“Không……” Nàng muốn đưa tay ngăn cản hắn,nhưng hạ thể của nàng hoàn toàn bại lộ ở trước mắt hắn,điều này sao có thể. Mà hắn nhanh tay nắm lấy tay nàng đặt một bên, không để ý tia phản kháng cực bé nhỏ kia, hắn chỉ biết là nàng không phải vì cám ơn,là nàng cam tâm tình nguyện ,nàng tự nguyện đem chính mình giao cho hắn,vậy thì không nên có động tác ngăn cản nào. Bất luận ngắm thân thể nàng bao nhiêu lần, tự đáy lòng hắn vẫn tán thưởng vẻ đẹp của nàng, sau đó vì nàng mà không còn giống mình. “Nhìn xem, nơi này đã ướt nhẹp.” Tay hắn xoa lên lông mềm giữa hai chân nàng,để cho bàn tay dính mật ngọt của nàng, sau đó dung ngón tay xoa nhẹ qua lại để nó thấm nhiều hơn. Thẩm Lạc Hà cắn môi,vẫn ức chế không được tiếng rên rĩ tràn ra. Thật là khó nhịn. Nàng không tự giác đưa người lên cao hơn,khuỷu tay chống lên mép bàn để thân thể rời khỏi ghế hắn như là biết ý nàng,lúc nàng đem chính mình đẩy về hướng hắn, hắn cúi đầu hua hạch đỏ như máu ngậm vào trong miệng. “Ưm a a……” Hắn mút cắn hua hạch của nàng,chợt hai ngón tay cũng hùa theo,đồng thời đâm vào trêu chọc hoa huyệt. “Nhìn nàng xem,đã dung nạp hai ngón tay của ta, cũng học xong chính mình tìm khoái hoạt.” Hắn cười nhẹ,một bên dùng ngôn ngữ khiêu khích nàng, một bên lại càng ra sức đùa bỡn tiểu hua hạch đỏ ửng. “Không…… đừng nha,rất khổ sở……” Nàng nắm lấy tóc hắn, ngón tay mảnh khảnh hoàn toàn rơi vào mái tóc hắn, tựa hồ phải thông qua phương thức này phát tiết không khí buộc chặt trong cơ thể. Hắn đột nhiên đứng dậy buông tha tra tấn nàng, nàng không ngừng bị khiêu khích dĩ nhiên đã động tình thân thể không được hắn an ủi, nhất thời trở nên âm lãnh hư không, nàng ngẩng đầu lên thấy hắn cỡi y phục, lộ ra thân thể tinh tráng rắn chắc. Hắn không hề xấu hổ nhìn nàng nở nụ cười,đem quần cởi ra quăng sang một bên. Vật kia ngẩng đầu đứng thẳng thật lớn, bằng trạng thái nguyên thủy xuất hiện ở trước mắt nàng, Thẩm Lạc Hà hít mấy hơi quay mặt sang nơi khác. Hắn không có bỏ qua động tác nàng xấu hổ thẹn thùng, khó thấy được nàng lộ ra dáng vẻ mỹ nhân,làm cho hắn muốn trêu nàng thêm một chút. “Đã nhìn qua nhiều như vậy lần, vẫn ngượng ngùng sao?” Hắn một lần nữa ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nhẹ nói. Thân thể nàng run rẩy một cái, hắn lại nắm một bên ngực nàng. “A!” Nàng nhịn không được kêu đứng lên,khi hắn nghe tới,không thể nghi ngờ giống như liều thuốc thúc giục hắn, cho dù hiện tại nghĩ làm sao trêu nàng hắn cũng thua chính mình. Thân thể hắn cứng đờ, đường cong lưu sướng trên cơ thể thoáng chốc buộc chặt,nháy mắt bắt được mắt cá chân của nàng, đem cặp chân của nàng tách ra. “Nàng làm thật tốt!” Hắn khàn giọng cười lớn. “Chuyện tốt?” Nàng nào có làm chuyện gì? Nhưng lúc này cũng không có thời gian suy nghĩ mấy vấn đề này, Thẩm