Bắt Ma Đặc Công

Chương 122 : Lão thái thái

Lữ Minh Dương và Hàn Di cau mày thật chặc, nhìn những thôn dân bên trong sân nhà. Bọn họ nhìn thì có bộ dáng hùng hổ đó, nhưng cương thi Ngưu Nhị Xuyên và Lưu Thúy Hoa hai người đã đấu qua nên biết, chúng tuyệt đối không phải là thứ mà những “người bình thường” này có thể đối phó được. Một khi cương thi hiện thân, chỉ còn cách duy nhất là xông ra ngoài, đi giúp bọn họ một phen. Lữ Minh Dương và Hàn Di không khỏi đề cao tinh thần, vội vàng thủ sẵn vũ khí, chú ý tình huống biến hóa bên trong sân nhà. Trong sân nhà cả đám thôn dân bỗng rối rít hưng phấn la hét, giống như bội thu mùa gặt vậy, sau đó hô thêm một tiếng rồi vội vàng lùi về phía sau mấy bước. Cương thi hiện thân. Lữ Minh Dương và Hàn Di định thần nhìn kỹ, trước mắt quả nhiên chính là Ngưu Nhị Xuyên. Chỉ thấy gã vừa hoảng sợ vừa làm ra bộ mặt hung ác để đe dọa các thôn dân chung quanh, thân thể khô cứng đang lắc lư một cách bất an, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp. Lữ Minh Dương một tay nắm chặc mũi nỏ tiễn, một tay nhẹ nhàng đút vào trong ngực áo, cảm nhận sự cứng rắn của khẩu súng lục, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Còn Hàn Di bên cạnh thì đã gắn xong tấm phù lên mũi nỏ tiễn, đang thấp giọng tụng niệm chú ngữ. Trong sân nhà cả đám thôn dân đã vây chặc Ngưu Nhị Xuyên vào trung tâm, đang rối rít dùng ngọn đuốc trong tay huơ huơ về phía Ngưu Nhị Xuyên, Ngưu Nhị Xuyên hình như rất sợ mấy ngọn đuốc này, chỉ biết hoảng sợ xoay qua xoay lại ở một chỗ, tựa hồ đang muốn tìm lấy một lộ tuyến để chạy trốn. Hàn Di đã niệm xong chú ngữ, nâng tiểu nỏ trên tay lên ngắm, Lữ Minh Dương chợt vỗ vỗ vào vai cô, ý nói cô yên tâm không cần nóng vội, sau đó hai cánh mũi liền giật giật. Hàn Di cũng ngửi thấy trong không khí hình như đã tràn ngập một mùi cháy khét, không khỏi nhíu mày thật chặc đồng thời cẩn thận đánh giá lại tất cả mọi người trong sân nhà thêm một lần nữa. Mắt cô chợt sáng lên, phát hiện những thôn dân kia thỉnh thoảng cứ rắc một ít vật thể màu trắng vào ngọn đuốc, nhìn kỹ thì ra là vỏ tỏi. Cương thi sợ củ tỏi, đây là một truyền thuyết dân gian cổ xưa, mà những “chuyên gia” trong viện nghiên cứu linh dị kia sau khi trải qua nghiệm chứng thực tế, đã kết luận đó hoàn toàn là bịa đặt, nhưng tình cảnh trong cái sân nhà tại sơn thôn hẻo lánh này, lại cho thấy phương pháp đó hình như rất có hiệu quả. Lữ Minh Dương âm thầm cười mỉa mai, một đám người sắp biến thành cương thi, lại đang ở chỗ này vây bắt cương thi, kịch bản này cũng có chút buồn cười. Mấy thôn dân bên trong sân nhà lúc này đang cực kỳ hưng phấn, đã có thôn dân lấy ra sợi dây thừng dài, chạy vòng vòng Ngưu Nhị Xuyên, quấn dây thừng quanh người gã, chuẩn bị trói lại. Nhưng với tình trạng của Ngưu Nhị Xuyên bây giờ thì những thôn dân này làm sao có thể dễ dàng chế phục được chứ? Gã đột nhiên lồng lộn, nhất thời khiến cho thôn dân đang nắm lấy dây thừng bị kéo ngã xuống đất. Những thôn dân khác cuống cuồng dùng