Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 46 : Hổ Thẹn

Trong lúc Lâm Dịch đang ý loạn tình mê thì đột nhiên nghe Nghiễm Hàn thánh nữ thét lên một tiếng chói tai, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên mặt Nghiễm Hàn thánh nữ hiện lên vẻ ửng hồng, thở hổn hển từng ngụm lớm, chậm rãi đi về phía Lâm Dịch, ngoài miệng nói ra lời mơ hồ không rõ: - Ta quyết không thể cho tiểu tặc nhà ngươi chiếm tiện nghi, hủy đi sự thanh bạch của ta, đã như vậy ta sẽ giết chết ngươi trước! Lâm Dịch bị những lời này làm cho sợ hãi đến mức tỉnh táo hơn một chút, hắn biết với tính nết của Nghiễm Hàn thánh nữ, nàng tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện như thế này. Cả người hắn vô lực, ngồi dưới đất, chậm rãi lùi về phía sau. Nghiễm Hàn thánh nữ tập tễnh đi tới, đi được mấy bước vô cùng cố sức, hai chân như nhũn ra, chỉ muốn cởi y phục, phóng túng không hề cố kỵ một lần. Hai mắt của Nghiễm Hàn thánh nữ tựa như phát ra lửa, thời gian nàng tỉnh táo đã không còn nhiều lắm, nhưng tiểu tặc trước mắt này lại luôn lui về phía sau. Nàng lại đi về phía trước vài bước, thở dốc nói: - Ngươi không được tránh, chỉ là đâm một chút, sẽ không có... thống khổ, giết ngươi, ta... ta... cũng sẽ tự sát cùng ngươi, ngươi... ngươi... Nghiễm Hàn thánh nữ đã không nói được nữa. Trong lời nói xen lẫn một chút rên rỉ, nghe vào trong tai của Lâm Dịch lại càng tăng thêm ý mê loạn, dư âm không ngừng vang vọng. Lâm Dịch nuốt một ngụm nước miếng, liếm bờ môi khô khốc. hắn vẫn dùng một chút ý thức cuối cùng để lui về phía sau. Nghiễm Hàn thánh nữ mắt thấy không đuổi kịp Lâm Dịch, hai hàng lông mi nhíu chặt, quát to một tiếng. Khí tức Kim Đan ầm ầm bạo phát, quát lớn: - Băng Đống Kết Giới! Lâm Dịch biến sắc, dùng hết toàn lực lớn tiếng nói: - Trận pháp này không thể lấy lực để ngạnh kháng, ngươi bạo phát tu vi, như vậy đám phấn hồng sẽ kia sẽ chỉ càng nhiều hơn mà thôi! Lời còn chưa dứt, phấn màu hồng trong phòng đột nhiên nồng nặc hơn rất nhiều, tăng thêm một tia kiều diễm mê hoặc. Thân thể của Nghiễm Hàn thánh nữ cũng biến thành như ẩn như hiện, thướt tha, thân thể xinh đẹp, giống như được phủ lên trên người một lớp lụa mỏng vậy. Khiến cho người ta nhìn thấy nhân tâm thần không yên, muốn ngừng mà không được. Thần thông thuật của Nghiễm Hàn thánh nữ chỉ mới vừa giơ tay lên thì đã tiêu tán ở trong đám phấn nồng nặc, chỉ còn lại có một tiếng rên rỉ kiều mị tới tận xương tủy. Nàng không nhìn thấy Lâm Dịch, hiện tại ngay cả khí lực tự sát cũng không đề lên được. Hoặc là từ chỗ sâu trong đáy lòng cũng không phản kháng loại dục vọng này. Nàng chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi phát khô, cái lưỡi ướt át không khỏi thè ra, liếm bờ môi đỏ mọng kiều diễm. Lâm Dịch ngơ ngác nhìn một màn này, vẻ tỉnh táo cuối cùng trong mắt cũng biến mất, cũng không biết hắn lấy khí lực ở đâu ra mà gầm nhẹ một tiếng, nhảy