Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 159 : Đối chiến với La Phong

- Không chỉ muốn chiến, mà còn phải tất thắng! Những lời này của Lâm Dịch nói như đinh đóng cột, nói năng rất có khí phách. Một câu nói vốn vô cùng buồn cưới đối với đám tu sĩ chung quanh, thế nhưng chẳng biết tại sao, tiềng ồn ào ở chung quanh lại dần dần yên tĩnh lại, rất nhiều tu sĩ đều có thể cảm nhận được loại tự tin cường đại này của Lâm Dịch. Không phải là cuồng vọng vô tri, mà là tự tin! - Có lẽ Mộc sư huynh có thể thắng được hắn cũng nói không chừng, trước đây chúng ta luôn khinh thị hắn, không phải là mỗi lần đều sai lầm hay sao chứ? - Đúng vậy, có thể lần này Mộc sư huynh còn có thể mang cho chúng ta kinh hỉ nha. - Lần này có thứ để xem rồi, tuy rằng trận tỷ thí này nhìn qua buồn cười như thế, thế nhưng cuối cùng ta vẫn có cảm giác bị Mộc sư huynh hấp dẫn. Đôi mắt sáng long lanh của Minh Không nháy mắt một cái, thấp giọng hỏi Hải Tinh: - Sư phụ của ngươi còn có đòn sát thủ gì sao? - Đòn sát thủ của sư phụ rất nhiều, thứ bày ra ngày hôm nay chỉ là một góc của núi băng mà thôi. Trong mắt của Hải Tinh lóe lên một tia tự hào. Minh Không chợt nói: - Nói như vậy, trận tỷ đấu giữa sư phụ của ngươi và La Phong, ai thắng ai thua còn chưa nói rõ được nha. - Nhất định sư phụ sẽ thắng. Hải Tinh dùng giọng chắc chắc nói. Ở lối vào tông môn, chỗ đó có hai lão đầu sóng vai đứng thẳng, từ phía xa nhìn về phương hướng Phù Không thạch, đúng là lão nhân lôi thôi và lão giả nhỏ gầy kia. Lão giả nhỏ gầy cười gian, nói: - Không nghĩ tới La Phong của các ngươi đã xuất thủ, nếu như Mộc Thanh này muốn thắng hắn, có lẽ cũng không quá dễ dàng nha. - Như vậy cũng tốt, thủ đoạn mà tiểu tử này ẩn giấu có rất nhiều, rõ ràng tu luyện Tử Vi tinh thuật lại không để lộ ra ở trước mặt của người khác. Chống lại La Phong, có lẽ sẽ bức ra một chút con bài chưa lật của hắn, cũng để cho trong lòng chúng ta có một chút suy tính rõ ràng hơn. Lão nhân lôi thôi trầm giọng nói. Lão giả nhỏ gầy đột nhiên hỏi: - Chuyện tông môn xuất sơn trù bị thế nào rồi? Tiếp tục mai danh ẩn tích, hay là trực tiếp lấy ra tên thật chứ? - Vẫn để là Kỳ Sát tông đi, nếu như Mộc Thanh trở thành một trong các đệ tử hạch tâm, khi đó lấy ra danh hiệu của tông môn cũng không muộn. Nếu không, ta lo lắng mấy đứa trẻ này sẽ bị nhằm vào trước, đến lúc đó nguyên khí tổn thương nặng nề có hối hận cũng không kịp. Ngươi suy tính thế nào rồi, có muốn để cho đồ tử đồ tôn của ngươi đi ra ngoài lịch lãm, trải nghiệm thế giới bên ngoài hay không? Lão nhân lôi thôi nghiêng đầu hỏi. Lão giả nhỏ gầy trầm ngâm nói: - Vậy thì cùng nhau đi đi, vừa vặn để cho đệ tử của hai tông môn biết nhau một chút, sau này xông xáo ở trong Tu chân giới, cũng có thể có thể chiếu cố lẫn nhau. Phù Không thạch. La Phong nghe thấy câu nói của Lâm Dịch, hắn không nhịn được cười ha hả, trong mắt lại không có chút ý khinh thị nào cả, ngược lại còn lớn tiếng nói: - Tiểu tử ngươi có ý tứ! Chỉ là có thể thắng được ta hay không cũng không phải một cây nói ngoài miệng là có thể quyết định được. Lâm Dịch mỉm cười, thản nhiên nói: - Vậy thì không cần phải nhiều lời, chiến đi! Hai người không hẹn mà cùng phi thân leo lên một khối Phù Không thạch gần nhất, lại lẳng lặng nhìn đối phương. Bình thường trong cửa thứ ba khảo hạch nội môn, đệ tử ngoại môn khiêu chiến đệ tử nội môn