Bất Diệt Truyền Thuyết
Chương 226
Samantha nhịn không được cũng nở nụ cười nhìn Thạch Thiên, thân thể thả lỏng ra, sẵng giọng: "Làm sao có thể… Quả thật thực anh rất đặc biệt, chẳng ai như anh… Còn tuổi nhỏ lại biết nói ít làm nhiều."Thạch Thiên một bên cởi nốt chiếc áo lót trên người Samantha xuống, vừa cởi vừa nói: "Lão tử ở trên trời thật cũng là lần đầu tiên." Sau đó, hắn cũng tự mình bắt đầu cởi hết quần áo ra.
Samantha vuốt ve da thịt Thạch Thiên tinh khiết như ngọc, có chút lo lắng nói: "Thạch Thiên… Em… Em sợ…"Thạch Thiên nhớ lại lần đầu tiên trên biển mang đến ảnh hưởng cho nàng, lần đó chính mình quả thật hơi mạnh mẽ, cảm thấy áy náy, an ủi nói: "Yên tâm, lần này không giống với lần trước."Hắn vốn đã tìm đúng âm đ*o chuẩn bị xâm nhập vào, lúc này đành phải trước tạm thời thu binh, nhẹ nhàng vuốt ve thân hình mềm mại của nàng, đồng thời xuất ra một cỗ chân khí tiến vào trong cơ thể nàng, giúp nàng thả lỏng.
Cỗ chân khí bắt đầu đi vào trong cơ thể Samantha, chân khí của hai người như được kích hoạt, hoà quyện thành một dòng khí nóng lưu chuyển khắp người Samantha, toàn thân Samantha nhất thời cảm giác ngẩn ngơ, mơ màng, ấm áp, sảng khoái không lời nào có thể diễn đạt được, chưa bao giờ… nàng cảm thấy khẩn trương như thế, thân thủ chủ động leo lên người Thạch Thiên, ưỡn ngực do dự hôn lên người Thạch Thiên.
Thạch Thiên cảm nhận nụ hôn nồng nhiệt của nàng đồng thời hắn cũng cảm nhận một điều khác lạ, ngày trước đã đưa chân khí vào trong cơ thể Samantha như muốn cắm rễ trong thân thể nàng, do đó nó tồn tại một loại năng lượng, biến hoá trong gân mạch của nàng. Hắn nghĩ lại, thời gian giúp chị em Thạch Lệ cải tạo thân thể phải mất mấy tháng trời vậy mà với Samantha chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã có sự thay đổi lớn.
Điều này làm cho Thạch Thiên càng muốn tìm ra điều kỳ diệu trong đó, cho dù chính hắn vẫn đang không thoát khỏi dục vọng đang sôi sục, nhưng vẫn hy vọng khi sống lại còn có thể thấy được gương mặt quen thuộc. Nếu hắn thật có thể thay đổi người khác, làm cho các nàng sống lâu giống như Laurent, thậm chí có thể lấy đi gánh nặng trong lòng hắn, buông lòng để nhận cảm tình nhiều hơn. Thử nghĩ nếu hắn không phát hiện Laurent còn sống, thì chắc hắn cũng không đi cùng nhóm hậu nhân của tòa thành, có khi chỉ quan hệ với những người trong tòa thành Thiên Thạch chỉ là ý niệm trong đáy lòng hắn.
Samantha thấy Thạch Thiên suy nghĩ điều gì mà đờ người ra, đôi môi rời đi, nàng có chút khó hiểu liền hỏi: "Anh suy nghĩ cái gì thế? Em… em không thấy sợ nữa."Thạch Thiên thu hồi tâm tư, không trả lời Samantha. Bởi vì không biết giải thích thế nào, cúi đầu một lần nữa chiếm lĩnh đôi môi khêu gợi của nàng, đồng thời phía dưới nhẹ nhàng đẩy hai chân Samantha ra, hai tay nắm lấy thắt lưng, cùng nàng lại giao hợp tại chỗ.
Lần này, Samantha đã cảm nhận hoàn toàn khác hẳn thân thể không còn cảm thấy bị xâm lấn thống khổ, mà là một loại khoái cảm tê dại từ Thạch Thiên truyền khắp toàn thân, làm cho nàng thực sự đạt được khoái cảm đến cực điểm. Toàn thân đều trở nên cực kỳ mẫn cảm, mọi suy nghĩ cũng đã tan biến.
Thạch Thiên không dám hành động dũng mãnh, bởi vì lần trước từng làm cho Samantha bị tổn thương. Lần này Samantha dần dần thích ứng được hiển nhiên bắt đầu "phản kích" lại Thạch Thiên. Nàng chủ động tấn công Thạch Thiên, tìm kiếm sự kích thích lớn hơn nữa, nhìn Thạch Thiên khó được hoả nhiệt như lần trước, dường như nàng hơi bất mãn.
