Bất Hủ Bất Trạch Bất Tương Ái
Chương 2 : Gậy ông đập lưng ông
Tần Dụ Lãng thống hận nhìn mình trong gương, cậu thế mà lại khuất phục dưới uy hiếp của Lý Thượng Trí, ký kết khế ước bán thân mất chủ quyền.
Vừa nghĩ tới khuôn mặt tươi cười còn sum xuê hơn cả hoa của Lý Thượng Trí, cậu tức đến mức hơi thở cũng không còn bình thường.
“Tiểu Lãng Lãng… Cậu đừng tức giận mà trốn ở phòng tắm không đi ra nha, cậu yên tâm, tớ là người xem trọng bạn bè như vậy, nhất định sẽ không bạc đãi cậu.” Lý Thượng Trí bắt đầu gõ cửa phòng tắm, “Nếu cậu không ra tớ sẽ xông vào ah! Không phải là cậu muốn tự tử chứ?”
“Tiểu Lãng Lãng, ngàn vạn lần cậu cũng đừng nghĩ sẽ không đi ra ah!”
Tần Dụ Lãng rốt cục vẫn không thể nhịn được nữa mà kéo ra cửa phòng tắm, hướng về phía Lý Thượng Trí mà hét lớn: “Lý Thượng Trí, cậu đủ rồi nha! Đừng có làm ra bộ dạng là tôi muốn chết được không? Tôi có chết cũng nhất định là do cậu bức chết đấy!”
Lý Thượng Trí nhìn Tần Dụ Lãng nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng tắm hướng về phòng ngủ, đi theo phía sau cười làm lành nói: “Tiểu Lãng Lãng… Người ta cũng là quan tâm đến cậu nha, cậu không nên tức giận.”
“Lý Thượng Trí, ” Tần Dụ Lãng bình tĩnh trở lại, hiếm khi dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc mà mở miệng, “Cậu phải đáp ứng tôi tuyệt đối không đem chuyện của tôi nói cho ba mẹ tôi biết.”
Lý Thượng Trí nghe xong, lập tức vỗ ngực ʘʘ cam đoan: “Cậu cứ việc yên tâm 100% a, cậu đã chịu giúp tớ chuyện này, đương nhiên tớ sẽ không để lộ bí mật.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tần Dụ Lãng vừa ngồi vào chỗ của mình, đã nghe thấy có người ở hành lang gọi: “Dụ Lãng, Dụ Lãng.”
Sắc mặt Lý Thượng Trí khẽ biến hóa một chút, nhưng lập tức lại trở nên bình thường, hắn thuận miệng hỏi Tần Dụ Lãng, “Ai vậy?”
Lại một lần nữa Tần Dụ Lãng mang dép lê đi ra phòng khách, một bên đáp: “Hình như là chủ thuê nhà.”
Vừa mở cửa, đứng ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên vẻ mặt áy náy đi vào nhà, sau khi ngồi xuống mới chậm rãi nói ra: “Dụ Lãng ah, thật sự là ngại quá, trước kia đã đồng ý cho cậu thuê chỗ này nửa năm, nhưng hiện tại…”
Tần Dụ Lãng lập tức hiểu được ý tứ của nữ chủ nhà, nét mặt của cậu dần dần có chút bất an, “Ý của cô là, cô đã đem chỗ này cho người khác thuê rồi hả?”
Nữ chủ nhà móc trong túi xách ra một xấp tiền, đưa cho Tần Dụ Lãng.”Dụ Lãng, đây là tiền thuê nhà nửa năm mà cậu đã ứng trước. Hiện tại trả lại cho cậu, cậu vẫn nên mau chóng đổi chỗ ở khác a.”
Tần Dụ Lãng nhận tiền, trực tiếp hỏi chủ nhà: “Có thể nói cho tôi biết là ai thuê chỗ này không?”
“Cái này ah…” Nữ chủ nhà do dự trong chốc lát, nhìn ánh mắt Tần Dụ Lãng, vẫn nói cho cậu biết: “Là một vị tác giả nổi tiếng tên Khúc Viễn Dương, người đó nói hoàn cảnh chỗ này rất tốt, muốn dùng để sáng tác.”
Khúc Viễn Dương? Chẳng lẽ là cái tên chuyên viết lách rất nổi tiếng trên internet kia?
Sau khi Tần Dụ Lãng tiễn nữ chủ nhà đi, vẻ mặt mệt mỏi đi về phòng ngủ nằm lên giường.
Lý Thượng Trí ngồi ở một bên, muốn mở miệng nhưng lại không dám cứ nhìn Tần Dụ Lãng.
“Tiểu Lãng Lãng…” Lý Thượng Trí vẫn không nhịn được mà gọi, thấy Tần Dụ Lãng liếc xéo hắn, hắn tiếp tục nói: “Cậu đã phải dọn nhà, trong thời gian ngắn cũng tìm không thấy phòng ở, không bằng cậu đến nhà một người bạn của tớ a, sao?”
“Nhà bạn?” Tần Dụ Lãng lộ ra một nụ cười tỏ vẻ không tin nổi, “Lý Thượng Trí, cái đám hồ bằng cẩu hữu của cậu tôi đây không biết sao?”
Lý Thượng Trí đỏ mặt lên, hắn leo đến trên giường nằm chết dí bên cạnh Tần Dụ Lãng, “Tiểu Lãng Lãng, cậu đừng cười nhạo người ta mà! Nói thật ah, phòng ốc trong nhà người đó rất rộng, một mình người đó ở cũng nhàm chán, đang muốn tìm bạn ở chung. Vừa lúc cậu cũng chấp nhận công việc phối âm, ở căn hộ nhỏ như thế này cũng bất tiện.”
