Trần Thần nằm xoài trên sô pha, đầu suy sụp ngửa ra sau, hai tay buông thõng bên người. Nửa ngày, anh mới phát tiết cáu giận. Hai mắt nhắm chặt nãy giờ mở ra, để lộ đồng tử đen kịt nhìn không ra biểu tình. Mười ngày! Chỉ dùng mười ngày! Toàn bộ sản nghiệp Tề gia sở hữu buộc tạm ngưng hoạt động. Tiền trong tiễn trang bị rút hết; tất cả cửa hàng đóng cửa; không còn khách nhân tin tưởng Tề gia, cũng không ai chịu mua hàng hóa của Tề gia; người trong ngành liều mạng chèn ép; sinh ý bị cướp đoạt không còn một mảnh… Nhất là Bạch gia, ra sức nhân lúc cháy nhà chạy đi hôi của! Ha… Trần Thần cười lạnh. Đại nhân vật kia mạnh tay thật! Có thể phá tan cơ nghiệp tích góp trăm năm của Tề gia thành ra như vậy. Tình hình Tề gia hiện tại cách phá sản cũng không kém là bao! Làm thế nào đây? Có khả năng nào xoay chuyển càn khôn… Chết tiệt! Còn càn khôn nào xoay chuyển được đâu!! Trần Thần đấm “bịch” vào thành ghế sô pha, thần sắc không cam lòng. Tề Xảo vừa vặn tiến vào, nhìn thấy Trần Thần như vậy thì hơi khựng lại, sau đó ngồi xuống cạnh anh. Đưa chén trà nóng đặt trước mặt Trần Thần, hai tay chủ động nhẹ nhàng xoa bóp trán Trần Thần. “A Thần, chuyện đã rồi. Ông trời chưa từng tuyệt đường sống của ai bao giờ!” Trần Thần hưởng thụ Tề Xảo mát xa, khó có lúc thả lỏng tinh thần. “Hô…” Trần Thần bắt lấy tay Tề Xảo, nắm trong tay mình, ngẩng đầu áy náy nhìn Tề Xảo. “Thực xin lỗi đã khiến ngươi lo lắng!” Tề Xảo lắc đầu, dịu dàng cười. Ánh mắt đối phương chất chứa nhu tình và động viên, Trần Thần cảm thấy cửa ải khó khăn đến đâu cũng có thể vượt qua. “Đừng lo lắng, A Xảo, chúng ta nhất định sẽ vượt qua!” “Ta tin tưởng ngươi.” Trần Thần nhịn không được nhoẻn miệng cười. Đây là nụ cười đầu tiên trong suốt mười ngày vừa qua. Lúc này, phụ tử Kiều quản gia đến. Hai người không còn vẻ bình tĩnh trong dĩ vãng, mặt mày cau có, áp suất thấp quanh thân cũng giảm đi mười độ. “Kiều quản gia, Vân Thâm, tình hình thế nào rồi?” Kiều quản gia bình tĩnh ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà nóng, “Lão thái gia ra mặt, nhưng không có tác dụng.” Kiều Vân Thâm ngồi phịch xuống, hung hăng uống hết một chén, “Lũ khốn kiếp! Bọn chúng đã ngầm thỏa thuận với nhau, muốn nuốt trọn Tề gia!” “Đừng nóng giận, Vân Thâm, đây không phải điều chúng ta sớm dự đoán được hay sao?” “Đúng vậy, Vân Thâm.” Tề Xảo săn sóc rót một chén đưa cho Kiều Vân Thâm, “Không đáng giá vì bọn chúng mà tức giận!” “Ha… Nói rất đúng!” Kiều Vân Thâm hít một hơi thật sâu, áp chế lửa giận hừng hực trong lòng. Trần Thần thấy lúc này Kiều Vân Thâm đã tỉnh táo lại mới yên lòng. Anh cảm thấy Kiều Vân Thâm bình thường rất lãnh tĩnh, một khi nổi giận hậu quả sẽ thực nghiêm trọng. —— Trần Thần từ một phương diện mà nói, đã đoán trúng chân tướng! “Kiều quản gia, thái độ nha huyện thế nào?” Kiều quản gia lắc đầu, biểu cảm đầy phiền muộn. “Dường như có người truyền lời kêu nha huyện đừng quản việc lần này. Bất quá đây không hẳn là tin xấu, tối thiểu tạm thời không cần lo lắng có người nhét bạc hối lộ.” Trần Thần thở dài, “Vậy cũng là tin vui. Chỉ cần những người đó không dựa vào nha môn, chúng ta vẫn có cơ trở mình.” “Đúng.” “Lão gia lão gia!