Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 135 : Tháo Gỡ Khúc Mắc

Lâm Dịch từng tra xét tiên sơn này một phen, không chỉ linh khí dày đặc, hơn nữa dường như ở phía trên còn có rất nhiều tu sĩ ở, Lăng Dược và Lý Trấn Hải đều từ chỗ cao tiên sơn phi thân hạ xuống. Lâm Dịch nhìn về phía Tô Thất Thất, lộ ra ý hỏi. Tô Thất Thất nói: - Bên trong tiên sơn này có động phủ của các tu sĩ trong tông, đẳng cấp sâm nghiêm, ba ngàn tên đệ tử ngoại môn đều ở trong động phủ ở dưới chân núi, chỉ có đệ tử nội môn mới có quyền lợi đi lên trên tiên sơn mở động phủ thuộc về mình. Tầng hai tiên sơn tồn tại một trăm lẻ năm tòa động phủ, tầng ba có năm mươi tòa, tầng bốn ba mươi tòa, tầng năm hai mươi tòa. Tầng thứ sáu cũng chính là một tầng cuối cùng, hầu như là nơi cao nhất của tiên sơn, chỉ có năm tòa động phủ, đó chính là động phủ của đệ tử hạch tâm. - Động phủ trên tiên sơn còn óc con số cố định, cho nên số lượng đệ tử nội môn và đệ tử hạch tâm cũng là cố định, nếu như muốn tiến vào nội môn thì cũng chỉ có thể đánh bại một đệ tử nội môn trong đó mà thôi, từ đó thay thế mà được vị trí của hắn. Lâm Dịch gật đầu, nói: - Khắp nơi trong tông tràn ngập cạnh tranh, đây là một bầu không khí tu luyện cực tốt nha. Tô Thất Thất nói: - Cho nên, trong đệ tử ngoại môn có không ít người trước kia là đệ tử nội môn, muốn trở thành đệ tử nội môn, ít nhất cũng phải đạt đến Trúc Cơ kỳ thì mới có hi vọng. - Còn nữa, Linh Khí các, Bí Kỹ các luôn mở với đệ tử trong môn, không bởi vì ngươi là đệ tử ngoại môn mà kỳ thị. Nói cách khác, chỉ cần ngươi đủ cố gắng thì sẽ có thể trở thành đệ tử nội môn, hoặc là đệ tử hạch tâm có địa vị cao hơn! Minh Không có chút tự hào nói. Điểm này có lẽ so với rất nhiều tông môn thì lại không giống, đại đa số tông môn tuyệt đối không lãng phí tài nguyên lên trên người một tu sĩ có tu vi thấp, nếu như tư chất của ngươi không đủ, tông môn sẽ bỏ qua ngươi. Ở trong Dịch Kiếm tông, Lâm Dịch vượt qua sáu năm kia cũng là như vậy, cho dù ngoài miệng không nói, thế nhưng trong lòng hắn luôn có một tia không cam lòng, cũng may có Thạch Đầu và Uyển Nhi đi cùng, còn có sư phụ che chở, cho nên đoạn thời gian đó cũng rất vui vẻ. Nghĩ vậy, Lâm Dịch càng cảm thấy hứng thú, cũng có thêm một phần chờ mong đối với tông môn này. Trong mắt Tô Thất Thất hiện lên một chút do dự, trầm ngâm nói: - Lời tuy nói như thế, thế nhưng ta kiến nghị khi ngươi còn ở giai đoạn Ngưng Khí kỳ thì không nên học tập quá nhiều bí kỹ và pháp thuật, nhiều mà không tinh, không chuyên một đạo. Hóa Hình thuật tất cả mọi người đều hiểu, kỳ thực trong này ẩn chứa đại đạo, nếu có thể hiểu được Hóa Hình thuật thì tuyệt đối sẽ mang đến cho ngươi chỗ tốt lớn lao. Lâm Dịch thấy một chút do dự trong mắt của Tô Thất Thất, trong đầu suy nghĩ, sau đó hắn đã nghĩ thông suốt mâu thuẫn ở chỗ này. Tô Thất Thất nói ra lời này rất dễ bị người ta hiểu lầm, dù sao ở trong mắt các tu sĩ, Hóa Hình thuật là pháp thuật nhập môn cấp thấp nhất. Đổi lại là người ngoài, có thể sẽ sinh lòng nghi hoặc, có bí kỹ pháp thuật cao cấp không học, vì sao lại phải nghiên cứu Hóa Hình thuật cơ chứ? Nhưng Lâm Dịch đã từng được thủ vệ trưởng lão chỉ điểm một phen, tuy rằng hiểu biết về Hóa Hình thuật không sâu, nhưng hắn đã mơ hồ nắm chắc được huyền bí ở trong đó. Hắn còn hiểu rõ hơn nàng, tỉ mỉ chi đạo trong