Lạc Hà chỉ thấy hắn đem vật khổng lồ hướng giữa hai chân của nàng, nhất thời chỉ còn tiếng tim đập chiếm lĩnh toàn bộ thế giới. Khi hắn đưa vũ khí của mình vào giữa hai chân nàng, hai người đều là một hít một hơi không khí, hắn thô to nóng rực còn chưa có đi vào, đã làm nàng hồi tưởng cảm giác cảm giác bị hắn đoạt lấy,thân thể tức khắc nhiệt tình phản ứng. “Mẫn cảm như vậy sao? Nàng như vậy, thật sự làm ta khống chế không được nha.” “Khống chế không được?” Nàng mơ mơ màng màng lặp lại. “Đúng vậy,ví như làm như vậy ……!” “A a!” Nàng nâng cao eo,bởi vì hắn vọng động đem vật khổng lồ toàn bộ tiến vào,hoa huyệt co rút, tốc hành tiến sâu vào an ủi điểm mẩn cảm trong cơ thể. Nàng lắc đầu,toàn thân run rẩy,thân thể giống như không còn là chính mình. “Mới đây liền cao trào ! Lạc Hà,nàng nhịn đã lâu sao?” “Không, không phải!” Nàng mang theo giọng nức nở,vì cao trào mà hoa huyệt co rút nhanh chóng bao vây chặt chẽ . Cưu Minh Dạ hít vào một hơi,dùng vũ lực đưa hai chân nàng đặt trên cánh tay hắn, lại đưa tay cánh tay đặt ở sau mép bàn,khiến cho hai chân nàng cơ hồ mở rộng trước mặt hắn. “Nhưng mà, lúc này mới vừa mới bắt đầu thôi!” Nói xong,hắn rút ra vật thật lớn kia, lại đâm sâu vào một cái. Cao trào trong thân thể mẫn cảm vạn phần,mà lúc này kích thích lại hơn trước mấy lần,Thẩm Lạc Hà khóc kêu,hai tay vô lực bò lên cổ hắn,“Không,rất kích thích !” Hắn liên tục đưa đẩy, mỗi một cái đưa vào rút ra đều rất nhanh, mỗi lần đều mang theo nhiều mật ngọt theo giữa đùi nàng chảy xuống. Nàng cầu xin tha thứ, hắn sung sức mà không nghe thấy,động tác càng ngày càng nhanh mồ hôi rơi như mưa. “Lạc Hà,Lạc Hà, nàng thật khỏe.” “Đừng a..a !” “Ta muốn nói, ta chính là thích nàng như vậy,thích nàng hút ta thật chặt,ở trong ngực ta khóc không thành tiếng!” Hắn chợt đâm sâu một cái, nàng phát ra tiếng kêu đứt quãng. Hắn biết cao trào bọn họ sắp đến. Hắn ôm lấy nàng, bắt đầu cú đâm cuối cùng, cuối cùng hai người khàn giọng hô lớn cùng nhau đến đỉnh. Cưu Minh Dạ vỗ lưng của nàng, đợi hơi thở nàng ổn định hắn sức cùng lực kiệt ôm lấy Thẩm Lạc Hà lên giường. Mới vừa nằm lên giường nàng liền mệt mỏi ngủ đi,Cưu Minh Dạ đang muốn nói chuyện với nàng chỉ có bất đắc dĩ đứng ở bên giường thở dài. Cưu Minh Dạ mặc y phục vào, sau đó dùng khăn mặt thấm nước ấm lau lên người nàng,xong tất cả dùng chăn đắp lên người nàng,Thẩm Lạc Hà vẫn không có dấu hiệu nửa phần thanh tỉnh,nàng có vẻ ngủ sâu hơn. Được rồi, xem ra hắn thật sự làm nàng mệt muốn chết nghĩ như vậy trên mặt Cưu Minh Dạ không hề có áy náy còn lộ ra nụ cười giảo hoạt. Nghĩ đến nàng chưa bao giờ nhiệt tình như thế, hắn liền kiềm chế không được có loại xúc động muốn lay nàng tỉnh lại,hỏi nàng có phải xem hắn là một người đặc biệt không. “Lạc Hà, nếu ta đối với nàng