Bất Hủ Bất Trạch Bất Tương Ái
Chương 25 : Ỷ lại là một loại bệnh
Quân Dĩ Duệ về nhà, tâm tình rất sung sướng, anh vừa hát vừa mở cửa vào nhà, lại nhìn thấy đôi dép trong nhà bình thường Tần Dụ Lãng vẫn mang đang để ở cửa nhà.
“Lại không ở nhà?” Quân Dĩ Duệ lắc đầu, gọi điện thoại cho Lý Thượng Trí.
“Tiểu Lãng Lãng? Cậu ấy không có ở cùng tôi.”
Quân Dĩ Duệ nhướng mày, “Em ấy không ở cùng cậu? Nhưng mà em ấy không nói với tôi em ấy đi đâu, trừ cậu ra tôi nghĩ không ra em ấy có thể tìm người nào…”
Lý Thượng Trí trêu chọc hỏi: “Quân thiếu, anh không phải là lại chọc tiểu Lãng Lãng nhà chúng tôi không vui chứ?”
“Em vẫn không biết gần đây tôi bận cái gì, cho nên có khả năng… không mấy vui vẻ a.” Quân Dĩ Duệ có chút hối hận bản thân vẫn chưa quan tâm tới tâm trạng của cậu, có lẽ Tần Dụ Lãng không có cảm giác yên tâm.
“Anh còn không định nói cho cậu ấy biết sao? Xem ra tiểu Lãng Lãng hoài nghi anh hồng hạnh xuất tường rồi…” Tiếng cười Lý Thượng Trí quấy nhiễu khiến Quân Dĩ Duệ thấy phiền, anh nói một câu “Đi chết đi” rồi cắt đứt cuộc nói chuyện, tiện tay ném điện thoại lên ghế sa lon.
Bực bội ở phòng khách xem TV một lát, vẫn không nghe thấy tiếng mở cửa như trước, Quân Dĩ Duệ đứng ngồi không yên.
Tần Dụ Lãng đứng ở cửa nhà mình rất lâu rồi nhưng không dám mở cửa, cậu nghe thấy âm thanh mẹ cậu đang xem TV ở phòng khách, nhưng mà cậu vẫn rất sợ hãi.
Đã không có Quân Dĩ Duệ, dũng khí của cậu tựa hồ cũng biến mất theo.
Do dự thật lâu, Tần Dụ Lãng cắn răng móc chìa khóa ra, vừa tra chìa vào ổ, cửa lại đột nhiên mở.
Khuôn mặt mẹ Tần bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt cậu, cậu hét lên một tiếng: “Mẹ…”
Mẹ tần kinh ngạc, nhưng lập tức cũng kịp phản ứng, kéo Tần Dụ Lãng vào nhà “Tại sao lại về hả? Một mình?”
Sau khi xác định Tần Dụ Lãng về một mình, mẹ Tần giữ cửa, “Mẹ định ra ngoài mua vài thứ, buổi tối muốn ăn cái gì?”
Tần Dụ Lãng suy nghĩ một lát, chỉ nói ra một câu: “Mẹ, con đi cùng mẹ a…”
Mẹ Tần cũng không nói gì, yên lặng gật đầu, mở cửa ra.
Sau khi bước đi trên con đường ở thị trấn nhỏ quen thuộc, sắc mặt Tần Dụ Lãng cũng từ từ bình thường trở lại, hiện tại cậu sợ sự cô đơn, cảm giác một mình trong nhà sẽ làm cậu hít thở không thông.
Cậu lại bắt đầu cảm thấy từng người từng người cậu gặp rất giống Quân Dĩ Duệ rồi. Cậu nghĩ, cái này là thói quen dưỡng thành tật xấu.
Nếu đã có thói quen này, ngoại trừ việc tiếp tục ỷ lại, cũng chỉ có thể tử bỏ nó mà thôi
Lúc Quân Dĩ Duệ chạy tới nhà ga trời đã chạng vạng tối, ở sảnh đợi của nhà ga, anh nhìn thấy chiếc nhẫn kia trong tay một bác gái quét dọn vệ sinh.
“Từ đâu mà bác có chiếc nhẫn này?” Quân Dĩ Duệ lo lắng khiến bác gái hơi khẩn trương lên.
“Một… chàng trai… cho tôi đấy…” Bác gái rụt rụt tay mình lại, có chút sợ hãi Quân Dĩ Duệ tiếp cận.
Anh thu lại sự lo lắng trên mặt mình, tiếp tục hỏi: “Là một chàng trai da trắng đúng không? Em ấy cao chừng 1m7, rất gầy…”
Bác gái lập tức gật đầu, “Cậu biết cậu ấy sao, hôm nay cảm xúc của cậu ấy hình như không được tốt lắm nha, khuôn mặt đầy nước mắt, bộ dạng rầu rĩ không vui.”
Trái tim Quân Dĩ Duệ xiết chặt, nhớ tới câu nói của Lý Thượng Trí khi nãy “Anh còn không định nói cho cậu ấy biết sao? Xem ra tiểu Lãng Lãng hoài nghi anh hồng hạnh xuất tường rồi…”
Anh không quan tâm đến bác gái sau lưng có ý tốt khuyên bảo, lập tức chạy đến chỗ bán vé mua vé về quê Tần Dụ Lãng, nhưng người bán vé có lỗi mà nhìn anh: “Thưa ông, thực xin lỗi, vé hôm nay đã bán hết rồi, ngày mai được không?”
Ăn cơm tối xong, Tần Dụ Lãng ngồi trong phòng ngẩn người.