lên một cái, nhào về phía nữ tử mềm mại trước mắt. Nghiễm Hàn thánh nữ chỉ cảm thấy cả người vô lực, sóng nhiệt cuồn cuộn, đổ mồ hôi nhễ nhại. Nơi thần bí giữa hai đùi từ lâu đã ướt át, đang lúc ý loạn tình mê thì bị Lâm Dịch ôm lấy. Hai người không chút do dự đi lên trên giường. Thân thể mềm mại của Nghiễm Hàn thánh nữ bị đặt lên trên giường hẹp, thần chí đột nhiên tỉnh táo lại. Hai mắt lớn như cái đấu nhìn thân thể nóng hổi của Lâm Dịch đã đè lên, khuôn mặt tràn ngập khí tức nam nhân đang tới gần. Nàng yêu kiều kêu lên một tiếng, vươn tay ngọc ra, đặt ở trên bộ ngực rộng tráng kiện của Lâm Dịch, dùng hết một tia khí lực cuối cùng để ngăn cản hai thân thể kết hợp lại với nhau. Vẻ mặt Lâm Dịch đỏ bừng, từ lâu trong mắt đã mất lý trí. Hắn nhìn bờ môi anh đào kiều diễm ướt át, cúi đầu hôn xuống. Nghiễm Hàn thánh nữ ưm một tiếng, bị cỗ khí tức nam nhân ập tới, hai tay mềm nhũn sập xuống, nhưng vẫn giống như con chim nhỏ bị kinh hãi, theo bản năng vuốt ve Lâm Dịch. Nhưng loại phản ứng này của nàng lại giống như đổ thêm dầu vào trong lửa cháy. Coi như nàng kịch liệt giãy dụa tới mấy thì Lâm Dịch cũng không đồng ý buông tha cho nàng, huống chi là loại biểu tượng không có tính phản kháng này. Lâm Dịch chưa từng trải qua chuyện nam nữ, lúc này làm theo bản năng, điên cuồng ra sức ấn xuống đôi môi đỏ mọng mềm mại thẹn thùng, gần như thô bạo dùng đầu lưỡi xâm phạm vào trong. Trong đầu Nghiễm Hàn thánh nữ ông lên một tiếng, một tia lý trí cuối cùng cũng biến mất. Hai cái lưỡi vừa tiếp xúc thì đã giống như câu dẫn ngọn lửa dục vọng, trong đầu hai người đều vang lên tiếng nổ, không hề cố kỵ nữa mà ôm nhau, hôn càng kịch liệt hơn nữa. Nghiễm Hàn thánh nữ cũng như quên hết tất cả, đôi tay nhỏ và dài khoát lên hai vai tráng kiện của Lâm Dịch. Ngọc thể mềm mại dưới thân Lâm Dịch ma sát đè ép, uyển chuyển mà kiều mị. Y phục của hai người từ từ giảm bớt, cho đến khi không còn gì, nhưng da thịt lại không có tách ra một khắc nào cả. Lâm Dịch như mất phương hướng ở trong này, hưởng thụ sự vui vẻ phiêu phiêu dục tiên cực hạn này. Rốt cục, một khắc sau đó, hai người đã hợp lại, tuy hai mà một. Nghiễm Hàn thánh nữ rên rỉ một tiếng thống khổ mà lại tiêu hồn thực cốt, thổi kèn lệnh chinh chiến lên. Trong nháy mắt này, nàng đã tỉnh táo. Ở chỗ sâu trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Nhưng đảo mắt lại sa vào trong khoái cảm mãnh liệt do dục vọng mang tới. Phấn hồng trong phòng lặng lẽ không một tiếng động tiêu tán. Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của một đôi nam nữ, kéo dài không dứt. Một lúc lâu, một lúc lâu. ... Hai người ôm nhau thật chặt, vẫn không nhúc nhích, cảm nhận dư vị của thân mật cá nước. Lâm Dịch dần dần tỉnh táo lại, trong lòng hắn cả kinh, vội vàng đứng lên nhìn Thánh Nữ nằm ở một bên. Lúc này vẻ đỏ ửng trên mặt của Nghiễm Hàn thánh nữ chưa tiêu, toàn thân lõa lồ, giống như một vật quý tinh xảo đặc sắc, xinh đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông. Nhưng trên thân thể kia lại đầy vết đỏ, nhìn qua là một mảnh hỗn độn. Lâm Dịch đỏ mặt lên, nhìn về phía hai mắt của Nghiễm Hàn thánh nữ. Chỉ thấy hai mắt lạnh lùng, giống như dao nhỏ đâm vào trong lòng của Lâm Dịch. Nghiễm Hàn thánh nữ đã khôi phục ý thức, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Dịch, ở chỗ sâu trong mắt có ủy khuất và phẫn nộ nói không hết. Trong mắt Lâm Dịch lóe lên một tia hổ thẹn, cầm lấy trường sam trắng như tuyết ở bên cạnh, nhẹ nhàng đắp thân thể khiến cho người ta muốn phun máu. Hắn không dám nhìn vào hai mắt của Nghiễm Hàn thánh nữ, trong lòng hắn dâng lên cảm giác xấu hổ và ảo não vô tận. Lâm Dịch cầm lấy y phục của mình rồi chậm rãi mặc vào, cúi đầu đứng ở một bên, thấp giọng nói: - Thánh Nữ tỷ tỷ, ta xin lỗi ngươi. Trong nháy mắt khi Lâm Dịch dùng trường sam đắp lên trên người, trong mắt Nghiễm Hàn thánh nữ lóe lên một tia ngượng ngùng và cảm động. Nhưng thoáng qua, khi nhìn nam tử trước mắt đã chiếm cứ thân thể của nàng, một cỗ cảm giác sỉ nhục và phẫn nộ khó có thể ức chế xông lên trên đầu của nàng. Nàng ngồi dậy, đứng ở trước mặt Lâm Dịch không chút che giấu mặc y phục vào, vẻ mặt không có chút biểu hiện gì. Lâm Dịch liếc trộm nàng một cái, thấp giọng nói: - Ngươi vừa... cái gì đó, nên nghỉ ngơi một chút. Đừng có đi lại nhiều, trận văn ở đây cứ để ta nghiên cứu là được rồi, ngươi... - Ta muốn giết ngươi! Một đạo thanh âm lạnh lẽo tới cực điểm cắt đứt lời của Lâm Dịch, hắn ngây ngẩn cả người, nhìn dung nhan xinh đẹp, hắn lặng lẽ gục đầu xuống, nói: - Xin lỗi. Nghiễm Hàn thánh nữ ăn một lần thua thiệt, không dám bạo phát tu vi Kim Đan, chỉ là bằng vào thủ đoạn của Ngưng khí kỳ, tromng lòng bàn tay xuất hiện một đạo băng long, đánh về phía Lâm Dịch. Thần thông thuật, Băng Long Chi Nộ. Lâm Dịch giương mắt nhìn một chút, trong mắt hiện lên một chút ảm đạm, trực tiếp đứng tại chỗ, không có tránh né. - Oanh! Lâm Dịch bị một chiêu đánh cho bay ra thật xa, đập vào trên vách tường rồi chậm rãi tuột xuống, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt. Băng Long Chi Nộ này, dựa thủ đoạn trước đó của Lâm Dịch, tuyệt không thể liều mạng. Hắn đều dùng binh khí Thái cổ Ô Sao trường kiếm để đánh nát. Lúc này Băng Long trực tiếp dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, lúc Lâm Dịch vốn tưởng rằng mình sẽ bị mất mạng thì dưới đan điền trong cơ thể lại dâng lên một tia hàn khí, trực tiếp nghênh đón Băng Long, hóa giải nó thành vô hình. Hắn dây dưa thân thể với Nghiễm Hàn thánh nữ, trong cơ thể đã có Linh Vận tinh túy trong thể chất của đối phương. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, trời xui đất khiến thế nào mà rốt cuộc lại cứu hắn một mạng, nhưng trong cơ thể cũng bị đạo Băng Long này làm cho bị thương nặng. Nghiễm Hàn thánh nữ thấy Lâm Dịch không hề phản kháng, cũng không né tránh, sắc mặt đại biến. Nàng đứng dậy, trách mắng: - Tiểu tặc, tại sao ngươi lại không né? Lâm Dịch lắc đầu, khóe miệng đau khổ, im lặng không nói. Hắn truy cầu hiệp đạo, tuy nói việc này cũng không thể trách hắn. Thế nhưng vẫn để lại sự hổ thẹn khó có thể diệt ở trong lòng hắn, đối mặt với một chiêu này, hắn đã bắt đầu sinh ra ý chết, cho nên cũng không phản kháng. Nghiễm Hàn thánh nữ chậm rãi đi tới, từ bước chân vẫn có thể nhìn ra được một tia dị dạng, nàng nhẹ giọng nói: - Việc này mặc dù không trách ngươi, nhưng ta thân là Nghiễm Hàn thánh nữ, ngươi hủy sự thanh bạch của ta. Ta không có mặt mũi nào đối mặt với trưởng bối tông môn, không có mặt mũi nào đối mặt với sư phụ, cho nên nhất định ta phải giết ngươi! Trong lòng bàn tay của Nghiễm Hàn thánh nữ hiện ra một thanh kiếm bằng băng. Kiếm này so với trước đó càng thêm sắc bén, trên mặt có lưu chuyển một cỗ kiếm khí màu xanh nhạt, kiếm khí ngang dọc, phát ra tiếng kiếm minh. Nàng như có điều suy nghĩ nhìn thanh kiếm này một chút, tựa như có cảm giác gì đó, mặt đỏ lên. Nghiễm Hàn thánh nữ hít sâu một hơi, đi tới trước người Lâm Dịch, nhìn nam tử ngây ngô này, nàng nhẹ giọng nói: - Sau khi ta giết ngươi cũng sẽ tự sát cùng ngươi. Tiểu tặc, ngươi, ngươi đừng có trách ta. Lâm Dịch cảm nhận được một tia quen thuộc lưu chuyển trên kiếm, hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nói: - Ngươi giết đi, ta không trách ngươi, ta chỉ mong ngươi sống sót, đây không phải là lỗi của ngươi. Tất cả tội ác nên do ta gánh chịu. Nghe được câu này, kiếm băng của Nghiễm Hàn thánh nữ run lên, cũng không đâm xuống được nữa. Thân thể mềm mại run rẩy, trong mắt đã thoáng hiện nước mắt. Nửa ngày sau, Lâm Dịch vẫn không có cảm thấy thân kiếm tiến vào trong thân thể, hắn không khỏi mở mắt ra. Chỉ thấy trong mắt Nghiễm Hàn thánh nữ có vẻ ủy khuất vô tận, đang khóc như mưa rơi, điềm đạm đáng yêu. Vào giờ khắc này, nàng không còn là Nghiễm Hàn thánh nữ cao cao tại thượng, lãnh diễm cao quý kia nữa. Mà nàng chỉ là một thiếu nữ bị ủy khuất lớn lao, không có chỗ nào để khóc, kể lể. Trong lòng Lâm Dịch lo lắng, thở dài nói: - Thánh Nữ tỷ tỷ... Một tiếng này, thiếu chút nữa đã kêu nát lòng của nàng, nàng cũng nữa không khống chế được nữa mà buông kiếm băng trong tay ra. Phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lắc lư, sắp ngã xuống đất. Lâm Dịch vội vã đứng dậy, nhanh chóng ôm nàng vào trong lòng. Nghiễm Hàn thánh nữ cũng không phản kháng mà ở trong lòng Lâm Dịch lên tiếng khóc lớn, giống như một thiếu nữ bị bắt nạt, đang thoả thích phát tiết ra nỗi lòng. Lâm Dịch cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mắt, trong lòng cảm thấy thương tiếc, đau lòng kéo nàng thật chặt. Lại ôm chặt, không buông tay. Chẳng biết từ lúc nào, trong phòng lần nữa bay tới sương mù màu hồng. Trong lúc mơ hồ, dày lượn lờ, tản ra từng trận khí tức mê hoặc...