Bắt Ma Đặc Công
Chương 129 : Viện quân
Vòi máu phụt ra lại giống như mưa phùn bay tứ tán.
Lữ Minh Dương còn chưa kịp cảm nhận cơn đau thấu tim từ sau lưng truyền đến, thì đã xoay người vung cây đuốc gỗ trong tay quất tới, than đỏ đầu đuốc gỗ bừng sáng trong gió, phang mạnh lên gò má con hành thi vừa đánh lén.
Hành thi lập tức há to miệng, cổ họng phát ra tiếng rên trầm thấp đau đớn, cuống cuồng xoay mình bỏ chạy.
Lữ Minh Dương thừa thế nhảy đến bên cạnh Hàn Di, hai người tựa lưng vào nhau hươ đuốc tứ phía, xua đuổi đám hành thi đang kéo đến bao vây, cảm giác tuyệt vọng càng lúc càng mãnh liệt.
Hiện tại hai người đã cạn kiệt thể lực, chỉ cố cầm hơi chống cự, hơn nữa đều mang thương thế, đặc biệt là Hàn Di hai lần trúng đòn nghiêm trọng của lão quái bà, giờ phút này sắc mặt đã tái nhợt, vết thương do lão quái bà đánh trúng vừa lạnh thấu xương vừa đau nhức, thậm chí toàn thân tê dại như bị đóng băng.
Hàn Di khó nhọc thở hổn hển, nhưng đuốc gỗ trong tay lại không dám dừng lại phút nào, cô khàn giọng nói:” Ngươi mau xông ra, mặc kệ ta!”
Lữ Minh Dương vung đuốc bức lui một hành thi, dùng khẩu khí ngoan cố nói:” Không, chạy cùng chạy.” Hắn vừa nói, vừa vung đuốc gỗ, khó nhọc tiến về phía đầu con hẻm.
“Ngươi nhất định phải chạy!” Khẩu khí Hàn Di cũng vô cùng cứng rắn nói, ”Thượng tầng tổ chức yêu cầu ngươi nhất định phải còn sống!”
Lữ Minh Dương cắn răng, không nói thêm lời nào, vẫn ra sức tiến về đầu con hẻm.
Chợt trên nóc nhà gần đó truyền tới trận cười âm hiểm của lão quái bà, bà ta lướt đi nhẹ nhàng trên mái ngói, tư thái đó còn đâu cái dáng vẻ già cả lọm khọm? Bà ta nhẹ nhàng tung người, từ mái nhà này chuyển sang mái nhà khác, rồi đến mái nhà đối diện Lữ Minh Dương và Hàn Di, mặc dù bà ta ở trên cao, nhưng lại cúi đầu thật thấp, vẫn như cũ dùng cặp mắt màu vàng kim quỷ dị kia khóa chặt hai người.
Lữ Minh Dương cắn mạnh một cái, dùng sức mút đầu lưỡi, lần nữa hút đầy một miệng máu tươi, đề phòng lão quái bà công kích bất ngờ.
Nhưng tựa hồ lão quái bà không hề gấp gáp, dường như bà ta đã nhận định hai người tuyệt đối không có năng lực đột phá vòng vây của đám đồ tử đồ tôn của mình mà xông ra ngoài, bộ dáng nhàn nhã di chuyển giữa những mái nhà quan sát hai người.
Thể lực cuối cùng cũng cạn kiệt, hiện tại hai người Lữ Minh Dương huy động được cây đuốc gỗ đã là gắng sức quá độ rồi. Trước mắt chính là tuyệt cảnh, nhưng đúng lúc đó, Lữ Minh Dương chợt nghe thấy một loạt tiếng nổ oanh trời truyền đến.
Chẳng lẽ là ảo giác khi cơ thể bị vắt kiệt sức?
Đột nhiên hắn phát ra một tiếng reo lớn mừng rỡ, huy động cây đuốc gỗ trong tay, hạ gục một hành thi đang lao tới, tựa hồ cả người hắn vừa mới được sạc đầy năng lượng, toàn thân tràn trề sức lực.
“Viện quân!” Lữ Minh Dương quát to một tiếng.
“Hàn Di, cố cầm cự, có trực thăng!” Hắn hướng sang Hàn Di đã gần như kiệt lực hét lớn.
Tiếng nổ oành oành càng lúc càng lớn, rất nhanh đã văng vẳng phía ngoài thôn, lão quái bà trên mái nhà tựa hồ cũng đã ý thức được tình huống có biến hóa, đột nhiên phát ra một tiếng rống giận dữ, lắc mình nhảy xuống, như một mũi tên giữa không trung bắn thẳng đến chỗ hai người.
Mục tiêu của lão vẫn như cũ là Hàn Di!
Hàn Di lúc này đừng nói là né tránh, ngay cả khả năng nâng tay lên để đón đỡ cũng không có. Nhưng Lữ Minh Dương sớm đã cảnh giác vạn phần với lão bà này, một khắc này chính là cơ hội.
