Bất Lương Quân Hôn
Chương 2 : Gọi ngươi không để ý tới, tai điếc sao?
Thanh Sơn ẩn ẩn thủy xa xôi, đầu thu Giang Nam thảo chưa điêu. (nguyên văn)
Nhìn cỏ xanh mênh mong ngoài cửa sổ, Mễ Kiều đáng thương hề hề ngồi ở vị trí phó lái, tâm trí lại nhớ đến thành phố J náo nhiệt, phồn hoa.
Ngữ khí đạm mạc, giọng nói của ông ngoại cô truyền tới từ băng ghế sau, “Lát nữa đến trường học, cô tự tới phòng tiếp tân học viên báo danh, đóng học phí, rồi lấy thẻ tân binh và phiếu cơm. Sau đó, dựa vào chỉ dẫn trong biên lai đến quân nhu nhận quân trang, nhớ kỹ, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không được nói ra quan hệ giữa tôi và cô, hiện tại, cô chính là một nữ tân binh bình thường."
Mễ Kiều chu cái miệng nhỏ nhắn, nghẹn khuất nói: "Đã biết.”
“Ba à, bằng không, để con đi xem phòng của con bé trước, giúp con bé sắp xếp đồ đặc rồi đi.” Trầm Thanh Thu không nỡ thấy con gái bảo bối chịu khổ nên lên tiếng đề nghị, nhưng nào ngờ lời vừa ra khỏi miệng, liền bị người trừng mắt xem thường.
“Nó đã hơn mười tám tuổi, là người trưởng thành rồi, cũng không phải đứt tay đứt chân, chẳng lẽ một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, còn phiền cô can thiệp sao?"
Bên trong xe, không khí chợt trầm xuống. Không thể không nói, là một trong hai trường quân đội của đất nước, trường quân đội Tây Sơn có vị trí địa lý rất tốt. Trường được xây dựng trên một con suối nước nóng với khuôn viên rộng lớn cùng phong cảnh núi rừng hùng vĩ. Trước có núi Long Khiếu phòng thủ, sau có rừng Hổ Thuý yểm trợ, chiếm hết thiên cơ.
Mễ Kiều từng nghe ông ngoại nói, núi Long Khiếu từ trước tới nay đều là căn cứ huấn luyện của trường quân đội Tây Sơn. Đây là nơi có địa hình thuận lợi cho việc thao luyện các loại vũ khí hạng nặng hiện đại, nên thường xuyên nghe được tiếng bom đạn rơi, đặc biệt quanh núi còn được cài mìn, cho nên đây là khu vực cấm, người bình thường không thể tới gần. Ngược lại với núi Long Khiếu, rừng Hổ Thuý là nơi trường quân đội Tây Sơn diễn tập các loại vũ khí hạng nhẹ, vì là vũ khí hạng nhẹ nên lực sát thương nhỏ, bình thường nếu không có diễn tập cũng sẽ không phong toả rừng.
Nghĩ đến đây, Mễ Kiều không khỏi cảm thấy một tia tò mò, rốt cuộc, ông ngoại đưa cô đến khu vực huấn luyện nào? Là xe tăng? Hay là bom?
Khi xe vào tới khuôn viên trường quân đội Tây Sơn, trên mặt Mễ Kiều xẹt qua một tia khẩn trương. Nhưng khi nghĩ đến trong chốc lát sẽ có một đống thủ tục rườm rà cần cô độc lập hoàn thành, liền cảm thấy phiền chán.
"Thấy toà nhà năm góc màu đỏ ở đối diện không?" Ông ngoại nhỏ giọng nhắc nhở, Mễ Kiều vừa nhìn vừa gật đầu.
“Lầu một chính là phòng tiếp tân học viên. Được rồi, cô có thể xuống xe.”
Trầm Thanh Thu lo lắng nhìn Mễ Kiều, đưa ba lô cho cô. Mễ Kiều tiếp nhận, trầm mặc xuống xe.
Lúc này, Mễ Kiều mới phát hiện, thì ra nhiệt độ không khí bên ngoài xe rất cao, ít nhất cũng cỡ ba mươi sáu độ. Thật muốn giết người, nắng gắt như vậy, cô lại không có nón cũng chẳng có dù. Bĩu môi nhìn chung quanh, Mễ Kiều liền chạy nhanh đến nơi có bóng mát. Cây xanh nơi này không phải giống cây thường, mặc kệ là đường lớn hay hẻm nhỏ, hai bên đường đều trồng đủ các loại cây ngô đồng, một loại cây cao lớn của Pháp.
Nhưng bất luận có cao lớn, xanh um cỡ nào, nó cũng không ngăn được cái nắng gắt oi bức của mặt trời. Rốt cuộc, Mễ Kiều cũng tới được toà nhà năm góc với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên người dính một lớp mồ hôi. Lại không ngờ người đến báo danh không ít khiến sau sáu cái bàn tiếp tân học viên là sáu hàng người đứng chờ, Mễ Kiều nhất thời nổi giận.
Nếu toà nhà này không mở máy lạnh hết công suất, có lẽ giờ phút này Mễ Kiều đã nóng đến nhảy dựng. Vừa mới đội nắng đi bộ một quãng đường xa, bây giờ còn phải xếp hàng, rõ ràng là hành xác người ta mà. Hơn nữa, cụm từ "xếp hàng" không nằm trong từ điển của Mễ Kiều.
“Này! Anh! Gọi anh đấy, lại đây!” Mễ Kiều buông ba lô trên vai xuống, chỉ vào một anh lính cần vụ trong phòng hô to gọi nhỏ.
Trong phòng, có vài người quay đầu nhìn cô với ánh mắt khác thường, anh lính cần vụ cũng nhìn cô, nhưng cuối cùng lựa chọn không nhìn, không nghe cô gọi.
Mễ Kiều thấy anh lính cần vụ làm như không thấy cô, cau mày bước lên, quăng ba lô vào ngực anh ta, nói lớn: "Gọi anh, anh không nghe, tai điếc sao? Kêu cấp trên Chu Chí Dũng của anh tới gặp tôi!”
Anh lính cần vụ vốn định tức giận, nhưng vừa nghe Mễ Kiều nói như quen biết bộ trưởng Chu Chí Dũng, ánh mắt tức giận dần dần hiện ra một tia nghi ngờ.
“Nhìn cái gì, đây là giấy báo trúng tuyển của tôi, anh nói với Chu Chí Dũng, Mễ Kiều đã đến, kêu anh ta nhanh nhanh lại đây đón tôi!”
Lời vừa nói xong, trong phòng, các tân học viên khác bắt đầu xầm xì to nhỏ, nhìn đôi mắt đang đặt trên đỉnh đầu của cô, chắc lai lịch không nhỏ. Có người liền ghi nhớ tên cùng hình dáng của cô, để sau này còn có thể nhờ vả ít việc.
Anh lính cần vụ chau hai hàng lông mày lại, vừa ôm ba lô vừa nhìn kỹ tên trên giấy báo trúng tuyển của Mễ Kiều. Sau đó, bán tín bán nghi đi đến phòng trực ban, nhấc máy gọi điện. Chỉ chốc lát sau, anh lính cần vụ vẻ mặt chân chó chạy trở về.
“Mễ Kiều tiểu thư, Chu bộ trưởng nói ông lập tức sẽ tới, mời cô vào phòng trực ban ngồi chờ trong chốc lát.”
Nhìn bộ dáng nịnh nọt của anh ta, trong lòng Mễ Kiều liền thoải mái. Một bên huýt sáo, một bên đi theo anh lính cần vụ tới phòng trực ban.
Lúc này, tại phòng trực ban trên lầu, Chu Chí Dũng đang cùng Trầm Nghê Trần hàn huyên.
“Vừa mới xuống máy bay, cậu cũng không đi gặp người cha hiệu trưởng của cậu trước sao?”
Chu Chí Dũng đưa một hủ cà phê Nestlé vào tay Trầm Nghê Trần, anh biết, người vừa du học trở về, không thích uống trà xanh.
Trầm Nghê Trần vô vị cười cười: “Hiệu trưởng thì sao, anh là lãnh đạo trực tiếp của tôi, tương lai còn phải nhờ anh chiếu cố.”
Chu Chí Dũng bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu. Kỳ thật, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, Trầm Nghê Trần là trao đổi sinh quân sự quốc tế đã nhiều năm, lần này trở về, chắc chắn không thể nào làm huấn luyện viên trường quân đội đơn giản như vậy. Lúc đi, anh đã có quân hàm trung tá. Huấn luyện viên, quản lý tân học viên, bất quá cũng chỉ là tạm thời nhằm che mắt những ai không phục bối cảnh gia thế của anh. Bảo đảm không quá hai tháng, anh thế nào cũng thăng cấp Thiếu tướng.
“Nghê Trần, cậu đây là đang làm khó tôi sao. Được rồi, tôi cái gì cũng không nói, buổi tối sẽ mời cậu ăn cơm đổi gió, giờ tôi có chút việc, đi trước nha, ha ha.”
Không phải không biết rõ quan hệ giữa Mễ Kiều và Trầm Nghê Trần, nhưng Chu Chí Dũng lại không thể nói với Trầm Nghê Trần vì hiệu trưởng Trầm Mạt luôn dặn dò anh, bất luận là Trầm Nghê Trần hay là Mễ Kiều, đều phải đối xử bình đẳng, không thể đi cửa sau, không thể thiên vị. Nhưng Chu Chí Dũng đối Mễ Kiều có chút tư tâm, chỉ vì Mễ Kiều năm nay mười chín tuổi, mà em trai Chu Chí Dũng lại hai mươi tuổi, hơn nữa còn có tình ý với Mễ Kiều. Nếu em trai anh có thể giành được tình cảm của Mễ Kiều thì Chu gia còn sầu cái gì?
Truyện khác cùng thể loại
136 chương
7 chương
66 chương
40 chương
83 chương
3 chương
69 chương
36 chương