Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 128 : Nguy Cơ Tầng Bảy!
Ước chừng qua ba canh giờ sau, đạo thân ảnh kia đã lần nữa hành động.
Trong lòng đông đảo tu sĩ cũng đã có suy đoán, sợ là người này cũng đã phá giải được trận pháp trong tầng thứ sáu của Luyện Tâm điện rồi.
Quả nhiên, dưới cái nhìn soi mói của đám tu sĩ, ánh sáng của Luyện Tâm đại trận tầng thứ sáu chậm rãi biến mất, lần nữa rơi vào trong bóng tối, mà đạo thân ảnh kia cũng biến mất ở phía sau bóng tối.
Mọi người nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm vào tầng thứ bảy Luyện Tâm điện, bọn họ muốn biết, tu sĩ này sẽ bước lên trên tầng thứ bảy nữa hay không.
Tầng thứ bảy Luyện Tâm điện ở trong lòng của mọi người là một tồn tại cấm kỵ, bởi vì mặc dù là ngũ đại đệ tử hạch tâm thì cũng chỉ có Đông Phương Dã và Tô Thất Thất đã từng thông qua tầng thứ sáu, không có người nào có thể ở ngây ngốc trong chốc lát ở trong tầng thứ bảy được.
Tầng sáu và tầng bảy nhìn như chỉ có kém một tầng, thế nhưng chênh lệch trong này lại khác biệt như trời và đất.
Lúc này đã gần đến chạng vạng, bên ngoài có đầy tu sĩ, có chừng hơn ba ngàn người, đệ tử ngoại môn hầu như đều ở đây, trong hàng đệ tử nội môn trừ bế quan tu luyện ra, đại đa số tất cả cũng đi ra quan sát.
Nhiều tu sĩ như vậy tụ chung lại một chỗ, nhưng lại không phát ra một tia âm hưởng nào, toàn bộ nơi này đều lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe, tất cả mọi người đang lẳng lặng chờ đợi đạo thân ảnh kia lần nữa xuất hiện, chờ đợi ánh sáng của Luyện Tâm đại trận tầng bảy xuất hiện ở trên không trung.
Thân thể của tông chủ Hoắc Sâm trên không trung cũng chưa hề có một chút hành động nào, thậm chí ngay cả biến hóa rất nhỏ cũng không có, chỉ có thần thái trong mắt càng ngày càng rõ ràng.
Đột nhiên, ánh sáng trong Luyện Tâm đại trận tầng thứ bảy đại thịnh, đạo thân ảnh kia xuất hiện ở trên đó!
Bên ngoài ầm ầm sôi trào, bộc phát ra tiếng gầm cuồn cuộn.
- Người này thực sự đi lên khiêu chiến tầng bảy Luyện Tâm điện, hắn đã thực sự leo lên!
- Đúng vậy, không ngờ hắn lại thực sự muốn khiêu chiến tầng bảy Luyện Tâm điện, chỗ đó chưa bao giờ có ghi chép đệ tử thông qua đó.
- Hiểu biết của người này đối với trận pháp thật là đăng phong tạo cực, đừng quan tâm người ta thông qua như thế nào, người như thế cũng đáng để bội phục.
Trên đỉnh tiên sơn được Linh khí bao phủ, cửa lớn động phủ có khắc hai chữ Đông Phương đột nhiên mở ra, bên trong có một tu sĩ thân thể khôi ngô cao to chậm rãi đi ra, mặc đạo bào màu tím, mặt như quan ngọc, phong thái tuấn lãng, hai tròng mắt giống như linh thạch hiếm có vậy, không ngừng lập lòe tỏa sáng.
Người này không rời khỏi tiên sơn mà là từ trên đỉnh núi mắt nhìn xuống phía Luyện Tâm điện, ánh mắt lộ ra một tia cổ quái, khẽ cười nói:
- Tình cảnh thật là lớn, tu sĩ này có ý tứ.
Trên mặt tảng đá lớn ngoài cửa tông, trên đó có hai lão nhân đang ngồi, một người cả người lôi thôi, người kia thân thể nhỏ gầy.
Lão giả nhỏ gầy có chút kinh ngạc nói:
- Không nghĩ tới người này lại đi qua sáu tầng Luyện Tâm đại trận, mà vẫn còn dám đi lên tới tầng thứ bảy.
- Hừ hừ, đây là gan dạ sáng suốt và khí phách, đứa trẻ này khá tốt.
Trong ngôn từ của lão giả lôi thôi không thiếu vẻ tán thưởng đối với Lâm Dịch.
Lão giả nhỏ gầy lắc đầu cười khẽ, nói:
- Ta nhìn tình huống ở tầng sáu của hắn, hầu như có thể dự đoán ra được, đứa trẻ này không trụ được một khắc đồng hồ ở tầng bảy, có thể ngắn hơn.
