Bắt Ma Đặc Công

Chương 26 : Đại Quân tử vong

Lữ Minh Dương vô cùng nghi hoặc. Chính mình hiện tại thực không có đeo mắt kính, nói cách khác đáng lẽ mình không thể nhìn thấy mấy thứ phi vật chất thế này chứ. Nhưng hắn có thể khẳng định cái bóng màu đỏ bay qua bay lại vừa rồi cũng không phải là ảo giác. Điều này có ý nghĩa gì đây? Hay là cái bóng đỏ kia cũng không phải là quỷ, mà là... Hắn không khỏi lại trầm tư suy nghĩ. “ Bác sĩ Lữ, làm sao vậy?” Cơ thể mảnh mai của Chu Đình đã bắt đầu có chút phát run, bàn tay nhỏ bé bị Lữ Minh Dương nắm lấy bây giờ ngược lại bấu chặt Lữ Minh Dương. “ A, không có gì, tôi vừa rồi thấy có cái gì đó chạy tới, có thể là con chuột thôi.” Lữ Minh Dương ôn hòa cười, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Đình. Chu Đình nhất thời cảnh giác, vội vàng rút tay của mình lại, giả bộ làm ra vẻ tức giận nói:” Đáng ghét, hù chết người ta, tôi còn tưởng rằng anh gặp quỷ đó chứ.” Lữ Minh Dương mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ chính mình cũng không xác định vừa rồi có phải là gặp quỷ không – tuy hắn đã gặp qua không ít quỷ, nhưng lần này lại làm hắn không dám khẳng định. “ Đi thôi, đã sắp tới đầu thôn rồi. Chúng ta hay là nhanh chóng đi tìm Đại Quân quan trọng hơn.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói, nhấc chân tiếp tục theo đường lớn phía trước mà đi. Thôn cũng không lớn, mất một chút thời gian đã đến đầu thôn, nhưng thực không có phát hiện Đại Quân. Vì thế hai người quay trở lại, phát hiện Trương giáo sư cùng Hứa trưởng khoa còn chưa trở về, vì thế liền chuẩn bị chờ thêm một lát. Chu Đình thở hổn hển ngồi trên cối xay đá ở trong sân trước ủy ban thôn, bực tức nói:” Tên Đại Quân chết tiệt, xem tôi ngày mai như thế nào xử anh...” Cô đang nói, lại bỗng nhiên cảm giác dưới chân có một đống thịt lù lù, vì thế vội vàng lấy đèn pin chiếu xuống, lại phát hiện đây không phải là Đại Quân đó sao, cậu ta đang nằm sấp trên mặt đất ngủ say. Chu Đình nhất thời tức nghẹn họng, bật người đứng dậy tức giận đá một cước vào mông Đại Quân, mắng:” Hại mấy người chúng tôi tìm hết nửa cái thôn, anh lại nằm chỗ này mà ngủ ngon lành.” Đại Quân bị đá mạnh một cước, lại như trước không có một điểm động tĩnh, vẫn ngủ như chết. Chu Đình còn đang nghi hoặc, Lữ Minh Dương đã nhanh chóng cúi người xuống, đem Đại Quân lật trở lại, phát hiện khuôn mặt cậu ta đầy bùn đất, hai mắt trừng trừng, tròng trắng trợn ngược, miệng đầy máu... Lữ Minh Dương vội vàng kiểm tra hơi thở, lại sờ vào động mạch cổ, ảm đạm nói một tiếng:”Chết.” Chu Đình nhất thời thét lên một tiếng chói tai... *** Bí thư thôn Vưu Tiểu Dũng ngáp một cái, thần tình mệt mỏi nhìn về phía đông, mặt trời đã dần ló rạng trên bầu trời, sắp sáng rồi. Lúc nửa đêm, anh ta bị thôn dân kêu cửa om sòm, được tin nhóm người chuyên gia, phóng viên đang ở ủy ban thôn đã xảy ra chuyện, anh nhất thời hoảng lên đến cả quần áo cũng không kịp thay, liền vội vàng chạy tới. Người chết là anh chàng quay phim của đài truyền hình Đại Quân, nhớ lại buổi tối ngày hôm qua Đại Quân uống rượu thật hào sảng, Vưu Tiểu Dũng cảm giác trong lòng tựa hồ có cái gì đó làm mình ngạt thở, rồi lại tựa hồ trong lòng trống rỗng, làm cho người ta cảm thấy cồn cào khó chịu. Đã gọi điện thoại báo cho đồn cảnh sát ở cách đây hơn hai mươi dặm, chắc là họ cũng đến nhanh thôi. Vưu Tiểu Dũng vận động cái cổ cứng ngắc một chút, quay đầu lại, nhìn thấy Trương giáo sư vẫn còn đang bận rộn. Trương giáo sư từng hỗ trợ qua cảnh sát nghiệm thi, có chút kinh nghiệm trong chuyện này, hơn nữa lúc nhìn thấy thi thể Đại Quân, ông liền cảm thấy tựa hồ Đại Quân là bị phát bệnh mà chết, cũng không giống như là mưu sát. Vì thế ông cùng trưởng thôn thương lượng một lát, liền quyết định tiến hành khám nghiệm sơ bộ thi thể Đại Quân. Căn cứ vào kinh nghiệm hành y nhiều năm, Trương giáo sư khẳng định rằng Đại Quân bị chết là do phát bệnh mà chết, mà bệnh này cũng là phát sinh ngoài ý muốn. Đại Quân toàn thân không có vết thương, cơ thể toàn bộ cứng ngắc, hai mắt trừng trừng, tròng trắng trợn ngược, trong miệng lại còn có rất nhiều máu, răng cửa cắn chặt, đầu lưỡi bị răng cắn nát bấy... Dấu hiệu rất rõ ràng, Đại Quân là do phát bệnh mà