thật đặc biệt, vậy nàng chịu cho ta làm chút chuyện đặc biệt sao?” Nhìn gương mặt đang ngủ của nàng, hắn lén lút hỏi nàng câu kia nhưng chưa kịp ra khỏi miệng. Thẩm Lạc Hà đương nhiên không hề phản ứng,Cưu Minh Dạ mấp máy miệng. Quên đi,chờ nàng tỉnh lại hỏi cũng giống nhau! Thẩm Lạc Hà sau khi tỉnh lại dựa theo Cưu Minh Dạ dặn, ăn xong điểm tâm liền uống viên thuốc kia,ăn xong không bao lâu vốn có tinh thần người lại bắt đầu mệt rã rời, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại vẫn là sáng sớm. Nàng nghĩ đến lần trước tỉnh lại chắc là nằm mộng, nhưng thấy viên thuốc trên bàn đã không thấy,lúc này mới xác định chuyện đó là thật, xem ra là thuốc kia có tác dụng mới có thể làm cho người ta mỏi mệt như vậy,cũng không biết nàng đã ngủ bao lâu. Thẩm Lạc Hà sửa sang lại xong đẩy cửa phòng ra,làm bọn hạ nhân quét sân vườn hoảng sợ. “Thẩm cô nương,cô nương đã tỉnh,cô đã ngủ hai ngày !” “Hai ngày?” Thẩm Lạc Hà sửng sốt,nhưng lập tức lại cảm thấy không có gì kỳ quái, thân thể nàng hiện tại một chút cảm giác khác thường đều không có, nàng cho chuyện này cũng không phải chuyện xấu. “Cô chờ một chút,ta đi gọi người!” Người nọ buông cái chổi xuống“Roẹt” Một cái người đã không thấy tăm hơi. Tại sao ngạc nhiên như vậy ! Thẩm Lạc Hà trong lòng cười một tiếng, lại không khỏi liên tưởng có phải có người vô cùng lo lắng cho nàng không đây? Chỉ chốc lát,nửa cánh cửa bên kia xuất hiện hai bóng người vội vàng đến, đi ở phía trước chính là hạ nhân dẫn đường,rồi sau đó mặt người kia…… Thẩm Lạc Hà trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt,đợi người nọ đến gần trong lòng nàng run lên,người tới lại là Hổ Lục! “Thủ Lĩnh!Cô đã tỉnh,ta còn nói nếu cái tên họ Cưu kia trị chết cô, ta sẽ lấy mạng của hắn!” Tuy rằng Hổ Lục công khai với người trong nhà này muốn lấy mạng chủ tử họ,hạ nhân trong phủ hiển nhiên đã nghe được,nhưng hạ nhân dẫn hắn tới lại nhặc lên cái chổi tiếp tục quét rác làm như chính mình không tồn tại. “Sao ngươi lại tới đây?” Nàng phát ra câu hỏi nghi vấn:“Ta không phải bảo lại lo cho người trong thôn sao?” “Đừng nói nữa,đương nhiên là đã xảy ra chuyện mới đến tìm cô ! Ta ngày hôm qua đã đến nhưng bọn hắn nói cô còn đang ngủ, ta đây làm sao tin tưởng? Bọn họ lại cho ta vào nhà xem, kết quả thủ lĩnh thật sự ngủ ngon,mặc ta làm như thế nào cô cũng không phản ứng, nếu không xác định cô còn có hô hấp ta cho là cô bị bọn họ hại!” Hổ Lục một hơi nói xong một chuỗi dài. Thẩm Lạc Hà nghe xong đại khái câu chuyện,không hỏi cũng có thể tưởng tượng theo tính cách Hổ lục,ngày hôm qua trong phủ này nhất định rất đặc sắc. “Trấn trên xảy ra chuyện gì?” Khi Thẩm Lạc Hà ra cửa,vốn tưởng rằng tìm được Cưu Bạch Tú có thể có hi vọng, cho nên không tính ở lại nhiều ngày như vậy,cho nên chỉ phân phó hai người tính nhiệm Hổ Lục, Tiểu Tứ ở lại quan sát động tĩnh trong thôn. “Thủ lĩnh cô quá nhiều ngày không xuất hiện ở trước mắt mọi người, không biết tôn tử người nào chiếm được tin tức tiết lộ cho Lưu Bưu,tận dụng thời thời cơ ..cũng không nghĩ Thẩm lão cũng giúp bọn không ít,bọn họ mang theo người xông vào trong trấn đoạt kho vũ khí của chúng ta!” Lòng Thẩm Lạc Hà nhất thời trầm xuống, kho vũ khí là lúc ấy mọi người quyết định rửa tay không làm, cho nên để chung vũ khí vào một nơi biểu hiện quyết tâm. “Lưu Bưu đoạt kho vũ khí của chúng ta,còn cỡi kỵ mã kêu gọi mọi người đi cùng hắn, kết quả không ít huynh đệ thật đúng là đi với hắn!” “Chỉ sợ những người có một số thuộc về phe hắn, đi rồi cũng tốt, đỡ cho chúng ta làm chuyện gì cũng phải dè dặt huynh đệ mình.” Thẩm Lạc Hà trong lòng đã sớm có tính toán, nhìn Hổ Lục nói:“Ta đã không có việc gì,bây giờ liền trở về cùng ngươi.” “Được! Vậy ta đi chuẩn bị ngựa!” Vừa nghe thấy,Thẩm Lạc Hà lại sợ hắn đi quá nhanh, vội gọi lại, nói:“Ta đi tìm Cưu Minh Dạ cáo biệt,nói như thế nào thì lần này cũng do hắn giúp…..” Nàng, nàng nên đi gặp thẳng mặt hắn nói mới đúng…… “Còn cáo biệt cái gì! Hắn căn bản là không ở đây!” Hổ Lục sốt ruột thúc giục :“Ngày hôm qua ta đến không bao lâu, hắn liền ra đi ngoài đến bây giờ cũng chưa trở về, có thể là sợ ta tháo một chân hắn,cho nên đi ra ngoài trốn rồi! Thủ lĩnh,cô tại sao không nói với tôi hắn không phải là Cưu Bạch Tú, trong phủ này cũng không có sự gì với cô,cô rốt cuộc tới nơi này làm cái gì?” Không chịu nổi bị hỏi liên tục như vậy,Thẩm Lạc Hà nghĩ như vậy cũng được, không thấy cũng tốt, thấy thì làm thế nào? Bảo Hổ Lục không được nói chuyện này ra, nàng ngay cả cơm cũng không ăn liền vội vàng xuất phát trở về Thái Hợp trấn. Hai ngày sau Thẩm Lạc Hà cuối cùng cũng về Thái Hợp trấn, một người khác cũng đi theo đuổi tới. Đó chính là vẻ mặt u ám của Cưu Minh Dạ, mà Thái Hợp Trấn làm cho người ta cảm giác u ám cũng không ít. Trấn nhỏ này vốn náo nhiệt hiện giờ trở nên tiêu điều, trên đường lớn vẫn có thể thấy được người đi đường lui tới, nhưng theo sắc mặc thần thái thì bọn họ chắc chỉ là khách qua đường,các người bán hàng hai bên phố cũng không biết dọn đi đâu, cửa hàng khai trương một nửa cũng đình chỉ. Vừa vào trấn Cưu Minh Dạ liền nhận ra không khí này không đúng, dắt ngựa chậm rãi đi trên đường, hắn lưu tâm chú ý cảnh vật xung quanh,ngoại trừ tiêu điều hơn so với trước đó lại phảng phất như có gì khan khác. “A!