Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 57 : Người Ngăn Cản Ta, Chết!

Vẻ mặt Lâm Dịch rất thản nhiên, chậm rãi từ trên thềm đá đi tới trước mặt người của Hàn Nguyên Cốc, trong lòng từ lâu đã dâng lên sát ý ngập trời. Mặc dù hắn phản bội Dịch Kiếm tông, thế nhưng đó là dưới tình thế bức bách, trong lòng nào có thể chịu được chuyện Dịch Kiếm tông chịu nhục, đồng môn chịu nhục cơ chứ? Vài tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc nhìn thấy là hắn, sắc mặt đều đại biến, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi. Trong mắt Trương Phong lóe lên vẻ bối rối, hắn vẫn còn nhớ rõ tình cảnh ở trên Thí Kiếm Bình lúc đó. Chính là tiểu tử tầm thường không có gì lạ này đã dùng dáng vẻ cường thế, dưới ánh mắt của các tu sĩ Kim Đan, trong mấy quyền đã phế đi đại sư huynh của bọn hắn. Trong thời khắc đó, Trương Phong cảm thấy rất may mắn vì bản thân không có tiến lên. Vốn Trương Phong tưởng rằng Lâm Dịch đã sớm chết ở trong Thần ma chi địa. Ma chỉ Diệt thế xuất thế, Thôi Dũng của tông môn đã bỏ mạng ở bên trong. Chỉ có mình Hàn Lỗi là còn sống trở về. Huống chi kỳ hạn một tháng đã qua, dù là Nguyên Anh tu sĩ ở trong Thần ma chi địa thì cũng chỉ có thể ngã xuống mà thôi. Không nghĩ tới, đối phương đã trở về! - Lâm sư đệ, quả nhiên ngươi còn sống. Trương Đại Long hưng phấn tới mức sắc mặt đỏ bừng, la lớn. Lâm Dịch không có nhìn hắn, vẻ mặt không có biểu hiện gì, chỉ thản nhiên nói: - Ta đã phản bội Dịch Kiếm tông, ta và ngươi không còn là đồng môn nữa. Không cần gọi ta là Lâm sư đệ. Vẻ mặt Trương Đại Long rất kinh ngạc, bật thốt lên: - Lâm sư đệ, vì sao ngươi lại... - Ha ha ha ha. Trương Phong cười to nói: - Không sai, phản bội rất tốt. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, gia nhập Hàn Nguyên Cốc ta, sau này ta và ngươi chính là sư huynh đệ đồng môn, ân oán trước kia có thể xóa bỏ. Sắc mặt Trương Đại Long trở nên trắng bệch, giống như đã mất đi tất cả khí lực, run giọng nói: - Thực sự sao? Ngươi thực sự đi Hàn Nguyên Cốc sao? Ta không tin, Lâm sư đệ, ngươi nói cho ta biết, chuyện này có phải là thật hay không? Lâm Dịch không nói gì, lẳng lặng nghe hắn hỏi xong, lại không trả lời. Lâm Dịch im lặng nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Trương Phong, nói: - Ta muốn xuống núi, cút ngay, đừng có cản đường! Trương Phong bị khí thế của hắn chấn nhiếp, trong lòng sợ hãi, không khỏi lui ra phía sau vài bước. Thế nhưng nghĩ lại, phía sau mình còn có hai tiền bối Trúc Cơ đang đứng. Nghĩ vậy, trên mặt hắn đỏ lên, dũng khí trở nên lớn hơn, hắn lớn tiếng nói: - Ta nói cho ngươi biết, đừng có kiêu ngạo ở trước mặt ta, Dịch Kiếm tông của ngươi không giống trước kia nữa rồi. Đừng có mang vẻ mặt rắm thối đó ra nói chuyện với ta! Lâm Dịch cười cười, nhẹ giọng nói: - Ta muốn xuống núi, người ngăn cản ta, chết! Thấy nụ cười của Lâm Dịch, trong lòng Trương Phong lập tức cảm thấy lạnh lẽo. Hắn không khỏi nuốt nước bọt, run giọng nói: - Ngươi, ngươi không được làm loạn, Hàn Nguyên Cốc chúng ta có hai tu sĩ Trúc Cơ... - Phốc! Lời còn chưa dứt, Lâm Dịch không hề báo trước đánh ra một quyền, trực tiếp đánh bể đầu của Trương Phong, người sau không có một chút lực phản kháng nào cả, lập tức mất mạng. Thi thể không đầu của Trương Phong đổ ập xuống, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ thềm đá. Các tu sĩ cũng sững sờ đứng ở tại chỗ, không kịp phản ứng, trong chớp mắt, Lâm Dịch vừa tới đã giết một người. Xuất thủ quyết đoán, tàn nhẫn mà vô tình. Khi hai tu sĩ Trúc Cơ muốn cứu thời gian thì đã chậm. Tu sĩ Ngưng Khí của Hàn Nguyên Cốc hô to một tiếng, lập tức giải tán, chạy đi về phía xa xa. - Tiểu bối, thật can