chết, bệnh đó cũng chính là - động kinh! Trương giáo sư cùng Hứa trưởng khoa hội ý một chút, quay đầu nhìn Chu Đình vẫn đang khóc thút thít một góc hỏi:” Tiểu Chu a, cô có nghe trước đây Đại Quân đã từng bị động kinh không?” Chu Đình nức nở lắc đầu, nói:” Không có nghe qua. Tôi vào đài truyền hình cũng không tính là lâu, nhưng bình thường thấy anh ta rất khỏe mạnh, cho tới bây giờ tôi cũng chưa thấy anh ta uống thuốc lần nào, làm sao lại đột nhiên phát bệnh mà chết chứ?” Trương giáo sư thở dài một tiếng, nói:” Bệnh động kinh này đến bây giờ giới y học còn chưa có một cái kết luận cuối cùng, có khi là do di truyền, có khi lại là bệnh tiềm ẩn lâu ngày, cũng có thể là hoàn cảnh kích thích tạo thành. Đại Quân có lẽ là buổi tối ngày hôm qua uống quá nhiều rượu, chất cồn kích thích đại não làm cho bệnh động kinh tiềm ẩn trong người cậu ta phát tác.” Nhất thời thôn dân đang vây xung quanh ủy ban thôn để xem náo nhiệt liền xôn xao ầm ĩ lên. Như thế nào lại là động kinh chứ? Tam Hà thôn đến tột cùng là bị làm sao vậy, sao lại có nhiều người bị động kinh mà chết vậy? Còn tưởng là chỉ có con nít bị, nhưng bây giờ là một người từ trong thành phố tới cũng bị chết, lại có người thấp giọng đồn đãi, đây là Tam Hà thôn bị nguyền rủa, nói là người trong thôn sẽ toàn bộ bị phát kinh phong mà chết... Vưu Tiểu Dũng nhất thời vừa tức vừa giận, lớn tiếng phủ định, Trương giáo sư cũng cố hết sức dùng toàn bộ khí lực lớn tiếng khuyên giải thôn dân, động kinh chính là một loại bệnh, mong mọi người đừng mê tín, chính mình nhất định sẽ điều tra rõ ràng Tam Hà thôn vì sao lại phát sinh nhiều ca bệnh động kinh như vậy. Mà cái chết của anh quay phim có lẽ chỉ là trùng hợp, cùng với Tam Hà thôn thực ra không có quan hệ gì... Nhưng đối với nỗi sợ hãi đã bao trùm toàn bộ thôn dân mà nói, mấy cái lời này căn bản là không có tác dụng gì, hiện trường cơ hồ là càng ngày càng hỗn loạn, hôm qua mới bởi vì Lữ Minh Dương cứu sống một Tiểu Binh phát bệnh mà đã xây được một chút niềm tin vào khoa học trong bọn họ, chỉ thoáng một cái lại hoàn toàn tan biến May mắn lúc này một người được cử chờ ở cửa thôn đã dẫn theo hai người mặc cảnh phục đi đến, hai bộ cảnh phục vô hình chung liền chặn lại miệng của mấy thôn dân này. Nghe Vưu Tiểu Dũng và Trương giáo sư tường thuật lại tình huống, hai vị cảnh sát lại đơn giản kiểm tra một chút hiện trường, liền lập tức đồng quan điểm với Trương giáo sư, tuyên bố Đại Quân là bởi vì bệnh động kinh phát tác mà tử vong, thuộc trường hợp tử vong tự nhiên. Lữ Minh Dương lại khẽ nhíu mày, hắn trong lòng thập phần xác định Đại Quân tuyệt đối không phải chết do động kinh đơn giản như vậy. Hắn đút tay vào túi quần, nhẹ nhàng miết miết một cái lá bùa bình an hình tam giác. Đây là cái bùa bình an của Đại Quân, lúc hắn lật thi thể Đại Quân trở lại, cái bùa bình an này đang bị Đại Quân gắt gao nắm chặt trong tay. Lữ Minh Dương trong lòng thầm phác họa ra tình huống tử vong của Đại Quân. Đại Quân trong lúc đêm khuya thức dậy, lại cảm giác được chung quanh tựa hồ có quỷ, hoặc là cậu ta đã thấy quỷ. Nỗi sợ hãi khủng khiếp đã bao trùm cậu ta, cậu ta có ý muốn đánh thức mấy người trong phòng, lại phát hiện Lữ Minh Dương cũng không có ở trong phòng, mà Trương giáo sư chính là lâm vào cơn ngủ mê, la hét thế nào cũng không tỉnh dậy. Sau đó cậu ta bỗng nhiên nhớ tới giữa trưa thập phần bị nhận định sai lầm của mình là trên thế giới này thực không có quỷ nên đã ném đi bùa bình an, vì thế cậu ta liền cuống quýt lao ra khỏi phòng, cho nên dù cho rớt giày cũng không màng mang lại. Cậu ta vội vàng phóng tới cối xay đá chỗ này, kinh hoàng tìm kiếm trên mặt đất cái bùa bình an kia, làm cho mặt mũi đầu cổ bám đầy bùn đất, khi cậu ta thật vất vả trong bóng đêm tìm được cái bùa bình an nho nhỏ đó, rồi tự an ủi là mình có thể bình yên vô sự, lại phát hiện bùa bình an thực không có tác dụng như kỳ vọng, trong nỗi sợ hãi khủng khiếp, cậu ta bị ác linh dùng một loại phương pháp phi thường cổ quái giết chết, mà người chết nhìn qua lại giống như bị động kinh... Lữ Minh Dương lại nhớ tới cái bóng màu đỏ giống như quỷ ảnh kia... ----------------------------------------------------------------------------------------