sẽ ở trong bốn cái Phù Không thạch ở góc, đồng thời được tiến hành. Nhưng hôm nay bởi vì Mộc Thanh và La Phong quyết đấu cho nên ba khối Phù Không thạch còn lại đều trống không, không ai muốn bỏ qua trận quyết đấu đỉnh phong này. Lúc này, ở trong lòng của đám tu sĩ đã bất tri bất giác nâng địa vị của Mộc Thanh lên tới vị trí cao bằng La Phong. La Phong nhếch miệng cười, nói: - Mộc Thanh, đối phó với ngươi ta sẽ không mặc chiến giáp, chỉ bằng nắm đấm của ta đi thử bản lĩnh của ngươi mà thôi! Lâm Dịch khẽ cười nói: - Tốt nhất ngươi nên mặc vào, tránh cho lát nữa phải chịu đau khổ. - Khà khà, ngươi cứ đánh bại ta trước rồi hãy nói! Thân thể to lớn của La Phong thoắt một cái, sải bước vọt tới về phía Lâm Dịch, giống như một đầu hung thú hình người, đằng đằng sát khí, hai chân đạp vào Phù Không thạch, tạo ra một tầng khí lãng và khói bụi bốc lên. Thân thể cao lớn của hắn không thấy một chút trì trệ nào, ngược lại còn rất là linh hoạt, Lâm Dịch biết đây là một loại nắm trong tay đối với Nhập vi đạo, mặc kệ thân thể lớn nhỏ thì cũng có thể nhập vi được. Trước người của La Phong mơ hồ hiện lên một tầng màng không khí, đó là bởi vì tốc độ của La Phong cực nhanh, những nơi hắn đi qua kình phong bị áp chế thành khí lưu thực chất. Nếu như là tu sĩ tu vi thấp gặp phải cỗ khí lưu này thì cũng sẽ bị thổi làm cho không thể đặt chân đứng vững được. Người còn chưa tới gần thì một trận cương phong đã hung hăng đánh về phía Lâm Dịch, mái tóc đen trên đầu hắn bị thổi cho rối loạn. Thế nhưng Lâm Dịch vẫn chưa lui về phía sau nửa bước, hai chân gắt gao cắm rễ ở trên Phù Không thạch, đối mặt với Mông Dã khí thế hung hăng lại vẫn như thường, chỉ là kiếm quang trong mắt của hắn lại ngày càng sắc bén hơn mà thôi! Các tu sĩ nín thở ngưng thần, nhìn trận quyết đấu đỉnh phong đủ để sánh ngang với đệ tử hạch tâm này, mắt không nháy mắt, thậm chí còn quên đi hít thở. - Sao Mộc sư đệ còn chưa sử dụng Hóa Hình thuật cơ chứ? - Nếu như bị La sư huynh cận thân thì hắn tuyệt đối không có cơ hội nữa, nếu như Mộc sư đệ muốn có sức đánh một trận với La sư huynh thì phải giữ một khoảng cách với hắn. - Không phải hắn đã bị khí thế của La sư huynh làm cho sợ đến quên mất phản kháng rồi đó chứ? Các tu sĩ nhìn chằm chằm vào trên Phù Không thạch không chớp mắt, nhìn hai đạo thân ảnh càng ngày càng gần nhau, trong lòng mỗi người đều toát ra suy nghĩ khác nhau. Lý Trấn Hải liên tục cười lạnh, cất cao giọng nói: - Xem ra thắng bại đã phân, bị La sư đệ tới gần, hắn sẽ không có một chút cơ hội chiến thắng nào nữa. Tô Thất Thất lạnh nhạt nói: - Ta thấy chưa hẳn. Ngụy Tinh Thần luôn im lặng không nói đột nhiên lại nói: - Mộc Thanh sẽ thắng! Lúc này ngay cả Đông Phương Dã cũng hơi nghiêng đầu qua, có chút ngạc nhiên liếc mắt nhìn Ngụy Tinh Thần. Trong mắt của Lăng Dược lóe lên vẻ châm chọc, không nhịn được cười nói: - Lời này của Ngụy sư huynh có phần võ đoán rồi, ngươi thử nói ra lý do cho mọi người nghe một chút xem? Ngụy Tinh Thần không để ý tới hắn, mím chặt môi, không nói một lời. Lăng Dược bị khinh thường, chỉ hừ nhẹ một tiếng, lại quay đầu nhìn về phía Phù Không thạch. Mà lúc này, La Phong đã ép đến trước người của Lâm Dịch, m khoảng cách chỉ còn một cánh tay, mà Lâm Dịch vẫn không có dấu hiệu xuất thủ, chỉ là con ngươi của hắn càng ngày càng lóe sáng, giống như ngôi sao lóe lên trong trời