những ngọn đuốc đã đốt vỏ tỏi huơ lên đe dọa gã thêm lần nữa, đồng thời có thêm mấy thôn dân hợp sức kéo lấy dây thừng, tiếp tục trói chặc gã lại. Trong chốc lát dây thừng đã quấn thành bảy tám vòng quanh người Ngưu Nhị Xuyên, cả đám thôn dân đồng thời dùng sức nắm lấy dây thừng kéo cho chặc lại, Ngưu Nhị Xuyên nhất thời té lăn trên đất, đồng thời cũng không còn động đậy được nữa. Bọn họ reo hò hoan hô, nhất thời lại có người dùng trường côn xuyên qua thân thể Ngưu Nhị Xuyên, nâng cao hắn lên. Nhìn thủ pháp thuần thục của bọn họ, cùng với sự phối hợp chặc chẽ ăn ý, khiến cho người ta không khỏi âm thầm phán đoán đây tuyệt đối không phải là lần đầu tiên bọn họ đi bắt cương thi. Cả đám thôn dân hoan hô nâng thi thể Ngưu Nhị Xuyên lên, lập tức quay đầu ra khỏi sân nhà, hướng về phía trung tâm thôn tiến tới. Lữ Minh Dương và Hàn Di lắc mình núp ở sau tường nhà, chờ cho thôn dân rời khỏi, Lữ Minh Dương thở dài, cười châm biếm nói:” Đúng là nhiều người thì lực lớn, xem ra cương thi cũng không có gì đáng sợ nhỉ.” Hàn Di thì lại không có tâm tình để cùng hắn nói giỡn, cau chặc chân mày nói:” Gã đó sao lại xuất hiện ở chỗ này? Còn nữa, Lưu Thúy Hoa chạy đi đâu rồi?” “ Lưu Thúy Hoa cũng không là gì, chủ yếu là cái tên tiểu quỷ kia...” Lữ Minh Dương thở dài nói,” Cô nói nó cứu hai con cương thi đó, rồi lại tiện tay ném ở chỗ này cho bọn họ bắt đi, rốt cục là vì nguyên nhân gì đây?” Hàn Di nhẹ lắc đầu, nói:” Trước mắt khoan lo tới mấy chuyện này, hay là đi xem bọn họ chuẩn bị xử lý Ngưu Nhị Xuyên thế nào rồi hãy nói.” Hai người lại ẩn náu thân hình, đi vòng trở về mảnh đất trống ở giữa thôn. Ước chừng trong mảnh đất trống có hơn trăm người, đây gần như là toàn bộ dân số trong thôn, nhưng cả quảng trường lại yên lặng như tờ, hoàn toàn không cái loại hưng phấn như lúc mới vừa rồi bắt được Ngưu Nhị Xuyên. Một loại không khí nặng nề mà áp bách đang phủ kín nơi đây, Ngưu Tam gia ngồi ngay ngắn ở ghế thái sư, lạnh lùng quét mắt nhìn từng người trong quảng trường. Có tám phần là lão đã phát hiện thịt bò bị mấy thôn phụ giành nhau ăn sạch hết, còn mình và Hàn Di cũng thất tung, nên đang ngồi đó mà phát tiết tức khí. Lữ Minh Dương trong lòng thầm cười trộm một tiếng. Qua một hồi lâu, Ngưu Tam gia lúc này mới chậm rãi đứng lên, thấp giọng nói câu gì đó, sau đó tất cả thôn dân đột nhiên vui mừng hò reo. Trong chốc lát áp lực bao trùm cả mảnh đất trống liền lập tức bị quét sạch, toàn trường vui mừng hò hét như đón mừng năm mới. Nhìn qua thì hình như Ngưu tam gia đã “đại xá” cho những thôn dân này, không thể không nói, lão đầu này đúng là thích tỏ ra nguy hiểm. Thôn dân rối rít hành động, có người bắt đầu vội vàng bỏ thêm cành cây vào đống lửa, có người vội vàng nâng thi thể Ngưu Nhị Xuyên lên, có người lại đem tới hai thanh thép dài, Lữ Minh Dương nhất thời cau chặc chân mày, mấy người này đến tột cùng là muốn làm gì? Chẳng lẽ bọn họ chuẩn bị hỏa thiêu thi thể? Ngưu Nhị Xuyên hiện tại là một cỗ cương thi, một cỗ cương thi