Bất Hủ Bất Trạch Bất Tương Ái

Chương 8 : Khúc Viễn Dương xuất hiện

Tần Dụ Lãng ngồi ở máy vi tính, tầm mắt của cậu thủy chung không có dừng lại tại kịch bản, tất cả những hình ảnh có quan hệ với Quân Dĩ Duệ đều lần lượt hiện lên trước mắt của cậu. “Tôi ở chỗ này có gây phiền toái gì đến anh không?” “Phiền toái?” “Việc này thì phải xem em dùng thân phận gì để ở rồi.” “Thân phận gì? Cái này… Tôi sẽ trả tiền, tuy tôi chuyển tiểu thuyết CD không kiếm được nhiều tiền lắm, nhưng tôi nhất định sẽ không thiếu nợ tiền thuê nhà của anh đâu. ”. “Tiền thuê nhà? Lý Thượng Trí đã nói với em như thế nào?” “Cậu ta nói anh đang ở một mình, muốn tìm bạn ở chung.” “Ở chung thì đúng, còn về phần bạn cùng phòng…” “Kỳ thật anh đang tìm bạn trai em tin không?” “Anh xác định cho tôi ở đây sao?”. “Đúng vậy, đống tiểu thuyết đam mỹ kia là đặc biệt chuẩn bị cho em đấy.” “Ah, đúng rồi, trước đây em đã từng phối âm cho kịch truyền thanh rồi sao?” “Làm sao anh biết tôi muốn phối âm?” “Chẳng lẽ anh chưa nói cho em biết, kỳ thật cái kịch truyền thanh kia, người phối âm cho tiểu công…” “Chính là anh sao?” “Anh đừng nói với tôi, anh thật sự giống Lý Thượng Trí, cũng là GAY a?” “Anh nghĩ, nếu chúng ta ở cùng một chỗ, nhất định sẽ… Rất vui vẻ đấy.” “Tôi cho anh biết, trước kia lão tử có luyện qua TaeKwonDo, nếu anh dám làm ra chuyện gì quá phận, lão tử nhất định không nhân đạo mà đánh anh đấy.” “Kỳ thật trước kia anh đã giành được quán quân cuộc thi TaeKwonDo quốc gia, anh là đai đen nhé.” “Vậy thì hợp tác vui vẻ rồi…!” “Quân Dĩ Duệ!” “Sao? Gặp trong nhóm còn chưa đủ, phải tự mình đến gặp bản tôn?” “Anh giải thích rõ ràng cho tôi, tôi với anh cái gì cũng không có!” “Chuyện này không đúng a, anh và em ít nhất là quan hệ chủ thuê nhà cùng khách trọ a.” “Hơn nữa, anh cũng không có thừa nhận, nếu không phải một câu nói như vậy của em, các cô ấy cũng sẽ không phỏng đoán lung tung nha.” “Vậy anh phát cái này là ý gì?” “Không có gì ah!” “Quân Dĩ Duệ, anh đã nói như vậy rồi, tôi có phải là nên…” “Ah? Vậy không bằng, chúng ta diễn tập một chút trước khi ghi âm thì như thế nào?” “Anh là biến thái a” “Thì ra em gấp gáp như vậy à? Anh vẫn còn không biết đây này…” “Anh… Anh làm gì thế?” “Anh muốn phối hợp với em ah.” Tần Dụ Lãng liều mạng mà gãi đầu, “Chết tiệt, sao mình cứ luôn suy nghĩ về người này chứ?” “Nhất định là bởi vì anh ta bị bệnh, nhất định là như vậy!” Tần Dụ Lãng dứt khoát đứng lên, xem ra kịch bản không thể tiến vào cái đầu đang hỗn loạn được, cậu cần yên tĩnh một chút. Vội vàng đi xuống lầu, Tần Dụ Lãng không nói tiếng nào đã trực tiếp đi ra ngoài. Cậu hít thở cái không khí trong lành, mới mẻ của cái vùng ngoại thành này, cảm giác suy nghĩ của mình thanh tỉnh một chút, hình ảnh của Quân Dĩ Duệ cũng dần dần nhạt đi. Chờ tới khi cậu dừng lại đã phát hiện mình đang ở trong một hoa viên xa lạ, trong không khí tràn ngập mùi hoa quế nhẹ nhàng đầu thu. Chính giữa hoa viên có một đài phun nước, Tần Dụ Lãng ngồi ở cái ghế bên cạnh đài phun, đột nhiên nghe thấy tiếng nói trầm thấp của một nam nhân, “Cậu là ai?” Tần Dụ Lãng quay đầu lại nhìn thấy nam nhân mặc áo sơ mi đen nam nhân đi tới phía cậu, “Cậu vào đây bằng cách nào?” “À?” Tần Dụ Lãng lúc này mới ý thức được mình đã vô tình đi vào hoa viên của người khác, cậu cuống quít đứng dậy, ánh mắt bất an “Thực xin lỗi, tôi không cẩn thận đi tới đấy, tôi lập tức đi ra ngoài.” Khuôn mặt nam nhân nhẹ lại một chút, y tự nhủ: “Còn tưởng rằng là tên nào vụng trộm vào đây bắt chó chứ…” Tần Dụ Lãng không nghẽ rõ lắm, cậu hỏi: “Anh là minh tinh sao?” Nam nhân có hai đầu lông mày tràn ngập khí chất quý tộc trời