Bất Diệt Kiếm Thể
Chương 152
Cô gái thấy vậy cắn răng, từ từ đi tới. Vốn tưởng Lục Thanh có tu vi kiếm đạo cao thâm như vậy thì không biết làm những việc khác. Nhưng không ngờ, Lục Thanh làm thịt rắn hết sức thuần thục. Cô gái hỏi hắn rất nhiều, chỉ cần không phải là vấn đệ thuộc về kiếm đạo quá cao không thể giải thích, còn lại, Lục Thanh cũng đều giảng giải qua cho nàng.
Nói chuyện với nhau một lúc, Lục Thanh cũng biết tên cô gái là Hoàng Linh nhi. Trong một cái thôn xóm quanh khu vực sông Lệ Thủy mà có được cái tên như vậy có thể nói là rất đẹp. Theo lời Hoàng Linh nhi nói thì tên của nàng là do một lão văn sĩ ở ẩn trong thôn đặt cho.
- Để ta giúp. - Thấy Lục Thanh làm thịt rắn rất tốt, Hoàng Linh nhi cũng rút một thanh kiếm nhỏ dài ba tấc, bước tới để giúp. Thấy nàng tích cực như vậy, Lục Thanh cũng không nói gì. Tuy nhiên, sau đó, Hoàng Linh nhi dùng hết sức lực của bản thân cũng chỉ có thể khoét được cái lỗ sâu một tấc trên thịt rắn.
Thấy cố gắng bao nhiêu mà hiệu quả chỉ được có vậy, Hoàng Linh nhi thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện vài giọt mồ hôi:
- Tại sao lại như vậy?
Lắc đầu, Lục Thanh cấm lấy tảng thịt, đầu ngón tay xuất Phong Lôi kiếm khí, chia nó thành năm phần, nói:
- Huyền Thủy mãng là linh thú tam giai, da thịt cứng rắn. Bên trong da thịt nó có cả khí hệ Thủy phong phú, chỉ có dùng lửa nướng mới có thể khiến cho chúng tan hết, thịt mới mềm ra được.
Hoàng Linh nhi gật đầu, hỏi:
- Vậy linh thú là gì?
Lục Thanh sửng sốt rồi bật cười. Tông dân quanh khu vực Lệ Thủy dựa vào sông để sống nên không giỏi vũ lực, đồng thời cũng không có nhiều người biết chữ nên một số điển tích cũng không biết. Vốn Lục Thanh cũng không định giải thích, nhưng nhìn đôi mắt của Hoàng Linh nhi, hắn lại mềm lòng, nói:
- Trên Kiếm Thần đại lục có một loại động vật khác với dã thú. Chúng có thể hấp thu nguyên khí trong trời đất, hoặc là thiên tài địa bảo để tiến hóa nên có được những khả năng không ngờ như: Nuốt mây phun sương, nắm giữ Hỏa, điều khiển nước... Cho đến nay cũng không ai biết hết được khả năng của chúng. Đồng thời, do trời sinh linh trí nên chúng hoàn toàn có khả năng hiểu và suy nghĩ hơn xa dã thú bình thường, vì vậy mà mọi người gọi là linh thú.
- Căn cứ vào lực lượng do chúng nắm giữ mà các vị kiếm giả tiền bối chia chúng thành mười cấp. Một con linh thú nhất giai trưởng thành tương đương với thực lực Kiếm Giả đỉnh phong. Sau đó, mỗi bậc lại theo thứ tự tăng lên, cho tới linh thú thập giai trong truyền thuyết. Nghe nói nó có thực lực tương đương với Kiếm Tổ đỉnh phong. Tuy nhiên, trong Thập Vạn đại sơn chưa từng có ai nhìn thấy.
Lục Thanh vừa giải thích vừa lấy một nhánh cây xiên thịt gác lên trên đống lửa. Nhiếp Thanh Thiên tháo bầu rượu vẫn đeo bên hông đưa cho Lục Thanh. Vẩy một chút rượu lên trên thịt rắn, Lục Thanh còn tìm thêm một số loại cây cỏ trong rừng. Do vẫn còn đang giá lạnh, nên một số cây cỏ gia vị cũng không mọc. Tìm quanh một vòng, Lục Thanh chỉ tìm được có bốn, năm loại.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lăng Tiêu và Hoàng Linh nhi, Lục Thanh đem chỗ cỏ đó về rồi cùng với Nhiếp Thanh Thiên đập nát, sau đó rắc lên miếng thịt. Chỉ sau một lúc, một mùi thơm của thịt nướng tỏa ra xung quanh.
