“Thật không nghĩ ra đạp thanh lại là như vầy.” “Trương huynh chưa từng đạp thanh?” “…Luôn có việc, nên đi không được.” “Na, từ nay về sau ngươi nên đi nhiều một chút, lúc này cảnh tượng nơi bờ sông là đẹp nhất, tới bờ sông ngồi một hồi, phiền não gì cũng sẽ quên.” “Ân.” (Giáp) “Ai? Trầm Quân? Này không phải là Trầm Quân sao? Hôm qua rủ ngươi đi đạp thanh lại bị ngươi cự tuyệt, sao bây giờ chạy ra đây?” (Ất) “Người ta Trầm công tử đâu thèm đi cùng phàm phu tục tử như ngươi ta, bên cạnh có người như thần tiên làm bạn, chúng ta như vậy đương nhiên chỉ có thể đứng qua một bên.” “Các ngươi… Các ngươi đừng nói bậy! Ta là cảm thấy…” (Giáp) “Cảm thấy làm sao a, Trầm công tử ~” “Hanh, suốt ngày cùng với các ngươi trong đầu toàn là nói bậy, ta tất nhiên là muốn đổi không khí.” (Ất) “Sách sách, nhìn nhìn, Trầm công tử có mới nới cũ, muốn đuổi chúng ta! Thật là tổn thương ta mà!” “Các ngươi… Các ngươi…” (Giáp) “Quên đi, quên đi, không phá ngươi nữa. Trầm ngốc tử, sao không giới thiệu vị huynh đài này cho chúng ta?” “Tại hạ Trương Kha, thỉnh giáo danh tính hai vị.” … “…Trầm huynh sao không nói chuyện?” “…Ta… Trương huynh, ta không phải cố ý lừa ngươi, chỉ là…” “Ha ha, không sao không sao, Trầm huynh muốn đi riêng với ta thì cứ nói, không cần phải ngại. Ta cũng nhìn ra Trầm huynh là thật tâm muốn kết giao với ta, chi bằng chúng ta kết bái làm huynh đệ?” “A?” “Trầm huynh không muốn?” “…Muốn, muốn, cầu còn không được…” … “Na, Trầm huynh, sau này chúng ta chính là hảo huynh đệ đồng sinh cộng tử.” “…Ân, ta thật sự là… phi thường cao hứng.” ****************************Hạ**********************************