Thạch Thiên không khỏi ảo não, thầm nghĩ chẳng lẽ ta lại sợ cô sao. Tần suất giao hợp càng ngày càng nhanh hơn, khiến cho Samantha không ngừng rên rỉ, âm thanh càng ngày càng cất cao hơn, nhưng trên mặt lại lộ vẻ thỏa mãn mà không hề thống khổ. Thạch Thiên cảm giác kỳ lạ, chẳng lẽ tinh khí của mình còn có tác dụng tăng cường sinh lực? Khó trách Laurent đã hơn một trăm ba mươi tuổi, còn lưu lại nhiều mỹ nữ hầu hạ bên mình đến như thế.
Thật ra oan uổng cho Laurent, mười tám mỹ nữ kia không phải đều của phi cơ này mà phần lớn được điều động từ khác phi cơ khác tới, Laurent hoàn toàn là vì Thạch Thiên, vì muốn hầu hạ chủ nhân thật tốt. Nếu Thạch Thiên không dẫn theo Samantha cùng đi thì có thể các nàng sẵn sàng dâng thân thể cho Thạch Thiên giải khuây, đương nhiên nếu các nàng hầu hạ tốt Thạch Thiên thì tương lại cũng hứa hẹn rất khả quan. Tin chắc rằng sau khi các nàng gặp qua Thạch Thiên cũng sẽ cam tâm tình nguyện hầu hạ, nhưng ngược lại sẽ bị Samantha ghen ghét, quả thực các nàng đều không thể so sánh với Samantha. Thời gian bay mặc dù dài, nhưng hai người lần lượt đạt đến đỉnh sung sướng của thế giới thần tiên làm cho cả hai quên đi thời gian, đột nhiên phi cơ đụng phải dòng khí nóng khiến cho phi cơ lắc lư. Cho đến khi phi cơ thông báo sắp tới Paris, hai người mới ngừng lại, Samantha miệng thở phì phò nói đứt đoạn mấy câu: "Em… em đói…"***Tòa thành Thiên Thạch ở Châu Âu đã kinh doanh hơn trăm năm. Ở Pháp, tòa thành Thiên Thạch là một trong những căn cứ rất quan trọng, mặc kệ là bạch đạo hay là hắc đạo nhưng ảnh hưởng của thế lực này so với ở HongKong không phải nhỏ. Hiển nhiên tại sân bay đã có một đoàn người sớm đứng nghênh đón Thạch Thiên, phi cơ vừa mới đáp xuống, hơn mười chiếc sang trọng lao đến bên cạnh phi cơ, quả thực bọn họ coi sân bay như hoa viên của nhà mình.
Bởi vì giữa các quốc gia có sự chênh lệch về giờ giấc, cho nên tại Pháp lúc này vẫn là giữa trưa, Samantha kiệt sức như người bệnh tựa vào người Thạch Thiên bước xuống phi cơ, nàng cảm giác thân thể như nhũn ra không còn chút sức lực, nàng bước đi hơi hơi tập tễnh, ngoài ra không có gì trở ngại. Nguyên nhân chủ yếu là vì đói. Thạch Thiên vững vàng bước xuống, trong lòng cũng là vui sướng vạn phần, loại thể chất con gái như thế này khó có thể triền miên với hắn tới cực điểm, rốt cục sau này phải tìm một cô gái khác để không cần phải nhìn trước ngó sau.
Thiên Thạch đồng minh cùng Quỹ TS ở Paris đều có sản nghiệp cực xa hoa, bất quá Thạch Thiên cùng Samantha không muốn bị đoàn người làm phiền cả ngày, cố ý muốn ở trong khách sạn. Becker đương nhiên không dám phản đối, đành phải chiều theo ý Thạch Thiên, Becker phân phó cho các xe khác tản ra, tự mình lái xe thay đổi tuyến đường đưa Thạch Thiên và Samantha đến khách sạn Ritz một trong những khách sạn xa hoa hàng đầu thế giới.
Khách sạn Ritz ở trong khu quảng trường Bắc Sườn của Paris, là một tòa cung điện cao năm tầng. Được xưng là "Thế giới khách sạn xa hoa" Khách sạn Ritz xây dựng năm 1898, cho tới nay đã có một trăm năm lịch sử. Tạp chí Forbes của nước Mĩ bình chọn khách sạn Ritz là một trong mười thắng địa đẹp và xa hoa nhất thế giới, là nơi nghỉ dưỡng, tuần trăng mật cho các đại gia, là một trong mười tửu điếm vĩ đại nhất, vô cùng lãng mạn.