Hắn đột ngột quay đầu bất ngờ phun máu đã tích đầy trong miệng ra ngoài, lập tức trước người Hàn Di như được bao phủ trong một màn sương vụ, ngăn cách lão quái bà ở bên ngoài Hàn Di.
Lão quái bà đang ở giữa không trung, vội vàng thu người lại, chân điểm lên đầu một hành thi, thân thể chuyển liền mấy vòng, lại từ hướng khác tập kích Hàn Di.
Lữ Minh Dương trong lòng hốt hoảng, cuống quít kéo lấy Hàn Di, xoay người, chớp mắt đã chắn trước người cô. Đôi tay khô héo của lão quái bà kia cũng ngay thời khắc này đánh tới, một chưởng này kết thúc chính là đánh lên ngực Lữ Minh Dương.
Một vòi máu tươi lại phun ra, nhuộm đỏ cả không gian trước mặt, giống như một tấm lưới máu bao trùm lấy lão quái bà ở bên trong.
Một tiếng gào khổng lồ thoát khỏi cổ họng lão quái bà, thân hình bà ta đột ngột lui nhanh về sau, lóe một cái đã bay lên mái nhà, chớp mắt đã biến mất trong bóng tối.
Hàn Di thét lên một tiếng, cuống quít đỡ lấy thân thể Lữ Minh Dương vừa dính một đòn nghiêm trọng, nhưng bởi vì đã mất hết sức lực, nên sau khi bị thân thể Lữ Minh Dương va chạm, hai người ôm nhau lăn tròn trên mặt đất.
Một đôi chân đang tiến tới trước mặt, đó là một cổ hành thi, mặc dù lão quái bà đã bỏ trốn, nhưng trước mắt vẫn như cũ có hơn trăm con hành thi. Hàn Di bất chợt tuyệt vọng, cô ôm thật chặc Lữ Minh Dương, chờ con hành thi thứ nhất nhào lên...
Chợt một loạt tiếng súng dồn dập vang lên, đôi chân của con hành thi gần nhất chợt nổ tung, rồi cả đám bắt đầu nhốn nháo, vội vã bỏ chạy khắp mọi hướng.
Hàn Di lập tức vui mừng, cô cố gắng ngẩng đầu mình lên, nhưng một trận cuồng phong đập thẳng vào mặt, tiếp theo là một luồng ánh sáng chói mắt...
Đó là ánh sáng đèn cao áp, tiếng súng mới vừa rồi rõ ràng là tiếng súng tự động, còn cơn gió mạnh kia...
Trực thăng! Viện quân!
Hàn Di mừng như điên nhìn hai chiếc trực thăng ở trên đầu, dòng lệ vui mừng đã lăn dài trên má...
Cô chợt cảm thấy Lữ Minh Dương trong lòng mình khẽ động, cúi đầu nhìn xuống, thì thấy Lữ Minh Dương trợn tròn mắt, khóe miệng thì đã kéo dài đến mang tai đang toe toét cười.
“Khóc rồi? Ha ha, không ngờ nha...” Lữ Minh Dương nghiêng người lắc đầu thở dài, Hàn Di bất chợt buông lỏng tay, Lữ Minh Dương lập tức rơi xuống đất, một viên đá nhỏ bị cái đầu hắn đập trúng. Hắn lập tức nhăn nhó nhe răng méo miệng, cơn đau trước ngực khiến hắn bật tiếng ho khan, nhưng cái miệng thì vẫn không nghiêm chỉnh nói:” Ui ya, cô cũng ác tâm quá đó, dù gì lúc nãy cũng coi như tôi cứu cô một mạng a...”
Hàn Di tức giận trợn mắt nhìn Lữ Minh Dương một cái, rồi lại ngẩng đầu lên, chiếc trực thăng đang lơ lửng giữa không trung đã thả xuống một chiếc thang dây, những binh lính vũ trang đầy đủ lần lượt trượt xuống, bọn họ vừa chạm mặt đất, đã nhanh chóng nâng vũ khí trong tay lên, tỏa ra các hướng trong thôn.
Bọn họ có mặt nạ phòng chống vi khuẩn, có trang bị bình phun lửa, còn có người đeo súng bắn lưới, hình như là muốn bắt sống vài tên.
Hàn Di không khỏi âm thầm thở phào một cái, cô cố gắng điều chỉnh hô hấp, còn Lữ Minh Dương thì đang nhe răng méo miện lồm cồm bò từ dưới đất lên, trong miệng lẩm bẩm: ”Mấy tên này tới thật là biết chọn thời điểm, nếu trễ thêm mấy phút, e là hai chúng ta đã phải làm liệt sĩ.”