Hoàng Linh nhi và Lăng Tiêu chưa bao giờ được ăn thế này. Bọn họ không biết, tất cả mọi người trong Tử Trúc viện đều biết làm chút đồ nướng. Mặc dù còn kém so với Đoạn Thanh Vân, nhưng ngày thường cũng có thể tự mình làm được một chút.
Chờ tới khi thịt rắn chín, Lục Thanh đưa một tảng thịt cho Hoàng Linh nhi. Thấy nàng có chút do dự, Lục Thanh mở miệng nói:
- Linh thú tam giai có nhiều người muốn ăn mà không được. Chưa kể, linh khí hệ Thủy trong thịt của Huyền Thủy mãng có tác dụng rất tốt cho nội phủ, tăng thêm nguyên khí.
Thấy Lục Thanh nói vậy, Hoàng Linh nhi ngập ngừng một chút rồi mới đưa lên miệng. Vừa cắn một miếng, nàng liền cảm thấy một mùi thịt thơm phức xông lên mũi, thấm qua lưỡi. Thịt rắn vừa chui xuống dạ dầy liền hóa thành một luồng hơi nóng, tỏa ra khắp người. Vào lúc này, Hoàng Linh nhi như cảm thấy toàn thân đầy sức lực. Nàng tự tin bây giờ có thể giơ được cái tảng đá nặng mười cân mà phụ thân vẫn rèn luyện lên một cách dễ dàng.
Tác dụng của nó tốt như vậy, Hoàng Linh nhi cũng quên luôn chuyện từ trước đến giờ vẫn sợ rắn, đưa miêng thịt lên cắn tiếp.
Bốn người Lục Thanh thấy vậy thì nhìn nhau cười, lấy rượu tùy thân ra uống với nhau. Đồng thời, cả bốn người bắt đầu thảo luận một số điều về kiếm pháp. Với cảnh giới của bốn người, cho dù Hoàng Linh nhi có chăm chú đến mấy vẫn không thể hiểu nổi. Nàng chỉ cảm thấy những điều đó so với những gì vị sư phụ có tu vi Kiếm Nô trong thôn nói là hoàn toàn khác. Mặc dù có những điều nàng nghe cảm thấy rất đúng, nhưng lại không thể giải thích.
Cho dù nhưng thế thì nàng vẫn cố gắng ghi nhớ. Nàng biết, bốn người trước mặt đều là kiếm giả có bản lĩnh lớn. Cho tới bây giờ, cảnh tượng cuộc chiến trên sông vẫn hiện rõ trong đầu nàng. Kiếm khí tung hoành, mặt sông nổi sóng. Lại còn thêm cái đuôi khổng lồ giống như giao long mà mọi người gọi là Huyền Thủy mãng, một con linh thú tam giai. Toàn bộ những thứ đó bình thường nàng chưa bao giờ gặp qu.
Chưa có bao giờ, nàng lại có sự khao khát đối với kiếm đạo lớn như vậy. Nhưng nhìn bốn người nói chuyện với nhau có chút gì đó trang trọng khiến cho nàng muốn nói lại thôi.
Tu vi của bốn người đều thâm hậu. Sau khi đạt tới Kiếm khách, thần dung nhập vào trời đất đã không còn sợ lạnh nữa. Vì vậy ngồi nói chuyện một đêm hoàn toàn thoải mái. Nhưng Hoàng Linh nhi chỉ là một cô gái con nhà đánh cá bình thường, cơ bản không thể chịu nổi. Cố gắng nghe tới nửa đêm, tai và mắt đều mờ tịt, hơn nữa vị trí này hoàn toàn kín gió lại thêm đống lửa ấm áp, liền lăn ra ngủ.
- Các ngươi mang tất cả những thứ này lên thuyền. Tổng cộng là ba trăm sáu mươi miếng. Không được thiếu của ta một miếng nào.
Ngày hôm sau, trong lúc Hoàng Linh nhi đang mơ mơ màng màng liền nghe thấy tiếng quát. Nàng vội vàng đứng dậy, liền thấy phụ thân dẫn một đội khoảng chừng mười người tới. Những người đó người nào khí thế cũng phi phàm, chỉ cần nhìn cũng biết được là người của đại gia tộc.
