Thẩm Lạc Hà bên kia cũng lấy đao và thiết côn ra. “Ngươi thật sự là thần kinh, chạy tới này làm cái gì!” Lúc tất cả mọi người tìm mục tiêu đấu võ, chỉ có Thẩm Lạc Hà kéo Cưu Minh Dạ qua một bên, hận không thể đánh hắn một trận rồi nói,“Ta đã nói với ngươi rồi,ta sẽ viết phiếu nợ,bây giờ là mạng quan trọng hay là hai trăm lượng quan trọng?” “Mạng không có, hai trăm lượng cũng sẽ không có cho nên cả hai đều quan trọng,cho nên ta chọn vế sau” Cưu Minh Dạ thâm tình liếc mắt nhìn nàng một cái,thấy trong mắt nàng có lo lắng,hắn mấy ngày qua lần đầu tiên nở nụ cười,“Lạc Hà, thì ra nàng quan tâm ta.” “Ta quan tâm ngươi chết, ta không sao còn ngươi có thể đối phó với nhiều mã tặc không?” Nàng nói xong,đột nhiên có một tên cưỡi ngựa vung tới một đao. “Không đối phó được,nhưng ta thích nhìn bộ dáng nàng quan tâm ta.” Cưu Minh Dạ kéo nàng sang bên cạnh, người kia vừa rồi chém không tới xoay đao lại vẫn như cũ thất bại. Thẩm Lạc Hà gấp đến độ không thể lý luận với hắn, nàng biết hắn không phải hay nói giỡn ,làm gì có người nào lấy mạng ra nói giỡn! Nàng thề,chỉ cần lần này có thể sống,nàng sẽ không bao giờ … giận dỗi với hắn. Chợt tiếng vó ngựa càng ngày càng nghiêm trọng, vừa rồi đánh rất kịch liệt tất cả mọi người đều không chú ý tới,mọi người cứ tưởng tiếng vó ngựa của Lưu Bưu nhưng thanh âm này đến gần càng ngày càng vang, mọi người mới đều ý thức được có điểm không thích hợp. Mười mấy người đi cùng Lưu Bưu không thể tạo tiếng vang lớn như vậy, nghe quả thực giống ngựa của quân đội. Đều là xuất thân mã tặc, đối với thanh âm này đều theo bản năng đề phòng, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều yên lặng, sau khi mọi người yên tĩnh hai mặt nhìn nhau, ngừng lại nhưng thanh âm kia vẫn liên tục càng ngày càng vang,càng ngày càng gần. Người nào đến đây? Mọi người đang hướng về nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy Thái Hợp trấn bụi mù cuồn cuộn, theo bụi mù đi ra là một đám người cưỡi ngựa, nháy mắt đã đến trước mắt bọn họ. Đám người Hổ Lục không biết gì, đám người Lưu Bưu run như cầy sấy, mà Thẩm Lạc Hà nhẹ nhàng thở ra. Trong đội ngũ tất cả đều mặc quân phục,đương nhiên là binh quan phủ, đây là nguyên nhân Lưu Bưu đảm chiến, không hợp chính là người đưa binh tới là nam tử một thân tơ lụa. Thẩm Lạc Hà nhẹ nhàng thở ra bởi vì người đến là Thương Thủy Dao. Thương Thủy Dao vừa mới vào trấn liền thấy nhiều ngăn lại,cũng không xem đối phương là người nào,dừng lại hướng tới phía trước hô to:“Có hay ai nhìn thấy Cưu Minh Dạ không? Bắt được có thưởng!” Trong lúc nhất thời,tất cả mọi người choáng váng, lúc này Thương Thủy Dao rốt cục nhìn thấy Cưu Minh Dạ nắm tay Thẩm Lạc Hà, hai mắt nhất thời thả ra lưỡng đạo hung quang, chỉ vào hắn rít gào:“Cưu Minh Dạ ngươi lại gạt ta! Ngươi nói phải theo ta