đêm vậy. - Giết! La Phong hét lớn một tiếng, vung cánh tay như được đúc thành từ sắt thép, trực tiếp đánh một quyền từ trên trời giáng xuống, đập về phía đầu của Lâm Dịch. Lâm Dịch đứng ở trước mặt của La Phong có vẻ vô cùng nhỏ nhắn, chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn nắm tay lớn chừng cái đấu càng ngày càng gần đầu của mình. - Phốc! Một đạo âm hưởng nhỏ tới mức không thể nghe thấy vang lên, đó là thanh âm do Lâm Dịch đột nhiên nắm tay, bóp vỡ không khí tạo ra. Lâm Dịch chợt ra quyền, một quyền kia chỉ nhỏ bằng một nửa nắm tay của La Phong, thế nhưng lại trầm ổn mạnh mẽ, không có một tia dao động nào cả, quả quyết nghênh đón công kích của đối phương! Xôn xao! Các tu sĩ phía dưới Phù Không thạch không khỏi phát ra một tiếng thét kinh hãi, trong ánh mắt của Minh Không hiện lên vẻ bất nhẫn, hơi nghiêng đầu, nàng hầu như có thể dự đoán ra được cảnh tượng cánh tay của Lâm Dịch sẽ bị gãy. Quyền như sấm sét, nhanh như thiểm điện. - Phanh! Cơ hồ là trong nháy mắt, hai quyền đã đụng vào nhau, bạo phát ra một tiếng vang rất lớn! Nụ cười của La Phong vốn đã có chút dữ tợn và tàn nhẫn, ngay trong nháy mắt khi hai quyền giao nhau, nụ cười của hắn đột nhiên cứng lại ở trên mặt, hai mắt trợn trừng, bên trong mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được nổi. Hai người tranh phong thân thể, liều mạng từng quyền từng quyền một, Lâm Dịch cũng không lui lại nửa bước mà thậm chí thân thể cũng không có rung động lấy một cái. Cảnh tượng này như đột nhiên đóng băng, hai người giữ vững tư thế này, ai cũng không nhúc nhích, thậm chí các tu sĩ còn sản sinh ra một loại ảo giác như thời gian đã bị đóng băng vậy. Không có tiếng xương nứt trong dự liệu, chỉ có tiếng vang thật lớn do hai quyền va chạm mà thôi. Thân thể của La Phong khôi ngô, giống như thiên thần hạ phàm vậy, từ trên cao hạ xuống phía dưới giang cánh tay ra, như là trừng phạt phàm nhân trên thế gian. Mà thân thể có vẻ nhỏ gầy của Lâm Dịch lại chỉ hơi ngửa đầu, đối mặt với một quyền nhìn như không thể địch nổi kia lại không lùi bước chút nào, trái lại còn đánh ra một quyền đón nhận. Một quyền của Lâm Dịch dường như đại biểu cho sự chống lại các thế lực cường đại, dường như có dũng khí, ý chí bất khuất và khí thế vĩnh viễn không lùi bước. Một màn này, ở trong mắt của các tu sĩ có vẻ rất là buồn cười, nhưng không ai có thể cười được. Trong chớp mắt này, các tu sĩ sinh ra một loại ảo giác, thân thể gầy nhỏ kia dường như đột nhiên lại trở nên cao lớn hơn trước. Cho dù Lâm Dịch chỉ hơi ngửa đầu, nhưng các tu sĩ lại cảm giác được hắn đang ở trên cao nhìn xuống La Phong, trong lúc song phương va chạm lần đầu, khí thế đã lặng lẽ xảy ra biến đổi. Không có người nào lên tiếng nói chuyện, mọi người đều đang đợi kết quả song phương giao thủ. Giống như trải qua một kỷ nguyên, lại như là trong nháy mắt vậy, La Phong đã động! Hắn lùi lại! Chẳng biết từ lúc nào, trên trán của La Phong toát ra tầng một mồ hôi lạnh, hắn đang chậm rãi lui về phía sau. Cánh tay tráng kiện mạnh mẽ kia mang theo một tia run rẩy nhỏ tới mức không thể xem xét được. Nhưng ở trong mắt các tu sĩ, hình ảnh run rẩy này lại có vẻ rất rõ ràng! Lâm Dịch chậm rãi thu cánh tay về, vẻ mặt như thường, cánh tay trầm ổn vô cùng, lại lẳng lặng nhìn La Phong đang lui về phía sau. - Lẽ nào... trong lần liều mạng này, La sư huynh đã rơi