đê này. Cậu nói đây là bởi vì sao, sửa con đê thôi sao lại sửa xong liền xảy ra chuyện chứ.”
Lữ Minh Dương lại nhíu chặt chân mày, đập nước, con đê, mấy cái này rốt cuộc cùng với hồng y ác linh kia có quan hệ thế nào đây? Còn có cái vị thần bí Cổ thiên sư đến tột cùng là thần thánh phương nào đây?
----------------------------------------------------------------------------------------
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
54 chương
974 chương