quay về biên quan,tại sao ta mới không… không … chú ý ngươi lại mất tích, may mắn ta đủ thông minh, dự đoán được ngươi chỉ có thể đến này, mau cùng ta trở về!” Cưu Minh Dạ vô cùng bội phục, bội phục đến chỉ có thể dùng lắc đầu đến trả lời:“Thủy Dao, ngươi ngay cả cấm vệ quân cũng mang đi, không phải đặc biệt dùng để bắt ta chứ?” “Vô nghĩa, bằng không ta dùng làm cái gì? A, lại nói tiếp các ngươi làm cái gì vậy, những người này là ai?” Lưu Bưu đã sợ tới mức không không biết gì, nghe được mấy chữ “Cấm vệ quân” làm cho hắn không thể không hoài nghi đây là âm mưu gì. Cấm vệ quân, đó là quân đội bảo vệ hoàng đế, người nào có bản lãnh có thể điều động những người đó? “Ngươi, ngươi từ đâu ra!” Sợ Thương Thủy Dao ngượng ngùng,Cưu Minh Dạ hỗ trợ giải thích nói:“Hắn là con trai độc nhất Thương tướng quân…… A, nghe nói ngươi gần đây phải quản đám cấm vệ quân sao…..” “Ngươi không phải là muốn nói ta dùng loạn công quyền sao? Ta chính thích dùng, thế nào!” Lưu Bưu giận dữ chỉ vào Cưu Minh Dạ:“Thì ra ngươi là khâm phạm của triều đình!” Thương Thủy Dao khoát tay,“Ít nói nhảm,có hỏi ngươi đâu, ngươi ai a?” “Ta……” “Mã tặc ngoại ô.” Thẩm Lạc Hà nói. “Ngươi cũng là!” Lưu Bưu không quên cắn ngược lại một cái. “Ít nói nhảm! Mã tặc?” Thương Thủy Dao nhìn thủ hạ, chỉa chỉa Lưu Bưu,“Thuận tiện chỉnh đốn .” Kết quả Lưu Bưu bất bình kêu trong tiếng oan, vô luận bao nhiêu thời gian hắn cũng bị chỉnh đốn . Thương Thủy Dao cho người đưa đám mã tặc kia về, bảo bọn họ xứ lý những chuyện này hắn không cần nhún tay vào. Đợi mọi người đi rồi,Thẩm Lạc Hà bên này đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ,có mấy người đề phòng sợ Thương Thủy Dao kế tiếp thu thập chính là bọn họ. Thương Thủy Dao nghiêng người xuống ngựa, sửa sang lại y phục trên người, cảm thấy mấy người ngốc này rất phiền,rất không bình tĩnh phát giọng:“Các ngươi đừng tụ tại đây nhìn được không? Một đám dân chúng cằm dao ra đường phố, bộ dáng giống cái gì,Thái Hợp trấn này đúng là thiếu người quản lý !” Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra,Thương Thủy Dao không truy cứu quá khứ bọn họ, tương đương là thả bọn họ một con đường. “Cưu thiếu gia thì sao? Ngươi sẽ đối hắn như thế nào?” Nhưng vẫn có người gan lớn không biết chừng. “A ta đối hắn như thế nào? Các ngươi trước không hỏi hắn đối ta như thế nào,Cưu Minh Dạ!” Thương Thủy Dao giận giữ quay đầu,thế nhưng nước mắt lưng tròng nhìn qua rất đau lòng,“Ngươi rốt cuộc có ý gì, đáp ứng rồi ta nhiều lần rồi lại thất tín,ta hôm nay nhất định phải bắt ngươi trở về.” Không có một người nào dám nói chuyện thay Cưu Minh Dạ, bọn họ đều bị một đại nam nhân nước mắt rung động, đột nhiên cảm thấy hắn có điểm đáng thương, nam nhân như vậy thế nhưng trước mặt mọi người rơi nước mắt, hắn bình thường rốt cuộc chịu