vào thế hạ phong sao? Suy nghĩ này xoanh quanh ở trong đầu của mỗi một tu sĩ, trên mặt bọn họ hiện lên vẻ rung động nhìn một màn này. Lý Trấn Hải nhíu mày, không nhịn được thất thanh nói: - Tại sao lại có thể như vậy được chứ? Giữa hai hàng lông mày của Đông Phương Dã lộ ra một tia ngưng trọng, chậm rãi nói: - Thể chất thật là cường hãn! Cùng lúc đó, trên Phù Không thạch, Lâm Dịch đã động. Lần khẽ động này lại giống như gió nổi mây phun, thiên địa biến sắc. Thân thể của Lâm Dịch chợt lóe lên, tạo thành một bóng trắng ở trên Phù Không thạch, giống như một thanh lợi kiếm đang bay nhanh, quét ngang không trung, tạo ra từng tầng rung động một. La Phong chỉ cảm thấy thấy hoa mắt thì thư sinh thanh tú, mái tóc đen trên đầu rối loạn đã tới trước mặt hắn. - Loạn Tiễn Đả! La Phong nổi giận gầm lên một tiếng, đầu tiên song quyền được thu về bên hông, sau đó chợt đánh ra về phía trước. Trong nháy mắt đã đánh ra được hơn mười quyền, giống như loạn tiễn vậy, vọt tới trước người của Lâm Dịch, khiến cho người ta không phân rõ ra được hư thực thế nào. Minh Không thấp giọng nói: - Đây là tuyệt kỹ thành danh Loạn Tiễn Đả của La Phong, nhìn như có hơn mười quyền, như giả dối mà không phải là thực. Thế nhưng mỗi một đạo quyền ảnh đều ẩn chứa lực lượng khổng lồ, đây là tuyệt kỹ trong nháy mắt bộc phát ra. Đứng ở chính diện rất khó để chống lại được. Nếu không có tu vi toàn diện áp chế thì không thể liều mạng được với chiêu này! Hiển nhiên, các tu sĩ thấy La Phong dùng loại tuyệt học như Loạn Tiễn Đả, trong lòng cũng ôm suy nghĩ như của Minh Không. Chiêu này không thích hợp để chống đỡ. Trước tiên không nói song phương đụng chạm ai mạnh ai yếu, chỉ là bằng vào mười đạo quyền ảnh trong nháy mắt đánh ra này đã cực khó để phòng ngự rồi. Chỉ cần một quyền trong đó bị xót, đập vào ở trên người, như vậy sẽ bị thương nặng rồi ngã xuống đất. Nhưng mà, Lâm Dịch lại lần nữa nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn không lựa chọn lùi lại. Trong ánh mắt của Lâm Dịch bộc phát ra sự trầm ổn, trong mắt như đã khám phá ra được quỹ tích của hơn mười đạo quyền ảnh, miệng cũng khẽ quát một tiếng, dùng tốc độ cực nhanh trong nháy mắt đánh ra hơn mười quyền về phía trước. - Phanh! Lại là một tiếng trầm ổn vang lên, nhưng tiếng này lại khác với trước kia, đây là hiệu quả của hơn mười đạo quyền ảnh hầu như đồng thời va chạm với nhau, thanh âm chồng chất vào một chỗ mà tạo thành. Mà song phương giao thủ trên Phù Không thạch cũng đã có kết quả, La Phong liên tiếp lui về phía sau hơn mười bước, Lâm Dịch từng bước ép sát, cường thế tuyệt đối, toàn diện áp chế tuyệt đối! - Tại sao lại có thể như vậy được chứ? Có tu sĩ kinh hô một tiếng. Đông đảo tu sĩ ở đây, người có thể nhìn thấu được giao thủ không vượt quá mười người, Quách trưởng lão thở dài nói: - Thân thể thật mạnh, ánh mắt thật là kinh người! Trong mắt Hải Tinh và các tu sĩ hiện lên vẻ không hiểu. Minh Không cũng thở dài nói: - La Phong trong nháy mắt đánh ra hơn mười quyền, quỹ tích hỗn loạn phức tạp, không có thể tìm ra, nhưng mà Mộc Thanh lại có thể khám phá ra hư thực trong nháy mắt. Lại nắm chắc quỹ tích của mỗi một quyền, trực tiếp lựa chọn liều mạng. Không nói tới thân thể, cho dù là loại ánh mắt này cũng đủ để trong nháy mắt giết mọi người rồi. Loạn Tiễn Đả của La Phong trong mắt hắn lại trở thành trò cười lớn nha.