Hóa Hình thuật rất quan trọng, hầu như có thể vận dụng lên trên các loại thủ đoạn của tu sĩ. Pháp thuật, thần thông, khí huyết, tất cả đều có thể dùng tới tỉ mỉ chi đạo. Có thể nói Hóa Hình thuật là từ đại đạo tới đơn giản, một loại đạo pháp trở lại nguyên trạng. Lâm Dịch cảm động, hắn biết Tô Thất Thất có thể nói với hắn lời nói này là nàng đã coi hắn là bằng hữu chân chính, là tri kỷ chân chính. Lâm Dịch mỉm cười nói: - Biến hóa vạn vật, đại đạo tỉ mỉ, tỉ mỉ chi đạo trong Hóa Hình thuật quả thực rất bất phàm, không kém bất kỳ đại đạo khác một chút nào. Trong mắt Tô Thất Thất lóe lên vẻ kinh ngạc, nói: - Ngươi biết tỉ mỉ chi đạo hay sao? Lâm Dịch lắc đầu, cười nói: - Không hiểu, thậm chí vốn ta cũng không biết trong Hóa Hình thuật này lại có chưa loại đại đạo phong cách cổ xưa này. Mãi đến khi ta gặp được thủ vệ trưởng lão, là người chỉ điểm ta một phen, sau đó ta mới bừng tỉnh, cho nên trong lòng ta tràn ngập tôn kính và cảm kích đối với thủ vệ trưởng lão. - Như thế rất tốt, như vậy ta sẽ ở trên tiên sơn chờ các ngươi. Tô Thất Thất mỉm cười. Lâm Dịch biết, ý của Tô Thất Thất là chờ tin tức tốt bọn họ trở thành đệ tử nội môn, nhưng mà chí của Lâm Dịch lại không ở chỗ này, hắn sẽ đi tới đệ tử hạch tâm, mà còn muốn đại biểu tông môn tham gia trăm tộc đại chiến. Nhưng tâm tư này lại không thể nói ra được, dùng thực lực mà hắn biểu hiện ra hôm nay sẽ chỉ làm cho người ta chê cười nhìn vào mà thôi. Minh Không nói: - Ngoài ra còn có đại bỉ tông môn, đó là chuyện mà chỉ có đệ tử nội môn và đệ tử hạch tâm mới có tư cách tham gia, nửa năm sau chính là đại bỉ tông môn, các ngươi phải cố gắng đó. Tuy rằng Minh Không nói như thế, nhưng nói vậy nhưng trong lòng nàng cũng rất rõ, bất kể thiên tư nghịch thiên ra sao thì cũng không thể trong vòng nửa năm đột phá đến Trúc Cơ kỳ, đi tham gia đại bỉ tông môn. Tô Thất Thất và Minh Không mang theo hai người Lâm Dịch, Hải Tinh đi Linh Khí các, Bí Kỹ các một chuyến, sau đó hai người rời đi. Trước khi đi, Minh Không và Hải Tinh có chút không nỡ, đã hẹn ngày lần sau gặp mặt. Dưới tầng chót nhất của tiên sơn là một mảnh đất trống lớn, bên trong có hơn ba ngàn đệ tử ngoại môn đang ở. Lâm Dịch mang theo Hải Tinh tùy tiện tìm một sơn động trong góc rồi chui vào, xem như là điểm dừng chân. Động phủ vô cùng nhỏ hẹp, chỉ có mười mấy thước vuông, nhân số hơi nhiều một chút sẽ có vẻ chen chúc. Lâm Dịch cũng không để ý nhiều như vậy, trong lòng hắn hiểu rõ, đây chỉ là động phủ lúc đến của hắn và Hải Tinh, không lâu sau, phía động phủ trên tiên sơn nhất định sẽ có thân ảnh của hai người bọn hắn. Đúng lúc này, ngoài động phủ có một tu sĩ xuất hiện, vẻ mặt hàm hậu, nhìn qua là người trung thực. Lâm Dịch nhìn thấy hắn, cười hô lớn một tiếng: - Vương sư huynh, mau vào, đây chính là động phủ lúc tới của của chúng ta, sau này nên chiếu cố lẫn nhau. Người tới chính là Vương Kỳ. Vương Kỳ bị Lâm Dịch gọi một tiếng sư huynh làm cho khuôn mặt đỏ bừng, vội vã phất tay nói: - Mộc sư huynh đừng có gọi ta như thế, Vương Kỳ ta không đảm đương nổi. Không nói đâu xa, chỉ riêng nghiên cứu đối với trận pháp nhất đạo của Mộc sư huynh đã khiến Vương Kỳ bội phục sát đất, sau này Mộc sư huynh cứ gọi Vương Kỳ là được. Lâm Dịch thấy đối phương như vậy cũng không làm quá mà chỉ cười gật đầu. Vương Kỳ đi tới, cười ngây ngô nói: - Mộc sư