bao nhiêu ủy khuất! Cưu Minh Dạ đi từng bước một tới gần Thương Thủy Dao, cũng rất tự trách thở dài, nói:“Được rồi được rồi, thấy ngươi xuất hiện đúng lúc như vậy, ta đi theo ngươi là được, bất quá phải đợi thêm hai ngày.” “Lại muốn chờ! Vì cái gì? Ngươi luôn bảo ta chờ, qua loa tắc trách, bổn thiếu gia không bao giờ … đợi nữa, ngươi hiện tại liền đi theo ta, bằng không ta liền trói lại, ngươi cũng phải đi!” Người chung quanh nghị luận, mặc dù có điểm bất khả tư nghị, nhưng theo sắc mặt công tử này chẳng lẽ muốn đoạt nam nhân của thủ lĩnh bọn họ ? Lúc không khí thoải mái hơn,Cưu Minh Dạ không báo trước chân mềm nhũn, ngã xuống trên người Thẩm Lạc Hà. Thẩm Lạc Hà đúng lúc đỡ lấy hắn,đang muốn hỏi hắn lại làm cái gì đột nhiên cảm thấy được không thích hợp, đồng thời những người khác cũng hít một ngụm khí. Vừa rồi trong lúc hỗn loạn,Cưu Minh Dạ không biết khi nào bị người chém một đao,da tróc thịt bong, chẳng qua hắn vẫn nhìn về phía mọi người cho nên không ai nhận thấy được. Hắn gục trên vai Thẩm Lạc Hà, nàng đương nhiên liếc mắt thấy vết thương không ngừng đổ máu, mặt của nàng thoáng chốc liền trắng,lại nghe thấy Cưu Minh Dạ ở bên tai nàng nhẹ nhàng cười. Hắn còn có thể cười! Hơn nữa,nàng tám phần cũng biết hắn đang cười cái gì,nàng thấy Thương Thủy Dao đồng dạng tái mặt, nói:“Có bản lĩnh ngươi liền buộc hắn đi, dù sao hắn có thói quen bị người ta trói đi.” Thương Thủy Dao cắn răng, tức giận đến nói không nên lời nói. Để cho một đám cấm vệ quân trụ ở một cái trấn nhỏ nát vốn là chuyện không phải,nhưng mắt thấy Cưu Minh Dạ như vậy nếu trói hắn đi rõ ràng cho mình giảm thọ,Thương Thủy Dao cho những người khác trở về, hắn một mình ở lại cùng Cưu Minh Dạ ở Thẩm gia. May mà Cưu Minh Dạ bị thương không nặng lắm,vẫn chưa thương đến xương cốt,trải qua tiêu độc,băng bó xử lý sẽ không sao,còn lại chỉ là tự mình khôi phục. Cưu Minh Dạ và Thương Thủy Dao đều thành ân nhân cứu mọi người, mỗi ngày Thẩm Lạc Hà cũng không cần ra cửa,hoa quả mới, rau dưa,thịt và rượu sẽ tự động đưa đến, nhiệm vụ của nàng chính là chân không bước ra khỏi nhà ở lại chăm sóc Cưu Minh Dạ, bởi vì hắn chỉ tên nàng chăm sóc mình. Hôm nay Thẩm Lạc Hà theo lệ đi đến đổi thuốc cho Cưu Minh Dạ,đẩy cửa ra chỉ thấy hắn ở trong phòng duỗi cánh tay. “Cố thể động rồi sao?” Nàng nhìn lướt qua. “Ừm,Thương Thủy Dao đâu, còn ở đây gây rối à?” Cưu Minh Dạ tự giác ngồi xuống trên ghế,cởi bỏ lớp áo lộ ra thân trần. “Hắn hiện tại là ân nhân của mọi người cho nên bọn họ không để hắn đi,hắn mỗi ngày đều hỏi ta,thương thế của ngươi thế nào,tại sao hắn không thấy ngươi?” Nàng đi đến ngăn tủ,lấy ra kim sang dược và vải băng. “Để cho hắn nhìn thấy ta khỏe mạnh,hắn nhất định sẽ thúc giục ta đi.” Đơn giản là vậy sao? Thẩm Lạc Hà thật sự là không hiểu tiêu chuẩn hắn nhìn