Bắt Ma Đặc Công
Chương 17 : Nhiệm vụ mới
Quyển 2: Sơn thôn quỷ ảnh
Tam Hà là tên một thôn trang miền núi xa xôi, mười mấy năm gần đây, trung bình hàng năm đều có phát sinh một hai cái chết kỳ lạ của trẻ em trong thôn. Chuyện này được đài truyền hình đưa lên mục phóng sự dẫn tới sự quan tâm đặc biệt của dư luận, vì vậy Bệnh viện Nhân dân Tỉnh phái ra hai vị bác sĩ cùng tất cả ký giả tiến nhập thôn Tam Hà điều tra, Lữ Minh Dương được an bài thân phận là thực tập sinh của Học viện Y khoa cùng đi theo mọi người...
“ Tiểu Lữ à, tôi thật không rõ chú làm như thế nào, sao lần này lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.” Lão Mã dài cái mặt ngựa của mình, ném một tờ báo tới trước mặt Lữ Minh Dương, không hài lòng nói.
Một cái tiêu đề thật to trên mặt báo: Thành phố XX xảy ra dịch bệnh bất ngờ, các chuyên gia dự đoán đã có sự bùng phát của virus.
Tờ báo này cũng thật là sợ thiên hạ không loạn, không phải chỉ là trong phạm vi bán kính năm mươi mét mọi người phát sinh một chút hiện tượng ói mửa váng đầu, cũng không phải là cúm lợn, sao lại treo cái tiêu đề lớn như vậy chứ?
Lữ Minh Dương cười khổ nhìn vị phụ trách cấp Tỉnh của đội biệt động Bộ An toàn Quốc gia này, chính là thủ trưởng trực tiếp của hắn Mã Xuân Sinh, không nói một lời chờ ông tiếp tục giáo huấn.
“ Tôi đã nhiều lần nhấn mạnh, nhiệm vụ của chúng ta tuyệt đối phải giữ bí mật, nhất định không được để quần chúng chú ý, nhưng chú vẫn là tạo thành một cái cục diện như vậy cho tôi...” Lão Mã đùng đùng nổi giận giáo huấn.
“ Ôi, nếu tôi không dùng bức xạ điện từ, phỏng chừng bây giờ tôi đang nằm trong quan tài, cũng không cần nghe những lời giáo huấn này của bác đâu.” Lữ Minh Dương thở dài một tiếng nói.
“ Chú...” Lão Mã bất đắc dĩ hít vào một hơi, dịu giọng lại nói,” Thôi, tôi đã an bài nhân viên của Bộ Y Tế Tỉnh đi xử lý vụ này, đối với báo chí tôi cũng đã giúp chú giải quyết luôn rồi. Nhưng chú nhớ cho tôi, lần sau nhất định phải chú ý, tôi cũng không hy vọng mỗi lần đều đi theo đằng sau chú giúp chú lau cái mông.”
“ Tuân lệnh!” Lữ Minh Dương vụng về làm một cái động tác chào của quân nhân.
Lão Mã không khỏi bật cười, nói thật, đối với Lữ Minh Dương, ông coi tiểu tử này không chỉ là cấp dưới, mà nhiều hơn chính là con cháu của mình. Đã mười mấy năm, bản thân ông chính mắt nhìn hắn trưởng thành từng ngày, thử hỏi làm sao ông có thể giận nó lâu được chứ.
“ Còn nữa, chú thấy Giang Vĩ Bân thế nào?” Lão Mã lại hỏi.
“ Dạ, cũng không tệ.” Lữ Minh Dương trong lòng cười một tiếng, đối với sếp Giang này, mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng cũng coi như có chút giao tình với hắn. Lão Mã hỏi những lời này, cũng tức là có chuyện tốt. Bởi vì theo yêu cầu, chỉ có nhân tài cỡ cấp bậc cục trưởng mới có thể biết được sự tồn tại của những người như hắn. Mà lúc trước bản thân hắn đã nghe phong thanh anh ta là nhân tuyển cho chiếc ghế cục trưởng tiếp theo, cho nên hắn mới đồng ý cho Giang Vĩ Bân tham gia vào vụ án này.
Quả nhiên, lão Mã nghĩ ngợi một chút, nói:” Lão Trịnh sang năm phải về hưu rồi, vấn đề người kế nhiệm thì ở Tỉnh có trưng cầu kiến của tôi. Nếu lần này cậu ta đã đi theo chú biết hết mọi chuyện, chú cũng cho rằng cậu ta cũng không tệ lắm, như vậy tôi thấy tính như vậy cũng được. Dù sao về mặc nguyên tắc thì loại chuyện của chúng ta càng ít người biết càng tốt.”
Lữ Minh Dương trong lòng cười một tiếng, quả nhiên bị chính mình đoán trúng.
“ Thời gian qua thật nhanh nha, không nghĩ chớp mắt một cái lão Trịnh cũng về hưu rồi.” Lão Mã thở dài một tiếng, xoay người cầm lên một phong bì hồ sơ trên bàn, đưa cho Lữ minh Dương nói:” Đây là nhiệm vụ lần này của chú”
“ Không phải chứ, tôi vừa mới trở về mà, ngay cả không khí còn chưa kịp hít thở một hơi liền có nhiệm vụ mới?” Lữ Minh Dương hét lên.