Đêm đen tối thẩm, nhưng cả thôn trang lại là một cảnh sôi sục, ước chừng hai ba chục binh lính vũ trang đầy đủ nhảy xuống từ trực thăng, nhanh nhẹn tản ra, trong cái thôn trang không lấy gì làm lớn lắm này đi truy kích mấy con hành thi, thỉnh thoảng lại truyền đến chuỗi âm thanh súng máy xả đạn, hoặc là bừng lên một ngọn lửa đỏ rực, trong nháy mắt nhuộm đỏ cả nửa bầu trời.
Lưu đội trưởng ôm một khẩu súng tự động chạy về phía Lữ Minh Dương và Hàn Di, từ xa đã kêu lên: “Hai người không sao chứ?”
Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, đáp lại: “Anh xem bộ dáng chúng tôi giống như là không có chuyện gì sao?”
Lưu đội trưởng hắc hắc cười khan, vừa bước nhanh, vừa xoay qua bên cạnh hô lên, lập tức có mấy binh lính chạy đến, tay chân nhanh nhẹn tìm mấy đoạn cây gỗ trên mặt đất, chuẩn bị làm băng ca, Lữ Minh Dương vội vàng ngăn bọn họ lại, khó nhọc tự bò dậy. Mấy khúc gỗ đó một chút hắn cũng không tình nguyện đụng vào, công dụng của nó lúc nãy, chính là làm củi châm lửa nướng Ngưu Nhị Xuyên và Lưu Thúy Hoa đấy.
Hàn Di cũng giống Lữ Minh Dương đã lồm cồm bò dậy, Lưu đội trưởng lại cười khan khùng khục, nói: “Đi thôi, nơi này giao cho lính của tôi là được.” Y xoay người liền hướng phía cửa thôn dẫn đường.
Lữ Minh Dương và Hàn Di chậm rãi tự mình lê gót theo chân Lưu đội trưởng đến cửa thôn, mảnh đất trống trước thôn đang đậu một chiếc trực thăng, trước mũi trực thăng có một nhóm người đang đứng, từ xa Hàn Di đã nhận ra trong đám người mặc âu phục kia, có lãnh đạo tỉnh lão Cao và liên lạc viên tiểu Chu, nhưng người khiến cô kinh ngạc nhất lại là một trung niên vừa gầy vừa cao, y có gương mặt lạnh lẽo, tựa hồ là một chiến binh đã nhiều lần trải qua sinh tử, trên mặt đeo một cái mắt kính gọng bạc, càng tôn thêm nét nho nhã cho gương mặt y.
Y rõ ràng là trưởng phòng Hồ phòng hành động đặc biệt thuộc cục an ninh quốc gia, quân hàm thiếu tướng, cũng chính là cấp trên trực tiếp của mình.
Lữ Minh Dương lại phát ra một tiếng cười mỉa mai, xem ra hành động lần này đúng là không phải loại nhiệm vụ cỏn con, mấy đại nhân vật này thậm chí đều tự mình xuất động.
“Khổ cực rồi.” Trưởng phòng Hồ nhàn nhạt gật đầu nói với Lữ Minh Dương và Hàn Di.
Lữ Minh Dương cười nhạt, lấy chút sức còn sót lại hướng về phía trưởng phòng Hồ giơ cánh tay lên, coi như là làm xong quân lễ.
Trưởng phòng Hồ tựa hồ cũng không thèm để ý, chỉ liếc nhanh Lữ Minh Dương một cái, sau đó quay sang Hàn Di, nói: “Hàn tiểu thư, cô cực khổ rồi.”
Lữ Minh Dương khẽ cười một cái, hình như mình là người tàng hình. Hắn đỡ Hàn Di đứng lại, nhìn sắc mặt Hàn Di đã tái nhợt, lại cười khổ thêm một tiếng.
Hàn Di khẽ gật đầu một cái, làm ra bộ dáng nghiêm chỉnh đứng trước mặt trưởng phòng Hồ. Cô dùng giọng nói suy kiệt nói to một tiếng: “Không có vấn đề.”
Trưởng phòng Hồ gật đầu với Hàn Di lần nữa, rồi xoay người lạnh lùng nói với Lưu đội trưởng: “Nhanh chóng kiểm tra chiến trường, không được bỏ sót bất kỳ đối tượng nào!”
Lưu đội trưởng nghiêm hai chân, làm một cái quân lễ đạt tiêu chuẩn, nói: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Lữ Minh Dương bất ngờ chen ngang nói: “Chậm đã, chậm đã, Lưu đội trưởng, anh nói thuộc hạ lưu ý một điểm, có một lão bà bỏ chạy, đó là nhân vật lợi hại, không sợ súng đạn, anh nhắc mọi người cẩn thận một chút...”
“Ngươi nói chính là thi vương đấy.” Chợt một thanh âm già nua từ phía sau cánh cửa chiếc trực thăng vang lên, Lữ Minh Dương quay đầu lại, lập tức thấy một lão nhân đang từ trên trực thăng đi xuống, y phục tù nhân trên người lão giữa tuyết trắng nơi này càng thêm nổi bật, đó rõ ràng chính là Trương đại sư thần bí kia.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
22 chương
33 chương
96 chương