người ra sao, nàng nói lời lạnh nhạt với hắn, hắn luôn nói tốt với nàng, mà Thương Thủy Dao cứu hắn một mạng, hắn vẫn có thể xem người ta như một chướng ngại. Tưởng tượng đến Thương Thủy Dao xuất hiện hoàn toàn chỉ là trùng hợp,nàng một thân mồ hôi lạnh,nếu hắn đến muộn nửa canh giờ như vậy kết cục lại chính là khác . “Nàng xem thử?” Cưu Minh Dạ hỏi nàng. Nàng lúc này mới nhớ tới cái gì, bắt đầu cởi lớp băng cũ trên người hắn, trong đầu vẫn suy nghĩ may kết cục kia không trở thành sự thật. Nếu hắn đối với bạn thân mới có thể cố tình gây sự, đối với nàng loại xuất thân không tốt này là một phần đồng tình,vậy tại sao nguyện ý cùng chết với nàng ? “Ta đã giải thích xong với Thương công tử.” Nàng đem lớp băng cũ đặt lên bàn,xem xét vết thương của hắn. “Cùng hắn giải thích? Giải thích cái gì?” “Ngươi không phải cố ý thất tín với hắn chẳng qua là bị ta giữ lại, không có cách nào trở về.” Miệng vết thương cơ bản đã khép lại,nhìn dạng này nhất định lưu lại sẹo,Thẩm Lạc Hà tiếc hận thở dài,tại chiến trường cũng chưa biến thành như vậy, xem ra hắn thật sự không thích hợp cuộc sống người bình thường,hết chân bị thương, lại bị đao chém, còn không an toàn bằng ở chiến trường. “Bị nàng giữ lại? Cho nên?” Cảm giác được ngón tay nàng chỉ nhẹ nhàng đụng lên vết thương, có chút ngứa lại có chút đau, nhưng hắn thoải mái nhắm mắt lại rất giống đang hưởng thụ. “Hắn cho ta hai trăm lượng.” “Cái gì?” “Ta không phải.” “Không,ta là nói “giữ lại” chính là ta thiếu tiền ngươi?” “Hưm.” Cưu Minh Dạ tức giận xoay người, mà nàng đang xem xét miệng vết thương hắn,sợ tới mức vội bắt tay lại, sợ hắn động dùng sức quá lớn sẽ làm cho miệng vết thương vỡ ra. “Lạc Hà, nàng không nghĩ ta đòi ở lại đây không về kinh thành là vì hai trăm lượng chứ?” Nàng dám nói hắn người nghe cũng dám tin! “Ta biết trong lòng ngươi không thoải mái muốn làm ta khó xử, nếu trả lại ngươi hai trăm lượng có thể làm ngươi vui vẻ,lại có cái gì không tốt.” Kết quả nàng vẫn cảm thấy mấu chốt chính là hai trăm lượng kia! Cưu Minh Dạ vừa tức vừa giận chuyện như vậy chính mình phải nói thật mất mặt, mà nếu hắn không nói,thực hoài nghi nàng cả đời cũng sẽ không hiểu. “Ta không thoải mái,là không thoải mái nàng cái gì cũng không nói với ta!” Hắn nắm lớp bông băng cũ vò lại trong tay,“Ta đã biểu hiện toàn tâm toàn ý là muốn nàng tin ta, kết quả có chuyện nàng vẫn giấu ta, dùng một lý do buồn cười qua loa trách ta, cho tới bây giờ đều không nghĩ đến nói chuyện với ta phải không” Thẩm Lạc Hà có điểm liên hệ không được nguyên nhân của hắn,sửng sốt sau một lúc lâu mới hỏi:“Thương lượng cái gì?” “Nàng nói thương lượng cái gì? Nàng nghĩ rằng ta không nhìn ra điểm quái dị trên trấn sao? Nghĩ đến những người khác cũng giống nàng không nói gì với ta sao? Ta đã sớm đoán được nàng buồn