Bất Hối

Chương 2

Sức khỏe của lão Hoàng đế ngày một kém. Tuy vậy, hắn vẫn đến cung của ta đều đều. Có những ngày mệt mỏi, lão không lâm hạnh ta, chỉ dịu dàng ôm ta ngủ. Hắn nói, mùi hương trong cung của ta thực dễ chịu, khiến hắn ngủ rất dễ dàng.  Ta nghĩ, liệu có phải lão đã biết gì không? Hương liệu của ta mỗi ngày đều cho một ít độc tính, từ từ làm suy yếu cơ thể của nam nhân. Thật ra, có lẽ ta đã từng rung động bởi lão. Rung động bởi những cái ôm hết sức dịu dàng, rung động bởi mỗi đêm sau khi xử lí công vụ đều đến tẩm cung của ta, âm thầm vén lại góc chăn, rung động bởi hắn nói, “Trẫm sẽ tận lực bảo vệ nàng.” Chưa từng có ai đối xử với ta tốt như vậy. Nếu không phải mỗi lần hắn đều gọi “Nhu Nhi” thâm tình hết mực, có lẽ trái tim này đã hoàn toàn bị đánh gục. Mỗi lần như vậy, đều có một tiếng gọi dịu dàng vang lên từ trong tâm trí: “A Lam… A Lam…” Ta là A Lam, không phải Nhu Nhi của lão…  Ta nhớ, đó là một buổi chiều cuối đông, tuyết phủ trắng xóa cả Hoàng thành lộng lẫy.  Vương gia lén đến gặp ta. Ta nhớ rõ, hắn mặc bộ y phục màu trắng, hòa cùng với vẻ tinh khôi của tuyết. Màu trắng mà ta từng thích nhất bỗng chốc trở nên thê lương tang tóc đến vô hạn.  “Thừa tướng đang âm mưu lật đổ bổn vương. Kế hoạch của chúng ta không thể tiếp tục thực hiện. Tô Ngữ Lam, bổn vương cần ngươi.” Ám sát Hoàng đế, đổ tội Thừa tướng. Đó là tất cả những gì hắn cần.  Ta bỗng do dự. Ta luyến tiếc. Chết rồi, ta sẽ không thể nào ngắm nhìn hắn nữa, dù chỉ là từ xa…  Nhưng mà, ta cũng nào xứng với hắn nữa đâu? Hắn là Vương gia tôn quý, còn ta chỉ là một phi tử nho nhỏ của Hoàng huynh của hắn thôi. Ta, chỉ là một kẻ ôm trái tim mộng mơ với tấm thân không hoàn bích. “Mạng này của A Lam là Vương gia cứu. Chết vì Vương gia, A Lam không hối tiếc.”  Ta hành đại lễ với hắn, trán chạm xuống nền tuyết lạnh như băng. Trái tim ta cũng run lên từng nhịp yếu ớt. Lúc đó, bỗng có giọng nói nho nhỏ vang lên từ tận đáy lòng. “Trẫm sẽ tận lực bảo vệ nàng.” Hôm nay ta phải lên pháp trường. Hắn là phán quan.  Ta ngồi trong xe áp giải phạm nhân. Dân chúng thi nhau ném cà chua, trứng thối, có người còn ném cả đá vào ta. Không thể không nói, lão Hoàng đế rất có tài trị dân, khiến bách tính thiên hạ ai ai cũng đều có một cuộc sống ấm no hạnh phúc.  Nhưng mà, rõ ràng ta cũng là con dân của hắn, Tô gia cũng là con dân của hắn mà? Tại sao lại đối xử với bọn ta như vậy chứ, Hoàng thượng? Xe lăn bánh lộc cộc. Ta đặt tay lên trái tim mình, cảm nhận trái tim trầm ổn đập từng tiếng. Chỉ một lát nữa thôi, nó sẽ không phải mệt nữa, sẽ chẳng cần phải làm công việc nhàm chán lặp đi lặp lại này. Bỗng có một tiếng nói từ đó vang lên: “Công việc ngươi nói là ‘yêu’ sao?” Yêu ư?  Ta nghĩ, từ bé, ta đã yêu hắn rồi.   Năm ta lên bốn, vì không chịu học bài, nương cầm chổi lông gà đuổi đánh ta chạy loạn cả nhà. Lúc ấy là lần đầu tiên hắn đến nhà ta, cha một bên đứng nói, “Tiểu nữ nghịch ngợm, mong Điện hạ đừng để mắt.” Hắn ngược lại cười ấm ấp, đến cạnh ta, xoa đầu ta, “Tiểu cô nương, nếu như không thích đọc sách thì hãy học những cái khác. Võ công, y thuật, độc thuật. Bổn hoàng tử tin tưởng nữ nhi của Tô Tướng quân nhất định không tầm thường.” Năm ấy, Nam Cung Liệt mười tuổi. Năm ta lên sáu, Nam Cung Liệt mười hai, mẫu hậu hắn bị vu oan, bị đày vào lãnh cung, Hoàng đế qua đời, Đại Hoàng tử lúc ấy đã gần bốn mươi lên ngôi, hắn được phong làm Thụy vương, đẩy đến đất phong ở Nam Lĩnh lạnh giá.  Thuở nhỏ chưa hiểu chuyện, ta chỉ nghĩ, Liệt ca ca ở đó sẽ rất lạnh, sẽ rất cô đơn. Ta chặn hắn lại, tặng áo bông cho hắn. Phụ thân bảo rằng, bây giờ hắn không có tiền, cũng không có quyền lực, bởi vì Nam Lĩnh nghèo đói lắm. Ta nào biết rằng, hắn chưa thiếu thốn đến mức không có nổi một cái áo bông.  Năm ta lên mười, quyền lực của phụ thân quá lớn khiến cho Hoàng đế kiêng kị, hạ sát chiêu với cả Tô gia. Năm ta lên mười, Tô gia bị tru di cửu tộc. Năm ta lên mười, một thuộc hạ cũ của phụ thân đưa ta đến Nam Lĩnh nương nhờ.  Năm ấy, hắn mười sáu tuổi, vừa là chủ tử của ta, vừa là sư phụ của ta. Hắn dạy ta võ công, dạy ta độc thuật. Ta học múa, ta học nhảy, ta học đàn. Hắn bảo, vào cung làm phi, rồi ta có thể trả thù cho gia tộc. Năm ta mười lăm, hắn hai mươi mốt. Ta đòi đi kinh thành, về thăm phủ Tướng quân xưa, hắn đồng ý. Trên đường gặp phải thích khách, hắn vì đỡ ta một kiếm mà trọng thương. Hắn bảo, hắn không chết được đâu, nhưng nếu hắn không đỡ, mũi kiếm ấy sẽ vào đúng tim ta, ta sẽ chết mất. Hắn bảo, hắn nuôi dưỡng ta làm quân cờ cho hắn lâu như vậy, ta không thể chết được.  Cho đến năm ta mười tám, hắn hai mươi tư, ta vào cung. Ròng rã tám năm trời kề cạnh, tình cảm đã sớm khắc sâu vào cốt tủy.