đảm! Sắc mặt một tên tu sĩ Trúc Cơ trầm xuống, hai mắt híp lại, quát lên: - Tất cả trở lại cho ta! Các tu sĩ Hàn Nguyên Cốc dừng chân, nhìn sắc mặt hai tiền bối Trúc Cơ có vẻ không tốt ở hai bên một chút, vẻ mặt mỗi người hiện lên vẻ hổ thẹn, lại nhanh chóng đứng ở phía sau hai người. Lâm Dịch tiến vào Thần ma chi địa được hơn một tháng, từ lâu cả người đã mang theo một loại sát khí vô hình. Đám tu sĩ Ngưng Khí của Hàn Nguyên Cốc bị ánh mắt của hắn đảo qua, trong lòng đã sinh ra ý sợ hãi, nào còn dám đối địch cùng hắn nữa chứ? Hiện tại cả người Lâm Dịch không hiện ra một chút khí tức nào cả. Toàn bộ đều co rút lại tới đan điền, từ bề ngoài không nhìn ra được cảnh giới tu vi ra sao. Hai tu sĩ Trúc Cơ này không khỏi đề phòng, thầm nghĩ. Không phải tiểu tử này ra khỏi Thần ma chi địa, đã là Trúc Cơ rồi đó chứ? Tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ kia lớn tiếng nói: - Nếu đạo hữu đã phản bội Dịch Kiếm tông, có thể nói giữa chúng ta không có thâm cừu đại hận gì cả, ngươi có thể rời đi. Từ trong đáy lòng của những tu sĩ Hàn Nguyên Cốc khác phát lạnh. Khi thốt ra lời này, xem như cái chết Trương Phong là vô ích. Vừa rồi vẻ mặt của hai tiền bối Trúc Cơ rất xem thường Lâm Dịch. Nhưng không nghĩ bọn họ lại không đứng ra, trái lại bọn họ lại có chỗ cố kỵ. Lâm Dịch không có ý định buông tha cho bọn họ, hắn chỉ thản nhiên nói: - Thế nhưng các ngươi cản đường của ta, ta đã nói rồi, người ngăn cản ta chỉ có đường chết! Tên tu sĩ Trúc Cơ kia còn muốn tiến lên quát lớn, không ngờ đã cảm thấy hoa mắt, bên tai truyền đến tiếng gầm của sư huynh: - Cẩn thận! Thân thể Lâm Dịch khẽ động, thế như sấm sét, giống như quỷ mỵ tái hiện, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt tên tu sĩ Trúc Cơ kia. Khí huyết màu xanh lam ầm ầm bạo phát, khí tức Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong hiển hiện không thể nghi ngờ. Trong hai tên tu sĩ Trúc Cơ ở phía đối diện có một người đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ. Lâm Dịch định dùng tốc độ nhanh nhất để giết một người trước, tu vi linh lực của hắn không bằng đối thủ, pháp thuật cũng chỉ biết có một Hóa hình thuật cấp bậc nhập môn mà thôi. Cho nên hắn chỉ có thể bằng vào cận chiến để chém giết, dùng thân thể cường đại để ngạnh kháng với pháp thuật. Một khi kéo giãn khoảng cách, pháp thuật của đối phương không ngừng tuôn ra, hắn còn muốn cận thân chiến đấu với đối phương sẽ khó như lên trời. Nhưng người có thể tu luyện tới Trúc cơ kỳ, đâu có người nào mà không trải qua một phen gió tanh mưa máu chứ? Tất cả mọi người đều là người đạp lên thi thể của người khác để leo lên. Đầu ngón chân của tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nhanh chóng rút lui, từ trong túi trữ vật bên hông lấy ra một cái chuông lớn, tu vi Trúc Cơ bạo phát, lại ẩn nấp vào bên trong chuông. - Cái chuông lớn này trải qua pháp lực của tu sĩ Trúc Cơ gia trì, chỉ bằng vào thân thể sợ rằng sẽ không thể một kích thành công được. Trong lòng Lâm Dịch nhanh chóng suy nghĩ. Nhưng vào lúc này, tu sĩ trung kỳ Trúc Cơ lại hét lớn một tiếng: - Các tu sĩ Hàn Nguyên Cốc, cùng tiến lên cho ta! Chợt hắn bấm tay niệm pháp quyết, từ trong lòng bàn tay bên phải xuất hiện một cái búa màu bạc. Hắn không chút nghĩ ngợi ném về phía Lâm Dịch. Cái búa màu bạc đón gió bành trướng, trong nháy mắt đã cao cỡ một người, hùng hổ phá vỡ không trung. Không khí bị cái búa lớn này quét qua, dường như cũng mang theo một tia nóng rực. Không chờ cái búa lớn màu bạc tới gần, Lâm Dịch đã cảm nhận được một tia nguy cơ, từng trận sóng nhiệt đập vào mặt, mang theo một mùi máu tanh nồng đậm. - Cái búa này là cực phẩm trong đám Linh