cái gì, chờ nàng đến tìm ta thương lượng,hoặc là ít nhất giống những người khác như vậy,đem phiền não chính mình nói cho ta biết, coi như là kể khổ cũng tốt, vì sao chuyện ngay cả đại thẩm qua đường cũng có thể làm được,đặt ở trên người ngươi lại khó như vậy,nàng từng nói tin tưởng ta,lời nói ấy là giả sao?” Những đều nàng lo lắng,hắn đều chuẩn bị tốt giúp nàng ứng phó chuyện lần này, nàng lại tự mình quyết định không nói nửa chữ với hắn,bảo hắn phải nói như thế nào để giúp nàng, hắn còn chưa tốt đến trình độ đó! “Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, nhưng đây là hai việc khác nhau a!” Vừa nghe thấy Thẩm Lạc Hà cũng có chút sốt ruột,“Đây là chuyện chúng ta, ngươi đã giúp ta nhiều như vậy,lỡ như chuyện không tốt xảy ra nhân mạng,ta làm sao có thể kéo ngươi vào,ngươi chính là vì loại lý do này suýt nữa làm cho chính mình chết.” Nàng vẫn còn trách lên hắn ! Cưu Minh Dạ đột nhiên trầm mặc, nàng không muốn kéo hắn vào chuyện nguy hiểm này đương nhiên là tốt ,nhưng nàng tại sao lại cho đám huynh đệ đó vào,chẳng lẽ vì bọn họ làm người trong trấn sao. Nàng từ đầu đã không coi hắn là người một nhà, sợ làm phiền đến hắn cho nên sẽ không tìm hắn thương lượng? “Ta đây thấy nàng sợ ta kéo vào ‘cám ơn” mới đúng!” Hắn chặn ngang lấy chai thuốc trên bàn,liền mở nắp thuốc đổ lên vai,cũng không quản hắn có nhìn thấy vết thương ở đâu hay không. “Ngươi làm gì?” Hắn nghĩ đó là bột mì sao? “Nhìn không thấy sao? Ta đây tự sức thuốc được không cần nàng giúp,nàng đi uống rượu với bọn Hổ Lục đi!” Hắn tức giận đến đổ một cái hết nửa bình, nếu nàng vẫn xem hắn là người ngoài cuộc nhất định nghe hiểu được lời hắn nói. Nói nửa ngày,căn bản là đàn gảy tai trâu! “Một mình ngươi làm sao bôi thuốc!” Thẩm Lạc Hà cũng không hiểu,nàng cũng không phải hại hắn,hắn tức giận như vậy làm chi,còn nói nàng ngày ngày thanh thản cùng Hổ Lục uống rượu,nàng nào có lòng thanh thản kia, toàn bộ thời gian cũng không đủ chăm sóc hắn . “Ta đây không phải đã xong rồi sao không có việc gì nàng có thể đi rồi.” Nói là bôi xong rồi, kỳ thật là đem rãi thuốc xong rồi,trên sàn nhà nâu một tầng bột phấn làm người đau lòng, đây chính là thuốc tốt cha nàng đoạt được trong tay người Miêu, nhiều năm như vậy cũng không dám dùng. Nhìn hắn đem dây băng quấn tùm lum trên người mình, như vậy làm người ta vừa tức giận vừa buồn cười,nhưng chung quy là tức nhiều hơn một chút, dù sao vết thương hắn đã dần khép lại, nàng cắn răng một cái,đi thì đi! Không để cho chính mình có thời gian do dự, Thẩm Lạc Hà xoay người đóng sầm cánh cửa. Hắn làm cho nàng…… Làm cho nàng trở nên càng ngày càng sợ hãi đối mặt hắn, giống như bản thân thật sự làm sai cái gì. ………. Chờ nàng về đến nhà,Cưu Minh Dạ đã ngồi trong phòng mở rộng cửa,rất khó lý giải trước đó hắn không muốn thấy