thì tuyệt đối không nên lưu lại trên cái thế giới này, thiêu hủy gã cũng cũng là ý nguyện của mình, nhưng nếu như bọn họ chuẩn bị hỏa thiêu thi thể, thì còn chuẩn bị hai thanh thép dài đó để làm gì vậy?” Thôn dân đã dùng gậy gỗ và dây thừng để nâng Ngưu Nhị Xuyên lên, Ngưu Nhị Xuyên bị tầng tầng dây thừng buộc chặc, cả người khó chịu vặn qua vặn lại, nhưng làm thế thì sao có thể thoát ra được chứ? Chợt lúc đó lại có mấy thôn dân lao tới, ra sức banh hai chân Ngưu Nhị Xuyên ra, biến gã thành một chữ “ 人 ” (nhân) treo ở giữa không trung, tiếp theo mấy thôn dân hợp lực ôm lấy thanh thép dài, đột nhiên nhắm hướng Ngưu Nhị Xuyên phóng tới... Trong quảng trường nhất thời phát ra một tràng thanh âm hoan hô rung trời, Hàn Di và Lữ Minh Dương cảm thấy buồn nôn, hai người bất đắc dĩ quay đầu đi --- mới vừa rồi những thôn dân đó rõ ràng là dùng thanh thép dài đột ngột từ chỗ kín của Ngưu Nhị Xuyên mà đâm thẳng vào thân thể của gã! Ngưu Nhị Xuyên mặc dù là một cỗ cương thi, nhưng bị hành xử như thế cũng khiến cho Lữ Minh Dương và Hàn Di mặc dù là dân chuyên nghiệp chuyên đi giao chiến với ác linh cũng không khỏi buồn nôn phát ói. Lữ Minh Dương âm thầm cười khổ, trong lòng hắn, cương thi và ác linh đều giống nhau, là một loại hình thức tồn tại khác trên cái thế giới này, đừng nói là bọn chúng và con người có mối liên hệ mật thiết, cho dù là một con chó, ngươi sao lại có thể nhẫn tâm độc ác dùng thanh thép dài xuyên qua thân thể của nó chứ? Trong quảng trường truyền đến từng trận hoan hô, bọn họ đã đem thanh thép dài đâm từ chỗ kín của Ngưu Nhị Xuyên xuyên qua cổ họng ra ngoài, sau đó thì cầm hai đầu thanh thép nâng lên đem đến phía trên đống lửa kia. Ngọn lửa hừng hực nhất thời đốt cháy lớp thọ y trên người Ngưu Nhị Xuyên, đốt đứt luôn dây thừng đang trói chặt trên người gã, Ngưu Nhị Xuyên bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, nhưng mỗi đầu thanh thép dài đều bị mười mấy người giữ chặc, cho dù gã là một cỗ cương thi khủng bố, nhưng thân thể đang ở giữ không trung không có chỗ phát lực, vậy thì làm thế nào có thể thoát xuống được. Lữ Minh Dương và Hàn Di liếc nhau một cái, hai người đều nhìn thấy được nỗi sợ hãi trong mắt đối phương. Nhưng lần này thứ bọn họ e sợ lại không phải là cương thi, mà là những thôn dân tàn khốc kia. Hành vi của bọn họ đã làm cho người ta không khỏi nảy sinh nghi ngờ, những thôn dân này rốt cục có còn là con người hay không? “ Ca!” Đột nhiên một tiếng thét chói tai truyền đến, Lữ Minh Dương và Hàn Di vội vàng ngưng thần quan sát, thì thấy một bóng người màu trắng lao vào trong mảnh đất trống trước nhà tổ, xông vào bên trong đám thôn dân. Tiểu Cầm, toàn thân mặc hiếu phục còn không phải chính là Tiểu Cầm đó sao? Lữ Minh Dương và Hàn Di trao đổi ánh mắt, đều khẽ nhíu chân mày. Tiểu Cầm mặc một bộ hiếu phục, lảo đảo chạy về hướng đống lửa, nhưng sớm đã có thôn dân lao ra gắt gao ngăn lại. “ Ca, ca…” Tiểu Cầm kêu lên thê lương, trong quảng trường nhất thời