huynh đừng có ghét bỏ nơi đây nhỏ hẹp, động phủ của đệ tử nội môn trên tiên sơn so với nơi này còn lớn hơn gấp mấy chục lần, trong tông làm vậy cũng là vì muốn kích thích đệ tử, tăng tính cạnh tranh. Hải Tinh ở bên cạnh nháy mắt mấy cái, nói: - Ta đã nghe phụ thân nói qua, người thường đi chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp, chắc là đạo lý này. Nói đến phụ thân, Hải Tinh buồn bã, vui vẻ khi bái nhập tông môn biến mất, tâm tình cũng dần dần hạ thấp xuống. Lâm Dịch nhìn thấy vậy cũng không an ủi, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai của Hải Tinh. Ở bên trong động phủ nhỏ hẹp, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút áp lực. Vương Kỳ cũng nhìn ra dường như Hải Tinh đã nghĩ tới chuyện thương tâm, vẻ mặt có vẻ đau khổ, nhưng dùng tính tình của hắn cũng không biết khuyên bảo ra sao. Lâm Dịch cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt lấp lánh nhìn Hải Tinh, nói: - Hải Tinh, ngươi còn nhớ rõ lúc đầu ta gặp ngươi, ngươi muốn học công phu với ta không? Hải Tinh có chút mờ mịt nhìn Lâm Dịch, dường như rơi vào hồi ức, nửa ngày sau mới nói: - Còn nhớ. - Lúc đó ta hỏi ngươi, ngươi học công phu làm cái gì. Hải Tinh bật thốt lên: - Hành hiệp trượng nghĩa! Vừa dứt lời, Hải Tinh sửng sốt, cảnh tượng năm đó giống như là một bức họa vậy, hiện lên ở trước mắt hắn. Lâm Dịch nói: - Hải Tinh, người sống phải có một mục tiêu, phải có đại đạo trong lòng, lại càng phải thủ vững nó không buông tha, dù cho đại đạo này có bao nhiêu gian nguy, bao nhiêu khó khăn thì ngươi cũng phải đi hết. Khi ngươi già đi, khi đó ngươi mới có thể không oán không hối. Vương Kỳ ở bên cạnh nghe thấy những lời này, cả người chấn động, dường như có chút ngộ ra. Lâm Dịch chậm rãi nói: - Ngươi còn tuổi nhỏ, trong nhà gặp thảm biến, mất đi thân nhân, nhưng ngươi không thể đắm chìm trong bi thương được, ngươi có con đường của mình, ngươi phải ngẩng đầu lên, ngẩng đầu mà cất bước đi hết đoạn đường còn lại. Bốn chữ hành hiệp trượng nghĩa này nói rất đơn giản, nhưng muốn làm được cũng rất gian nan, có thể ngươi sẽ gặp phải nguy hiểm mà ngươi không có cách nào tưởng tượng được. Có thể sẽ gặp phải thế lực khó có thể chống lại được. Nhưng đây là đạo của ngươi, khi ngươi vượt qua tất cả, vượt mọi chông gai, lúc càng chạy càng xa thì ngươi sẽ phát hiện ra, tất cả ủy khuất, bất công, nguy hiểm, lạnh lùng dọc theo con đường này đều là đáng giá. - Khi ngươi thực sự trở thành một đại hiệp dương danh thiên hạ, khi đó Hải đại thúc và Hải Kỳ cũng sẽ vì ngươi mà vui vẻ, vì ngươi mà tự hào. Hải Tinh nhếch miệng lên, mắt trở nên trong suốt sáng sủa, nặng nề gật đầu, nói: - Sư phụ, con đã hiểu. Lâm Dịch vui mừng gật đầu, hắn biết trong khoảng thời gian này Hải Tinh không biểu hiện quá nhiều, nhưng trong lòng đau khổ ủy khuất, ban đêm thường thường giấu Lâm Dịch len lén khóc. Loại trạng thái này, tuy rằng nhìn như không việc gì, nhưng ở trên đường tu luyện về sau sẽ rất dễ bi thương quá độ, tâm thần bất ổn, tẩu hỏa nhập ma. Hôm nay, Hải Tinh đã tháo gỡ khúc mắc, Lâm Dịch cũng đã buông xuống một cọc tâm sự. Trong lòng Lâm Dịch đột nhiên xuất hiện một tia đau khổ, nghĩ ngợi nói: - Ta ngay cả thân thế của mình cũng không biết, càng không biết phụ mẫu ta ở nơi nào, bọn họ còn sống hay không, rốt cuộc mười năm ký ức đã mất của ta ở đâu chứ?