khí Thiên giai, không thể lấy thân thể để ngạnh kháng. Nếu là Linh khí cực phẩm, dựa vào linh khí bạo phát cộng thêm thân thể hiện tại của Lâm Dịch thì cũng có thể ngăn cản được. Thế nhưng trên Linh khí của đối thủ lại có thêm một phần linh lực trung kỳ Trúc Cơ gia trì. Nếu như liều mạng, chỉ sợ sẽ bị thụ thương. Trong lòng Lâm Dịch vừa mới xuất hiện suy nghĩ này, khóe mắt hắn thoáng nhìn qua, không khỏi biến sắc. Chỉ thấy lúc này các tu sĩ của Hàn Nguyên Cốc, trong tay mỗi người đều mang theo Linh khí, tay bấm pháp quyết, vận sức chờ phát động. Nếu như toàn bộ mọi người đánh ra một kích, sợ rằng sẽ có mười mấy món Linh khí, cho dù thân thể Lâm Dịch cường thịnh tới đâu cũng không chống cự được mười mấy đạo Linh khí đánh vào trên người. Trong mắt Lâm Dịch vô cùng bình tĩnh, nhiều lần chiến đấu chém giết đã làm cho hắn nhanh chóng trưởng thành. Trong mắt của Lâm Dịch đột nhiên hiện lên một chút hàn mang, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, miệng lại hét lớn: - Dịch kiếm thuật! Toàn bộ thiên địa dường như trong nháy mắt đã xuất hiện tình cảnh ngưng đọc, tạo nên một tia ba động huyền ảo không rõ ở trong không khí. Dịch kiếm thuật đã thất truyền nghìn năm qua, rốt cục lại tỏa sáng ở trong tay của Lâm Dịch, Dịch Kiếm vừa ra, Vạn kiếm quy tông, vạn vật đều có thể dịch! Linh khí trong tay của mười mấy tên tu sĩ Hàn Nguyên Cốc chợt rời tay, trong nháy mắt đã giống như nhận được mệnh lệnh nào đó, giết lại chủ nhân. Mười mấy tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, không người nào có thể may mắn tránh thoát. Những tu sĩ này đâu có nghĩ đến Linh khí mà bản thân mình đánh ra lại quay đầu đả thương chủ nhân. Cho nên dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, cả đám đã bị đánh trúng. Một vị tu sĩ mới vừa tế ra một thanh trường kiếm linh quang ngập trời. Thế nhưng không ngờ, trường kiếm lại không bị khống chế, bỗng nhiên quay đầu đâm về phía hắn. Một kiếm đã xuyên thấu đầu của mình, chết không nhắm mắt. Tình hình tương tự cũng trình diễn ở trước mắt các tu sĩ Hàn Nguyên Cốc. Mà cái búa lớn màu bạc của vị tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ kia chỉ hơi dừng lại một chút, thế đi không giảm, vẫn chém tới chỗ Lâm Dịch. Linh khí trải qua pháp lực của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ gia trì, Dịch kiếm thuật cũng không thể thay đổi được quỹ tích. Lâm Dịch thừa dịp cái búa lớn màu bạc dừng lại trong nháy mắt, nắm bắt kẽ hở rồi lắc mình tránh thoát. Hai mắt nhìn chằm chằm về phía tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ kia, dường như muốn xông lên. - Không tốt, người này thật là âm hiểm, hắn ta muốn tới gần mình a! Trong lòng tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ này hiện lên một suy nghĩ. Nếu như bị Lâm Dịch tới gần, sợ rằng sẽ là lúc mình bị mất mạng. Trong lòng tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ kia phát lạnh, nhanh chóng rút lui, ngoài miệng thì lại hô lớn: - Đạo huynh trợ trận cho ta! Tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ kia cũng cảm nhận được một màn này, trong nháy mắt đã lấy ra cái chuông lớn hộ thể, đổi thành một thanh trường kiếm, muốn tế nó ra. Nhưng vào lúc này, thân thể đang xông lên của Lâm Dịch đột nhiên ngừng. Hắn đột nhiên quay đầu lại, phóng đi về phía tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ kia. Mà trong chớp mắt này, chính là lúc tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ kia thu lại cái chuông lớn hộ thể. Trong lúc bất tri bất giác, tiết tấu trên chiến trường đã hoàn toàn bị Lâm Dịch nắm trong tay. Dịch kiếm thuật, nắm trong tay toàn trường, như đánh cờ, liệu địch tiên cơ.