Tần Dụ Lãng nghe xong cảm thấy cũng có chút đạo lý, cậu đứng lên mở tủ quần áo, xách ra cái va li đã dùng bốn năm.
“Nhưng mà, người bạn kia của cậu tôi lại không quen, như vậy có được không?”
Được hay không được? Hắn không cười chết mới là lạ!
Lý Thượng Trí giúp đỡ Tần Dụ Lãng đem quần áo xếp vào va li, cả người thoạt nhìn tinh thần không tệ, “Cậu yên tâm, bạn của tớ không phải là bạn của cậu sao? Cứ như vậy đi, cậu xử lí chuyện ở đây xong, tớ sẽ đưa cậu qua đó.”
Tần Dụ Lãng quay đầu nhìn lại căn phòng trọ nhỏ mà mình đã thuê được một tháng, đáy lòng vẫn còn có chút không từ bỏ được.
Lý Thượng Trí lái một chiếc xe giống như xe Jeep dừng bên ngoài một căn nhà tư nhân lớn ở vùng ngoại thành, hắn mở cửa xe nhảy ra ngoài.
Sau khi lấy va li ra, Lý Thượng Trí mới phát hiện Tần Dụ Lãng vẫn chưa xuống xe. Hắn đi lên phía trước, nhìn thấy Tần Dụ Lãng đang ngẩn người ghé vào cửa sổ xe nhìn hắn.
“Tiểu Lãng Lãng… Cậu làm sao vậy? Không xuống xe?”
Tần Dụ Lãng thò tay sờ lên trán Lý Thượng Trí, cậu hồ nghi nói: “Không sốt ah…”
Lý Thượng Trí một tay hất móng vuốt của cậu xuống, “Làm gì vậy, cậu mới sốt ấy! Nhanh xuống xe!”
Tần Dụ Lãng bĩu môi nhảy xuống xe, lại một lần nữa muốn thăm dò đầu óc của Lý Thượng Trí có phải là bị cháy hỏng rồi hay không “Lý Thượng Trí, cậu có khả năng có bạn ở khu biệt thự cao cấp này sao? Xin nhờ, một phòng vệ sinh ở đây cũng đủ cho chúng ta phấn đấu cả đời ah!”
Lý Thượng Trí cười hắc hắc, một tay quàng qua bả vai Tần Dụ Lãng, nói ra: “Tiểu Lãng Lãng, có thể không cần cả đời, đến lúc cậu định cư ở đây rồi, đừng quên anh em là được.”
“Cậu là có ý gì?” Tần Dụ Lãng nhìn vẻ mặt cười cười mờ ám của Lý Thượng Trí, không khỏi cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
“Không có gì, đi vào thôi”
Mở cửa chính ra là một nam nhân mặc bộ quần áo ở nhà màu đen, tóc ngắn ngang tai màu nâu, tóc mái trên trán che khuất gần một nửa khuôn mặt, anh ngắn gọn liếc nhìn Tần Dụ Lãng, trong ánh mắt có rất nhiều thứ mà Tần Dụ Lãng nhìn không hiểu.
“Đến rồi? Vào đi.” Nói xong, rất phối hợp mà đi vào bên trong.
Tần Dụ Lãng mang theo hành lý đi sau lưng Lý Thượng Trí, đi vào trong căn nhà lớn cậu há to miệng. Cậu vụng trộm lôi kéo góc áo Lý Thượng Trí, nhỏ giọng hỏi: “Này, cậu không lầm chứ? Tôi thật sự được ở chỗ tốt thế này sao?”
Thiết bị hiện đại được lắp đặt rất có phong cách, đồ dùng trong nhà hoa mỹ tinh xảo, một tấm thảm lông thỏ trên mặt đất cũng làm Tần Dụ Lãng phải tắc luỡi, đây căn bản là phú hào điển hình ah.
“Tiểu Lãng Lãng, cậu cứ yên tâm đi.” Lý Thượng Trí cười cười thần bí, đem hành lý để trên mặt đất, nói với nam nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon: “Quân thiếu, đây chính là bạn của tôi, Tần Dụ Lãng, nếu cậu ấy không hiểu chuyện anh cứ tìm tôi, xin nhờ anh chiếu cố đến cậu ấy.”
Khóe môi nam nhân câu dẫn ra một nụ cười tà tà, anh đánh giá Tần Dụ Lãng, đáp lại: “Ở trong nhà của tôi, đương nhiên tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”
Không biết có phải chính mình nhạy cảm quá hay không, Tần Dụ Lãng rõ ràng cảm thấy ánh mắt của nam nhân này giống như muốn lột sạch cậu để xem cho tỉ mỉ, hai chữ “chăm sóc” trong câu nói kia không biết là vô ý hay cố ý được nhấn mạnh hơn càng làm trong lòng cậu thêm run sợ.
Bộ dáng hung hăng càng quấy bình thường khi cậu ở trước mặt Lý Thượng Trí cũng biến mất, cậu liếc nhìn nam nhân kia, nhàn nhạt mở miệng: “Xin chào, tôi tên là Tần Dụ Lãng, làm phiền anh rồi, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”
Tiếng nói của nam nhân vẫn giàu từ tính như trước, nếu lắng nghe kĩ càng thì còn có một tia hưng phấn âm thầm, “Quân Dĩ Duệ.”
Tần Dụ Lãng đối mặt với Quân Dĩ Duệ vài giây, cuối cùng cũng chịu không nổi nữa mà dừng lại.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
115 chương
127 chương
51 chương
50 chương
130 chương