Đây không phải Cưu thiếu gia sao?” Cưu Minh Dạ cùng một đại thẩm nhìn thoáng qua, vị đại thẩm kia kinh ngạc quay đầu lại,Cưu Minh Dạ cũng quay đầu lại nhìn,suy nghĩ một hồi mới nhận ra vị này chính là vị đại thẩm bán rau ở chợ. “Cưu thiếu gia, ngài tại sao đã trở lại?” Vị đại thẩm thập kia kinh ngạc chạy gần lại hắn,tiến lên hai bước nhìn cẩn thận. “Ta đến tìm Lạc Hà.” Cưu Minh Dạ nói như thế. Ai ngờ vị đại thẩm kia vừa nghe liền lộ ra vẻ mặt “Quả thế”, hơn nữa vẻ mặt cũng lộ ra thật sâu thương hại,không đợi hắn nói,đại thẩm kia đã trước cắt đứt lời hắn:“Cũng khó trách ngươi còn muốn tìm đến nàng, đứa nhỏ Lạc Hà kia làm việc thật không nói lý,làm đại nam nhân như ngài còn mặt mũi nào!” Cưu Minh Dạ rất tỉnh táo hiểu lời đại thẩm vừa nói, lại không biết là chuyện gì,vì thế thuận theo cho một nụ cười khổ. Đại thẩm vừa thấy quả nhiên càng thêm đau lòng,“Tuy rằng Lạc Hà là chúng ta nuôi lớn lên,nhưng việc này chúng ta đều đã quở trách qua nàng,bất đắc dĩ chính là nàng nghe không vào,ngươi nói xem mọi người đều biết cô ta đã định hôn ước với ngươi,lại đều nhìn thấy ngươi mỗi ngày ra vào cùng một chỗ…… Ách,‘Ở chung’ một đoạn thời gian, nghĩ nàng sớm muộn gì cũng tiến vào cửa Cưu gia, lần này nàng đi gặp mặt cha mẹ chồng tương lai, vốn cũng là chuyện tốt nhưng ai biết nha đầu kia…… Ai ya!” Đại thẩm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài thật mạnh,“Nha đầu kia bày đặt lo xa,cố tình coi trọng người khác,còn từ hôn chạy trở về, ngươi nói xem nàng như vậy về sau còn ai dám cưới nàng!” Thì ra là thế,Cưu Minh Dạ cuối cùng hiểu được Thẩm Lạc Hà sau khi trở về nói chuyện với mọi người như thế nào,nàng nói nàng đi kinh thành gặp cha mẹ chồng tương lai, lại ngoài ý muốn gặp phải chân mệnh thiên tử mà người đó không phải là “Cưu Bạch Tú”, vì thế nàng cố ý từ hôn về Thái Hợp trấn. Tốt lắm,vừa có thể giải độc trên người vừa không cần liên lụy Cưu Bạch Tú thành thân với nàng, xem ra thật nhất cử lưỡng tiện. Cưu Minh Dạ biểu hiện bộ dáng thật sự đau thương, lắc lắc đầu,nhắm trúng đại thẩm lại đau lòng an ủi hắn vài câu. “Đúng rồi đại thẩm, mới có vài ngày Thái Hợp trấn tại sao trở nên tiêu điều như vậy?” “Mọi người đi hơn phân nửa,hỏi sao có thể không tiêu điều.” Nói đến đây đại thẩm cũng không thoát tâm sự nặng nề,“Cho nên ta mới nói Cưu thiếu gia ngươi không nên tới, chúng ta nơi này xảy ra chuyện lớn cũng không ai có tâm tư đi buôn bán,người lớn tuổi,phụ nữ và trẻ em đều trốn ở nhà, các nam nhân mỗi ngày tập hợp thương lượng, A, đúng rồi, nói đến đây ta cũng phải mau về nhà mới được,Cưu thiếu gia ngươi phải cẩn thận a.” Sau khi cáo biệt đại thẩm, Cưu Minh Dạ đại khái hiểu rõ nơi này đã xảy ra chuyện gì,cũng không đi dạo,lên ngựa thẳng đến nhà Thẩm Lạc Hà. Có lẽ hắn ngay từ đầu đã bất mãn chính là nàng không từ giã mà bỏ đi, nhưng hiện tại có lẽ cộng thêm một việc nửa,nàng chuyện gì cũng không thương lượng với hắn. Đến nhà Thẩm Lạc Hà, người đầu tiên thấy hắn chính là Tiểu Tứ, hắn cũng giống đại thẩm kinh ngạc. “Thủ lĩnh,cô xem ai tới !” Tiểu Tứ chạy như bay vào phòng.