- Thì tính sao chứ, ngươi tìm cho ta một người tài giỏi như thế xem nào?
Lão nhân lôi thôi trừng mắt trách cứ, rất khinh thường nói.
Tầng thứ bảy Luyện Tâm điện.
Trên thực tế, Lâm Dịch do dự rất lâu ở tầng sáu là bởi vì hắn có hiểu biết đối với tu vi trận pháp của mình, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đại trận tầng bảy sẽ khó hơn đại trận tầng sáu này gấp mười lần!
Mà lúc Lâm Dịch phá giải trận pháp tầng sáu thì cũng đã cảm giác được tâm lực lao lực quá độ, nhất tâm nhị dụng có chút lực bất tòng tâm. Nếu như mạnh mẽ leo lên tầng bảy, rất có thể sẽ bị sát khí phía trên trực tiếp đồng hóa.
Nhưng Lâm Dịch vẫn muốn đi thử một lần, dù sao hắn đã liên tiếp phá sáu đại trận, nếu như không vượt qua tầng cuối cùng, tóm lại hắn sẽ không cam lòng.
- Cho dù sát khí bên trong quá bá đạo, với năng lực chịu đựng của ta, có lẽ cũng có thể bứt ra trong nháy mắt được.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch hít sâu một hơi, đề cao tinh thần, bước lên tầng thứ bảy của đại điện.
Mới vừa bước vào, trong nháy mắt đại trận tầng bảy đã được khởi động, sát khí bên trong giống như là thực chất vậy, bao phủ cả người Lâm Dịch lại.
Lâm Dịch có cảm giác như đang đặt mình ở trong vũng bùn, nửa bước khó đi, đừng nói là phá giải trận pháp, cho dù là tâm thần cũng dần dần bị sát khí gặm nhấm, có cảm giác như rơi vào bên trong vực sâu sát lục.
Hai tròng mắt của Lâm Dịch dần dần trở nên đỏ hồng, hồng quang trong mắt so với quang mang của đại trận còn sáng hơn, sát khí trong đại trận dần dần cùng hòa làm một thể với sát khí trong cơ thể hắn, mái tóc đen không gió tung bay, cả người giống như một sát thần từ trong địa ngục đi ra.
- Không được, không ngây ngô ở trong nơi này mãi được!
Trong đầu Lâm Dịch nhanh chóng suy nghĩ, thừa dịp ý thức thanh tỉnh, muốn trở lại tầng sáu của đại điện, nhưng toàn bộ thân thể lại như không thuộc về mình vậy, căn bản không thể di chuyển được.
Cả người Lâm Dịch run rẩy, liều mạng giãy dụa, muốn rút đi, thế nhưng lại lực bất tòng tâm. Tâm thần cũng dần dần mất đi phương hướng, hai tay nắm chặt, toàn thân tản ra sát cơ ngập trời, sát khí hầm hập.
Nhưng vào lúc này, ma hải trong đan điền đột nhiên xuất hiện một tia sóng!
Ma hải vốn rất an phận rốt cục ở trong thời điểm chỉ mành treo chuông này xuất hiện dị động, điều này làm cho cảnh ngộ của Lâm Dịch lại càng họa vô đơn chí, tình thế đột ngột biến đổi!
Trong ma hải đen nhánh như mực chợt nổi lên một cành hoa, giống như ở chỗ sâu trong Ma Hải có một đôi mắt ác độc đỏ thắm, đang chăm chú nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, giống như độc xà vậy, tùy thời có dị động.
Mắt thấy tâm thần của Lâm Dịch dần dần thất thủ, ở chỗ sâu trong ma hải dần dần hiện ra một bóng đen, chậm rãi di chuyển, sau một lát đã xuất hiện ở trên mặt biển.
Ma chỉ diệt thế ẩn giấu đã lâu giờ khắc này rốt cục đã không nhịn được nữa mà ló lên trên mặt biển!
Lâm Dịch thấy một màn như vậy, sắc mặt đại biến, tâm thần chấn động, trong nháy mắt đã lộ ra sơ hở, bị sát khí cuốn vào.
Mà Ma chỉ diệt thế trong đan điền vừa thò đầu ra, treo ở trên không ma hải thì thân kiếm của đoạn kiếm thần bí run rẩy lên, phát ra một đạo khí tức cực kỳ sắc bén. Kiếm khí như sương, Ma chỉ như bị sét đánh, cả người chấn động, lần nữa chìm vào trong ma hải rồi lập tức biến mất.