Nhìn lên bầu trời, lúc này mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, hiển nhiên là đã vào giữa trưa. Mặc dù tức giận bản thân sao lại ngủ quên, lãng phí một cơ hội nghe thấy những kinh nghiệm quý báu, nhưng Hoàng Linh nhi vẫn nhanh chóng đi tới. Thấy Hoàng Linh nhi tỉnh lại, bốn người Lục Thanh mỉm cười gật đầu. Cô gái ngoan ngoãn khiến cho bốn người đều cảm thấy rất quý.
Dịch lão tự mình dẫn một đội trấn vệ chạy tới đây. Vào lúc sáng sớm, gặp được hán tử mang tới ấn ký của gia chủ cùng với một cái vẩy xanh có thể so với một thanh kiếm thất phẩm, Dịch lão không dám chậm trễ, dẫn theo một đội trấn vệ, cưỡi khoái mã chạy tới đây. Vào lúc này, bên bờ sông có một chiếc thuyền to, hán tử đang giúp mang những miếng vẩy lên thuyền.
- Lục Thanh! Ngươi có nhiều vẩy rắn như vậy, Tốn Phong kiếm của ta sau này dựa vào ngươi. - Nhiếp Thanh Thiên đứng bên vừa uống rượu vừa nói với Lục Thanh.
Lục Thanh sửng sốt, nhưng ngay sau đó mỉm cười nói:
- Chuyện này không thành vấn đề. Ta sẽ giúp người đúc lại. Nhưng Tốn Phong kiếm của ngươi đã đạt tới bát phẩm, nên phải chờ sau luận kiếm, ta cần nghiên cứu một khoảng thời gian.
- Còn ta! - Triệu Thiên Diệp cũng mở miệng nói. Hắn cũng biết các đời truyền nhân của Lục gia không có một gia chủ nào là không đạt tới cấp bậc Chú Kiếm sư cấp thanh phàm. Bây giờ, Lục Thanh đang tập trung vào kiếm đạo, đợi khi hắn chú ý tới việc chú kiếm, tất nhiên là cũng sẽ tăng lên rất nhanh.
Gật đầu, Lục Thanh đồng ý rồi ngồi xuống. Lăng Tiêu đứng bên hơi ngập ngừng. Hắn và ba người Lục Thanh cũng không thể nói là thân quen vì vậy cũng không tiện mở miệng. Tuy nhiên, Lục Thanh cũng mở miệng nói với Lăng Tiêu:
- Nếu như Lăng sư đệ có thanh kiếm nào muốn chú tạo thì cũng có thể tới tìm ta. Nhưng phải chờ sau khi luận kiếm mới được.
Lăng Tiêu nghe vậy, hai mắt trở nên sáng ngời. Hắn biết lời hứa của Lục Thanh có sức nặng như thế nào trong giới Chú kiếm của tông môn. Hắn cũng chẳng hề lo chuyện trong tương lai Lục Thanh không thể trở thành một Chú Kiếm sư cấp thanh phàm.
Một lát sau, ba trăm sáu mươi miếng vậy được hán tử và các trấn vệ khênh lên thuyề.
- Gia chủ! Đã xong rồi. - Dịch lão khom người nói. Trước mặt người ngoài, Dịch lão tự mình giữ quan hệ chủ tớ với Lục Thanh.
"Thì ra hắn là gia chủ". - Hoàng Linh nhi nhìn tấm lưng Lục Thanh, lẩm bẩm.
Sau đó, Dịch lão và đám trấn vệ lên chiếc thuyền mà Lục gia thuê, chạy sang bờ bên kia.
- Linh nhi! Chúng ta cũng đi thôi. - Hán tử lau mồ hôi trên mặt, thi lễ lần nữa với bốn người Lục Thanh ròi nói với Hoàng Linh nhi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull. vnHoàng Linh nhi cắn răng bước tới.
- Bây giờ đã tới khu vực, chúng ta chia tay ở đây. - Liếc mắt nhìn ba người, Lục Thanh mở miệng nói. Ba người đều đồng ý.
- Chia tay nửa năm, mọi người đều phải cẩn thận.
- Linh nhi! Con muốn làm gì....
Vào lúc bốn người Lục Thanh đang từ biệt, sau lưng chợt vang lên tiếng gọi ầm ĩ của hán tử. Bốn người sửng sốt cùng quay đầu lại, thì thấy Hoàng Linh nhi chạy như bay tới, quỳ gối trước mặt Lục Thanh.
- Xin sư phụ nhận ta làm đồ đệ.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
42 chương
84 chương
156 chương
5 chương
1205 chương
5349 chương
1780 chương
531 chương