sinh, so với Quân Dĩ Duệ tà mị, y càng thêm lãnh ngạo bất phàm. Môi của y hoặc là hơi hơi cong lên, hoặc là không chút biểu tình. Nam nhân đi đến ngồi lên cái ghế phía trước Tần Dụ Lãng, đột nhiên nở nụ cười, trong nháy mắt đó Tần Dụ Lãng tựa hồ nhìn thấy trên người y một đạo hào quang sáng chói, nam nhân nói: “Xem như thế đi. Cậu ở đây sao?” Tần Dụ Lãng không biết nên trả lời thế nào, cậu nghĩ một lát, hồi đáp: “Tôi ở nhà một người bạn.” “Ah, có thể ở chỗ này thì cũng không phải người bình thường a.” “Anh ta ah, anh ta  là người phối âm cho kịch trên mạng ấy. Không có chuyện gì nữa, ta đi trước, hôm nay thật có lỗi.” Tần Dụ Lãng gật gật đầu với nam nhân, quay người rời khỏi. Tầm mắt của nam nhân thẳng đến khi Tần Dụ Lãng biến mất mới buông lỏng, nụ cười của y khuếch tán, “Thật đáng yêu nha.” Tần Dụ Lãng vừa đi ra khỏi thoải mái thở dài một hơi, “Hôm nay bị làm sao vậy, không có việc nào thuận lợi a…” Nhìn nhìn khu biệt thự bên cạnh, Tần Dụ Lãng rốt cục ý thức được  một sự kiện bi thảm nhất hôm nay —— “Lão tử sẽ không lạc đường chứ?” “Xong rồi, Quân Dĩ Duệ còn đang ngủ a.” Tần Dụ Lãng sờ sờ miệng túi của mình, không có tìm thấy điện thoại. Vòng vo vài vòng, Tần Dụ Lãng từ bỏ. Cậu đứng nguyên tại chỗ, tỉ mỉ nhìn chung quanh vài lần, cúi đầu xoay người tựa lên cột điện, hô: “Con mẹ nó! Sao tất cả đều giống giống nhau chứ?” Đỉnh đầu lần nữa truyền đến thanh âm quen thuộc, “Này, cậu đang làm gì thế? Không quay về?” Tần Dụ Lãng ngẩng đầu lúc thấy rõ nam nhân chói mắt, “Là anh ah.” Nam nhân đứng trước mắt cậu, “Lạc đường?” Tần Dụ Lãng hết sức khó xử gật đầu, nam nhân đi về phía trước một bước, quay đầu lại nói ra: “Đi với tôi.” Tần Dụ Lãng nhanh chóng đuổi kịp, nam nhân để tay trong túi áo, y thuận miệng hỏi một câu: “Nhà của bạn cậu ở đâu, cậu còn có ấn tượng không?” Tần Dụ Lãng suy nghĩ một chút, trả lời: “Biển số nhà là 99, bởi vì con số đặc biệt nên tôi còn nhớ rõ.” Nam nhân đột nhiên dừng lại, hỏi ngược lại: “Số 99? Cậu xác định?” “Vâng.” “Cậu quen Quân Dĩ Duệ?” Nam nhân tò mò hỏi cậu. Tần Dụ Lãng ngạc nhiên mà nhìn nam nhân, “Anh cũng quen Quân Dĩ Duệ sao?” Nam nhân một bộ ngữ khí giống như “Cậu đang nói đùa” nói ra: “Đương nhiên, sao tôi có thể không biết hắn? Cậu tên gì?” “Tần Dụ Lãng.” Tần Dụ Lãng thành thành thật thật mà mở miệng. Thần sắc nam nhân càng thêm giật mình, sợ hãi nói: “Cậu chính là Tần Dụ Lãng?” “Anh biết tôi?” Tần Dụ Lãng phát hiện thần sắc nam nhân nhìn cậu trở nên nghiền ngẫm. “Nguyên lai là cậu” Nam nhân vừa muốn nói gì đó lại dừng thoáng một phát, “Tôi đã từng nghe qua tên cậu. Cậu bây giờ đang ở trong nhà hắn đúng không?” Tần Dụ Lãng cảm thấy một tia gió lạnh thổi qua, người như Quân Dĩ Duệ vậy, ngay bạn bè cũng chọn được ở gần như vậy. “Anh là bạn anh ta ah, anh ta mỗi ngày đều không ra khỏi cửa, anh bình thường nói chuyện gặp mặt anh ta như thế nào?” Nam nhân tự nhiên mà đáp lại cậu, “Tôi sẽ tới nhà hắn a, sớm nói cậu ở nhà hắn, tôi vừa có thể đưa cậu trở về vừa thuận đường nhìn hắn.” Lúc đi đến cửa nhà Quân Dĩ Duệ, nam nhân thò tay nhấn chuông cửa, Tần Dụ Lãng kêu một tiếng “Không xong”, đối với nam nhân nói: “Anh ta có lẽ còn đang ngủ, ngày hôm qua anh ta bị đau bụng. Tôi quên mang chìa khóa theo.” Nam nhân bất đắc dĩ mà nhìn cậu một cái, tiếp tục ấn chuông cửa vài cái, thời điểm chờ mở cửa, hắn quay đầu nói cho Tần Dụ Lãng, “Tôi tên Khúc Viễn Dương.” Tần Dụ Lãng nghe rõ tên của y không khỏi kinh hô: “Tác giả nổi tiếng Khúc Viễn Dương?” Cậu nghĩ tới nhà trọ trước đây của mình, lại hỏi: “Vậy không phải anh đã thuê nhà trọ của tôi sao?Sao lại ở chỗ này?” Khúc Viễn Dương nghẹn lời.