Mẹ Tần đi vào, yên tĩnh ngồi vào bên cạnh cậu, nhìn cậu không nói lời nào.
“Mẹ…” Tần Dụ Lãng kêu một tiếng, “Mẹ có chuyện gì muốn nói với con à?”
“Dụ Lãng, con cãi nhau với Dĩ Duệ sao?”
Tần Dụ Lãng lắc đầu, “Không có, chỉ là con đột nhiên muốn về thăm mẹ thôi.”
Mẹ Tần cười cười, nói với cậu: “Dụ Lãng, ngay từ nhỏ mẹ đã biết rõ kỳ thật con rất nhạy cảm, cho nên nếu như không phải gặp chuyện gì phiền lòng, con cũng sẽ không một mình về đây. Xảy ra chuyện gì với Dĩ Duệ sao?”
“Mẹ… Nếu như, con nói là nếu như, Quân Dĩ Duệ anh ấy thích người khác, mẹ có cảm thấy con rất ngu ngốc không, cảm thấy trước đây con vì anh ấy làm những chuyện kia phi thường ngu xuẩn?”
Giọng điệu của Tần Dụ Lãng khiến mẹ Tần không thể không xác nhận nghi ngờ của mình là chính xác, bà thở dài, bày ra bộ dạng đã ngờ tới, “Dụ Lãng, có phải là con đã nghĩ nhiều rồi hay không? Mẹ nhìn ra được, Dĩ Duệ rất thích con.”
Tần Dụ Lãng cười khổ, tất cả mọi người đều cảm thấy Quân Dĩ Duệ rất yêu cậu, ngay cả cậu cũng cho là như vậy, nhưng mà những gì cậu nhìn thấy thì phải giải thích như thế nào đây?
“Con nhất định vẫn chưa hỏi Dĩ Duệ đúng không? Dựa vào tính tình của con, nhất định là nhìn thấy hoặc là nghe thấy cái gì đó đã lập tức chạy về đây rồi, vậy bây giờ Dĩ Duệ vẫn không biết là con đã về đây đúng không?”
Thấy Tần Dụ Lãng không có phản ứng, mẹ Tần đứng dậy đi ra ngoài, Tần Dụ Lãng ở phía sau kêu lên: “Mẹ, mẹ đi đâu?”
“Gọi điện thoại cho Dĩ Duệ, nó chắc là rất lo lắng.”
Phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện điện thoại của mẹ Tần, Tần Dụ Lãng khống chế bản thân không nghe những chuyện liên quan đến anh.
Quân Dĩ Duệ dừng xe bên đường cao tốc nghỉ ngơi, sau khi nghe xong điện thoại thì xuống xe mua một chai nước cùng một ổ bánh mì, đứng bên cạnh xe ăn.
Tần Dụ Lãng về nhà, biết được tin tức này anh không biết nên cao hứng hay là nên khổ sở. Cậu rất bình an ở trong nhà, nhưng mà cậu vẫn không muốn tự mình nói với anh một tiếng.
Thằng nhóc này, luôn có biện pháp giày vò anh, dùng đủ loại phương pháp giày vò anh, làm cho anh ngay cả một giây cũng không dám ngừng việc yêu cậu.
Trời đã tối, Quân Dĩ Duệ nhìn đồng hồ, ngồi lại vào xe tiếp tục ăn bánh mì, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Tần Dụ Lãng ngồi trên đùi anh gặm bánh mì, ấm áp làm anh muốn khóc.
Gió thổi gõ vào cửa sổ
Mưa rơi cái không ngừng
Em nói em muốn rời khỏi anh
Để lại anh chờ đợi trong tĩnh mịch
Đêm tịch mịch lo lắng
Trong mơ không thấy được sự dịu dàng của em
Đừng có nói đi là đi
Anh không thể ngăn chặn nước mắt cứ rơi
Không thể ngăn được nước mắt
Sao anh có thể cam lòng để em đi
Sao anh có thể cam lòng rời khỏi sự dịu dàng của em
Trải qua một thế giới lạnh như băng
Chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi
Sao anh có thể cam lòng để em đi
Sao anh có thể cam lòng rời khỏi sự dịu dàng của em
Đừng để anh chờ đợi một mình trong tĩnh mịch
Đêm tịch mịch lo lắng
Trong mơ không thấy được sự dịu dàng của em
Đừng có nói đi là đi
Anh không thể ngăn chặn nước mắt cứ rơi
Không thể ngăn được nước mắt
Sao anh có thể cam lòng để em đi
Sao anh có thể cam lòng rời khỏi sự dịu dàng của em
Chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi
Sao anh có thể cam lòng để em đi
Sao anh có thể cam lòng rời khỏi sự dịu dàng của em
Đừng để anh chờ đợi một mình trong tĩnh mịch
Chờ đợi ~
Sao anh có thể cam lòng để em đi
Sao anh có thể cam lòng rời khỏi sự dịu dàng của em
Trải qua một thế giới lạnh như băng
Chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi
Sao anh có thể cam lòng để em đi
Sao anh có thể cam lòng rời khỏi sự dịu dàng của em
Đừng để anh chờ đợi một mình trong tĩnh mịch
Trong xe phát ra tiếng nhạc du dương, Quân Dĩ Duệ thò tay vặn âm lượng đến mức thấp nhất, hiện tại anh không muốn nghe gì cả.
Cái bài hát chết tiệt này lại quá hợp với tình trạng hiện tại
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
115 chương
127 chương
51 chương
50 chương
130 chương