Bên ngoài khách sạn nhìn qua hết sức bí ẩn, mặt tiền chỉ rộng khoảng ba bốn mét, cửa cũng không bắt mắt. Nhưng khi bước tiến đến đại sảnh của khách sạn, mới dần thấy sự tinh xảo cao quý đập vào mặt. Đầu tiên là một chiếc đèn thuỷ tinh cổ điển rất lớn, phía dưới bày một bộ ghế sô pha, mặt trên toàn bằng nhung lụa thêu hoa tinh xảo, dọc thông đạo đều là các đồ thượng phẩm, các loại đồ thượng phẩm này cho dù ở trong tạp chí quảng cáo cũng khó thấy được, bởi vì người có thể sử dụng loại đồ trên thế giới cũng chỉ có mấy ngàn người, mà những người này đến Paris cũng chỉ ngủ lại khách sạn Ritz.
Becker vì bọn họ tiêu phí gần ba vạn đôla một ngày cho căn phòng hoàng gia, giao cho Thạch Thiên một phong thư, bên trong chính là địa chỉ viện nghiên cứu của Alex, cùng một ít tài liệu khác về Alex. Lại cho Samantha một phong thư, bên trong chính là tiền mặt cùng thẻ tín dụng ngân hàng TS, hắn biết Thạch Thiên là khẳng định lười đi dùng. Về phần tiêu dùng trong khách sạn không cần Thạch Thiên cùng Samantha quan tâm, Becker đã nhanh chân xuất chi phiếu tại ở bàn lễ tân của khách sạn, cho dù Thạch Thiên nhất thời tính muốn thiêu hủy khách sạn, tài khoản chi phiếu cũng là đủ bồi thường. Sau đó, Becker hiểu ý không ở lại làm phiền hai người nữa.
Phòng hoàng gia nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, đó là môt gian phòng xa hoa nhất, cao quý nhất của khách sạn Ritz, có thang máy riêng, trong phòng trải loại thảm Thổ Nhĩ Kỳ là loại hàng hoá thượng đẳng, thảm êm dày đến đủ để đem ngón chân mài xuống cũng không sao. Lò sưởi trong tường là loại có kiểu dáng Napoleon hiện đại, ghế toàn bắng chất liệu gỗ lim, giường, tủ quần áo giống phong cách thời Louis thứ mười sáu hiện đại, trên bàn trà được trang trí bình hoa cổ, đây là loại trân phẩm xuất xứ Trung Quốc, mọi thứ có thể nói bảo vật quý hiếm. Trên tường, có các khung ảnh lồng kính bên trong là bức tranh Âu Châu thế kỷ mười tám của hoạ sĩ nổi tiếng. Tất cả khách phòng của khách sạn Ritz bài trí rất nhiều bức tranh, trông nó rất giống với một bảo tàng nghệ thuật cỡ trung, đương nhiên giá trị các bức tranh này cũng rất lớn.
Điều khiến Samantha vừa lòng chính là trong phòng trưng bày loại hoa tươi mà nàng thích nhất, toả ra loại hương thơm mà nàng rất thích. Nàng đã sớm nghe nói khách nhân qua khách sạn Ritz, đều đã nghiên cứu qua, cho nên khách sạn hiểu biết sở thích của bọn họ, thậm chí đều rõ như lòng bàn tay. Không thể tưởng được chính mình cũng là đối tượng khiến bọn họ chú ý, trước đó cũng không biết là đến đây, hiện tại làm cho nàng có loại cảm giác hư vinh trong lòng nhất thời được thỏa mãn thật lớn.
Bất quá hiện tại Samantha cố không thưởng thức nữa, nàng đã quá đói, vừa rồi phi cơ hạ xuống, nàng chỉ kịp có thể ở tắm rửa. Là nhân vật tầm cỡ, Samantha như thế nào đầu tóc rối bù, quần áo không chỉnh tề bước xuống phi cơ? Thậm chí nàng cũng không muốn đi ra khỏi phòng ngủ, cho nên chưa kịp ăn cái gì, vội vàng tắm rửa một cái, sửa sang trang phục một chút.
Lên đến phòng hoàng gia, Samantha đầu tiên nhắm một trái hoa quả, vội vã gọi điện cho nhà ăn khách sạn, bảo bọn họ chuẩn bị thật nhanh thức ăn. Sau đó, nàng mới gọi cho cha mẹ và bạn bè ở tại Paris, cùng với tổng bộ tạp chí Thiên Tư thông báo rằng nàng đã tới Paris, đồng thời cũng gọi cho một người bạn thân, đó là một nhân vật khá nổi tiếng trong ngành trang điểm tới khách sạn Ritz.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
905 chương
1999 chương
7 chương
11 chương