“ Không phải cái gì? Chú để lại một đống lộn xộn cho tôi, chú có biết tôi phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể giải quyết êm đẹp vụ này không? Chú ngược lại còn dám oán trách sao?” Lão Mã giả vờ làm ra bộ dạng thở phì phò, nói,” Nhiệm vụ lần này có điểm đặc biệt, chú không làm cũng phải làm, cũng đã sắp xếp cho chú ổn thỏa rồi.”
Lữ Minh Dương hít một hơi, bất đắc dĩ nhận lấy tập hồ sơ, lật ra xem.
Lão Mã vừa nhìn Lữ Minh Dương xem hồ sơ, vừa giải thích:” Sự tình phát sinh tại huyện Nam Phong, thôn Tam Hà, kể từ đầu những năm 1990, tại đây bắt đầu phát sinh các vụ việc trẻ em bị tử vong, trung bình hàng năm đều có một hai trường hợp, thôn dân đồn đãi là có ác quỷ tạo nghiệt, sau lại dựa vào lời nói của một đạo sĩ giang hồ, quyên tiền xây tại cửa thôn một ngôi miếu để trấn tà, sau đó loại tình huống này ngừng năm sáu năm qua không có phát sinh nữa, nhưng bắt đầu từ một năm trước, lại liên tiếp xảy ra ba cái chết tương tự...”
“ Một năm trước đã bắt đầu? Tại sao bây giờ mới quyết định thụ lý vụ án này?” Lữ Minh Dương nhíu mày, vừa lật xem hồ sơ, vừa hỏi.
Lão Mã hít một hơi, nói:” Thôn Tam Hà là thôn miền núi, phương tiện giao thông và thông tin liên lạc cũng không phải là rất thuận tiện, cho nên trước kia chúng ta cũng không biết sự tình này. Cho đến năm ngoái trong thôn đổi một vị bí thư, là một người trẻ tuổi, không tin quỷ thần, sau đó cậu ta bắt đầu cố gắng tìm chuyên gia y học đến để tìm hiểu lý giải chuyện này, nhưng suốt hai năm cũng không có ai nhận lời cậu ta. Cách đây không lâu không biết thế nào tự dưng chuyện này bị đài truyền hình phát hiện, làm một tiết mục phóng sự phản ánh trên truyền hình, bây giờ tác động rất lớn đến xã hội bên ngoài, dẫn đến rất nhiều người quan tâm vấn đề này.”
Lữ Minh Dương cười khổ lắc đầu, xem xong TV mới biết có chuyện án mạng như vậy, phỏng chừng lão Mã lần này nhất định là đã bị cấp trên giáo huấn qua.
“ Đài truyền hình cùng Bệnh viện Nhân dân Tỉnh đã liên lạc qua, ngày mai sẽ phái hai bác sĩ cùng đi với họ. Tôi đã sắp xếp xong rồi, chú lấy thân phận thực tập sinh của Học viện y khoa đi cùng mấy người bọn họ.” Lão Mã nói.
Lữ Minh Dương cười khổ nói:” Không phải chứ, nhiều người đi như vậy rồi, bác nói tôi còn có thể làm gì?”
“ Chú nói chú có thể làm gì? Giải quyết tốt vụ này cho tôi, bảo vệ sự yên bình của thôn dân.” Còn nữa, lần này quan trọng nhất chính là chú phải cam đoan nhiệm vụ phải bí mật tiến hành, ngàn vạn lần không thể làm cho mọi người biết chân tướng, bài trừ mê tín phong kiến là nguyên tắc tối căn bản của chúng ta.”
“ Bài trừ mê tín? Bác đừng quên chúng ta chính là người làm công tác mê tín nha.” Lữ Minh Dương bất đắc dĩ thở dài nói.
“ Chúng ta sao gọi là mê tín? Chúng ta là người làm công tác khoa học chân chính.”
“ Ặc, vậy bác nói cho tôi nghe cái gì mới là mê tín đi?” Lữ Minh Dương nói.
“ Dập đầu thắp hương, cầu thần bái Phật, tin tưởng mấy trò lừa gạt ma quỷ của mấy tên đạo sĩ lừa đảo, đó mới là mê tín phong kiến!”Lão Mã chính nghĩa nói.
Lữ Minh Dương bất đắc dĩ gật đầu, đối với cái “ Nguyên tắc tối căn bản” này, bản thân hắn cùng lão Mã cũng không biết đã tranh luận qua bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần chỉ cần vừa thấy lão Mã bộ dạng dứt khoát thần sắc kiên định, hắn liền lập tức ngậm miệng không nói nữa.
“ Nhớ, có rất nhiều chuyện không thể để người bình thường biết, bằng không thế giới này sẽ phải náo loạn .” Lão Mã vỗ vỗ đầu vai Lữ Minh Dương, thở dài một tiếng nói:” Cho thôn dân và nhóm người đài truyền hình một cái giải thích khoa học mà họ có thể tiếp nhận được, đó chính là nhiệm vụ quan trọng nhất lần này.”
***
> đã bắt đầu, câu chuyện này nếu so với câu chuyện của quyển thứ nhất thì dài hơn rất nhiều, nhất định làm mọi người xem cho đã ghiền. Thuận tiện cầu phiếu cầu phiếu a... ( Lời nói nhảm của lão Tạo Bạch đấy!!! )
------------------------------------------------------------------------------------------
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
54 chương
974 chương