Tuy rằng nguy cơ Ma chỉ tạm thời bị đoạn kiếm thần bí giải trừ, nhưng sát khí ở trên tầng thứ bảy này lại hoàn toàn khống chế gặm nhấm Lâm Dịch, hai mắt Lâm Dịch đỏ bừng, áo bào chấn động, mái tóc đen tung bay. Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét, sát ý ngập trời!
Trạng thái của Lâm Dịch rất không ổn, nguy trong sớm tối, nếu như hắn nhịn không qua được cửa ải này, sợ rằng cho dù may mắn chạy trốn được thì tâm thần cũng sẽ bị thương nặng.
Bên ngoài Luyện Tâm điện.
Các tu sĩ nghe thấy một tiếng huýt sáo dài này của Lâm Dịch, tất cả đều biến sắc, sát khí trong tiếng huýt gió này quá rõ ràng, bọn họ rất quen thuộc, đây là dấu hiệu bị sát khí hoàn toàn khống chế, thôn phệ tâm thần mới có được.
Phản ứng của các tu sĩ cũng không giống nhau, có người bóp cổ tay thở dài, có người vẻ mặt có vẻ trào phúng.
- Khà khà, tiểu bối vô tri, cuồng vọng tự đại, ngươi thực sự cho là Luyện Tâm điện dễ qua như vậy hay sao?
Lý Trấn Hải liên tục cười lạnh.
Có tông chủ Hoắc Sâm ở đây, Đường trưởng lão không dám nói lời trào phúng, nhưng trong mắt vẫn bộc lộ ra vẻ hả hê.
Minh Không biết có lẽ Hải Tinh sẽ không có nguy hiểm, thế nhưng nhìn thấy hắn một thân một mình bước lên trên tầng bảy của Luyện Tâm điện, trong mắt của nàng hiện lên vẻ kính nể.
- Tỷ tỷ, hắn không sao chứ.
Câu này là hỏi về tình huống của Lâm Dịch.
Lúc này sắc mặt của Tô Thất Thất rất ngưng trọng, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ lo âu, khẽ thở dài:
- Ta cũng không biết, nhưng tông chủ có mặt ở đây, có lẽ trong thời khắc mấu chốt tông chủ sẽ ra tay.
Tông chủ Hoắc Sâm mím môi, trong mắt có quang mang kỳ lạ đại thịnh, nhưng không có ý xuất thủ chút nào.
Ở trên tảng đá lớn ngoài cửa tông, lão giả nhỏ gầy nói:
- Quả nhiên không ngoài dự liệu, đứa trẻ này sắp bị sát khí đã khống chế, ngươi còn không cho người xuất thủ hay sao?
Câu nói sau cùng là nhìn về phía lão nhân lôi thôi, lão nhân lôi thôi ngáp một cái, dường như không để ý tới, nói:
- Vô phương, cứ nhìn đi.
- Khà khà, sát khí tầng thứ bảy cũng không giống bình thường, nếu như cái tâm thần của đứa trẻ này bị thương nặng, sau này ngươi đừng có hối hận.
Lão giả nhỏ gầy liếc mắt nhìn lão nhân lôi thôi.
Lão nhân lôi thôi chậm rãi nói:
- Sẽ không yếu ớt như thế đâu, có thể đứa trẻ này còn có thể kiên trì được thêm lát nữa
- Sao? Sao ngươi lại có suy đoán như vậy chứ?
Trong lòng bàn tay của lão nhân lôi thôi đột nhiên xuất hiện một tấm đạo phù, nếu như Lâm Dịch ở đây nhìn thấy thì nhất định sẽ kinh hô, cái đạo phù này chính là tín vật mà thần côn cho hắn, là tấm đạo phù bị lão nhân lôi thôi thiêu hủy.
- Đây là tín vật mà thần côn kia cho đứa trẻ này, người được thần côn nhìn trúng cũng sẽ không quá kém.
Lão nhân lôi thôi nói.
Lão giả nhỏ gầy nhăn mặt cau mày, nói:
- Thần côn còn sống sao? Tấm đạo phù rách nát này có thể tùy ý thấy được, sao ngươi có thể suy đoán là của thần côn cơ chứ?
Lão nhân lôi thôi vứt tấm đạo phù này cho lão giả nhỏ gầy, cười gian nói:
- Đạo phù quả thực rất phổ thông, nhưng chữ xấu như vậy cũng chỉ có thần côn mới có thể viết ra được.
Lão giả nhỏ gầy nhận lấy vừa nhìn qua, lập tức rất tán đồng đáp lại:
- Không sai, so với trước đây còn xấu hơn.
Hai vị lão nhân đồng thời phát ra một trận tiếng cười vui sướng.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
23 chương
1763 chương
191 chương
40 chương