nàng ,vì thế nàng kiên trì rảo bước tiến vào phòng hắn. Hắn đang ngồi ở trước bàn trừng mắt nhìn nàng. “Là ngươi bảo ta đi !” Nàng lớn tiếng doạ người. Lời còn chưa dứt mặt Cưu Minh Dạ đều thành màu cà,so với hắn bình thường càng khó coi hơn. Nàng thật thực sự để ý sao! Đúng vậy là hắn nói nàng đi chơi với mấy người đó không cần quan tâm đến hắn,nàng lại thật sự đi ?Khi hắn bị thương nàng rất quan tâm hắn, chỉ chớp mắt không đến vài ngày, nàng có thể thật sự nghĩ hắn không sao, đi vui vẻ uống rượu đùa giỡn ? Có phải xác nhận hắn không chết được,yên tâm không cần chịu trách nhiệm,còn múa đao? Nàng thật ra rất biết hưởng thụ,còn vui vẻ cùng Thương Thủy Dao nhảy múa? Mười phần sai! Vừa thấy cơm chiều không phải nàng đưa tới,hắn ra cửa đợi nàng,hắn một đường đi theo nàng đến quảng trường,nàng nhất định một lòng nghĩ rốt cục có cơ hội cùng mọi người vui chơi, cũng không chú ý mình đang bị theo dõi! Bất quá,ai lại biết nàng là vì mọi người,nàng vừa ngồi xuống,tên tiểu tử Thương Thủy Dao liền dán tới, hai người vừa nói vừa cười, còn ẩn tình đưa tình không biết đang nói chuyện gì, nàng hy vọng hắn nhanh rời đi nơi này vậy sao? Vừa thấy mặt liền nói cho Thương Thủy Dao biết hắn khỏi hẳn, có thể cút đi ! Ngại phải chiếu cố “Ân nhân” này sao, bọn họ hai người đã lâu không gặp mặt! Cưu Minh Dạ thấy dáng vẻ Thẩm Lạc Hà như hợp tình hợp lý, càng xem càng nhận định hắn bất quá là một tên hề, vừa nghĩ đến trước đó hắn là một gánh nặng không thể không hầu hạ, dạ dày có chút chua xót. “Nàng nói những thứ kia là thật sao?” Nàng đương nhiên nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, ai ngờ hắn ngậm miệng không nói,bình tĩnh trừng mắt nhìn nàng nửa ngày mới nói một câu không có ý nghĩa kia.. Cưu Minh Dạ đứng lên,vừa nói vừa tới gần nàng:“Ta vốn nghĩ đến nàng nói với người khác những lời kia chỉ là vì bọn họ không hề nhắc tới hôn sự của nàng và Cưu Bạch Tú,cho tới bây giờ không để ý qua, nhưng hiện tại ta không thể không một lần nữa hỏi nàng những lời kia là giả sao .” “Những thứ kia chỉ là ly do thêu dệt thôi!” “Thật không? Vậy tại sao thái độ của nàng trước sau khác xa như vậy, ta không cho nàng là loại người qua cầu rút ván, trong lòng nàng vẫn quan tâm ta, ít nhất là có ta, nhưng từ sau khi Thương Thủy Dao đến, lòng của nàng liền không ở chổ ta,hắn là đại anh hùng,cứu các ngươi cứu mọi người, còn có thể với cùng nàng nói cười, nam nhân như vậy làm sao không làm người động tình?” Hắn càng nói trong lòng càng chua. “Ngươi nói ta quan tâm Thương Thủy Dao?” Thẩm Lạc Hà không hiểu nhìn hắn, nói nửa ngày thì ra khó chịu chuyện này, nàng đương nhiên sẽ đối tốt với Thương Thủy Dao, như theo lời hắn nói bởi vì hắn là đại anh hung mọi người nơi này. Nhưng hắn là đại anh hùng của mọi người, cũng không phải một mình nàng!