cũng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng kêu của Tiểu Cầm, chỉ còn lại tiếng lốp ba lốp phát ra từ trong đống lửa đang bốc cháy kia, sự vùng vẫy của Ngưu Nhị Xuyên bên trên đống lửa cũng dần dần yếu đi, y phục trên người gã đã bị cháy hết, da cũng dần dần biến thành màu đen, chỉ có cái đầu của gã vẫn còn phát ra thanh âm gầm gừ. “ Các người, các người giết anh tôi, các người muốn làm gì…” Tiểu Cầm đã mềm nhũn ngã trên mặt đất, thôn dân xung quanh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, nhưng không có một ai lộ ra vẻ mặt đồng tình. “ Tam gia, tam gia, ngài cứu ca ca tôi… Ngài thả hắn ra đi…” Tiểu Cầm kêu gào thê lương, ánh mắt cô dần dần bấn loạn, thanh âm dường như vô cùng xa xôi, lộ rõ sự bất lực của mình. Ngưu Tam gia vẫn ngồi ngay ngắn ở ghế thái sư, mặt không đổi sắc nhìn Ngưu Nhị Xuyên trên đống lửa, căn bản không hề nhìn đến Tiểu Cầm một cái. Tiểu Cầm chợt hướng về phía bậc tam cấp bò tới, hướng vào phía trong nhà tổ kêu lên:” Lão thái thái, lão thái thái, người cứu ca ca con, người mau ra ngoài cứu ca ca con a…” Cửa lớn nhà tổ chợt phát ra một tiếng kẽo kẹt ngân dài, chầm chậm mở ra, trong nhà hoàn toàn tối đen, thậm chí ngay cả một tia sáng từ ngọn đuốc cũng không thể lọt vào bên trong, toát lên một tia khí tức quỷ dị. Lữ Minh Dương và Hàn Di không khỏi ngưng thần nhìn về phía nhà tổ, chỉ thấy từ trong bong tối chầm chậm xuất hiện một bóng người. Đó là một bà lão lưng còng, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là chiếc mũ nhung mềm trên đầu bà lão, dưới vành mũ là một mái tóc dài màu vàng kim rũ xuống. Thân thể lão bà cơ hồ gập thành một góc chín mươi độ chầm chậm đi ra khỏi bóng tối, bà dùng một quải trượng ngắn để chống đỡ thân thể, từng tiếng quải trượng nện xuống hoà lẫn tiếng bước chân kéo lê trên mặt đất tạo thành một chuỗi thanh âm dai dẳng, trong hoàn cảnh nơi này đột ngột trở nên yên tĩnh thì thanh âm đó lại trở thành thứ cực kỳ chói tai. Lão thái thái bước từng bước rất nhỏ, tiếng ma sát của đế giày phát ra liên tiếp và ngắn gọn, bà đi tới bậc tam cấp trước nhà rồi dừng lại. Bà tận lực ngẩng đầu lên, tuy nhiên cũng chẳng ngẩng mặt cao hơn được bao nhiêu, chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt già lão mờ đục của bà. Mắt của bà đã không còn sáng nữa, nhưng lại lộ ra một tia sáng nhàn nhạt màu vàng kim, mắt của bà trắng đen khó phân biệt rõ ràng, dường như nó đều đã chuyển hết thành một màu nâu nhạt. Lữ Minh Dương âm thầm thở dài một tiếng, chỉ sợ lão bà không có trăm tuổi thì cũng đã chín mươi tám. Ở cái nơi xa xôi hẻo lánh như nơi này, điều kiện y tế trong thôn vô cùng lạc hậu, có thể sống đến số tuổi lớn như vậy đơn giản chính là một kỳ tích. Lão thái thái đã dừng lại, bà cố gắng ngẩng đầu lên, khẽ quét mắt một vòng mảnh đất trống, những thôn dân kia vội vàng đứng im, khẽ cúi đầu biểu lộ thần thái cung kính khi đối mặt với lão thái thái, cả mảnh đất trống nhất thời tràn ngập một bầu không khí cự kỳ quỷ dị… ---------------------------------