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng la. Mấy người nghi hoặc liếc nhìn nhau, chỉ có thể ra ngoài xem. Quỳ bên ngoài là vài chưởng quầy cùng quản sự, thần sắc đều rất kích động. “Thế này là thế nào?” Trần Thần cau mày. Một nam nhân trung niên bước lên trước, nước mắt giàn dụa, vẻ mặt hối hận, “Lão gia, bạc trong cửa hàng, sổ sách… Đều bị trộm mất!” Trần Thần lập tức trừng lớn hai mắt! Kiều Vân Thâm vọt tới, túm áo người trung niên, cả người bùng lên sát khí. “Xảy ra chuyện gì?!” Nam nhân trung niên sợ đến choáng váng, run rẩy trả lời, “Ta cũng vừa mới biết! Tiểu nhị trong cửa hàng thiếu một người, ta thấy kỳ quái nên đi kiểm tra trướng phòng, phát hiện đồ đạc bên trong mất sạch!” “Là ai làm?” “Hình như là một tiểu nhị tên Phú Quý, nhưng nó đã sớm chạy!” “Khốn nạn! Ngươi làm ăn kiểu gì không biết!” Kiều Vân Thâm giơ nắm đấm đánh xuống. Kiều quản gia bắt được cổ tay hắn, “Bình tĩnh đi, Vân Thâm.” Kiều Vân Thâm nhìn Kiều quản gia hồi lâu, mới hừ một tiếng, đẩy người trung niên kia ra. “Cửa hàng phát sinh chuyện gì? Nói rõ ràng.” Lục Hoài sắc mặt tiều tụy đứng dậy. “Kiều quản gia, rất nhiều người làm trong cửa hàng bị mua chuộc, một số khác thấy cửa hàng đóng cửa cũng bỏ đi. Hiện tại người trong cửa hàng còn lại rất ít, đại bộ phận là người có tuổi hoặc người có khế bán thân với Tề gia.” “Sự tình nghiệm trọng như vậy sao giờ mới nói?” Kiều quản gia nổi nóng. Lục Hoài dập đầu sát đất, “Tiểu nhân biết lỗi, Kiều quản gia.” Một quản sự bên cạnh không đành lòng, đứng dậy. “Kiều quản gia, này không thể trách Lục quản sự. Những tiểu nhị kia lần lượt kéo nhau đi, trong tình cảnh cửa hàng phát sinh chuyện tạm ngừng buôn bán này là điều hiển nhiên. Cơ mà ai ngờ hai ngày nay đột nhiên cả tá người bỏ việc! Một chút dấu hiệu cũng không có!” Kiều quản gia bình tĩnh trở lại, biết Lục Hoài là người biết rõ nặng nhẹ. “Tại sao bất thình lình lại xảy ra chuyện như vậy?” “Ta điều tra ra có người xui khiến bọn họ trong hai ngày nay bỏ việc tập thể.” Lục Hoài ngẩng đầu, thấp thỏm nhìn Kiều quản gia, “Có phải Tề gia ta đắc tội nhân vật nào không ạ?” Kiều quản gia nhíu mày. Những kẻ ông đắc tội dù trả thù cũng sẽ không dùng thủ đoạn ti tiện như thế, hơn nữa… Bọn họ căn bản không biết ông còn sống! “Còn chuyện nào nữa không? Nếu không đi về trước đi! Đuổi hết những kẻ khả năng cao có dị tâm trong cửa hàng đi. Cửa hàng hiện tại không mở cửa buôn bán, không cần nuôi nhiều người như vậy, mọi người cũng tranh thủ nghỉ ngơi một thời gian, coi như là nghỉ đông. Chờ sau khi mọi việc rõ ràng, mọi người tiếp tục quay về làm việc!” Trần Thần cười, động viên tinh thần của mấy chưởng quầy và quản sự. Bọn họ miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, khom lưng rời đi, riêng Lục Hoài đứng nguyên tại chỗ. “Làm sao vậy, Lục Hoài?” Lục Hoài “bịch” một cái quỳ xuống. Trần Thần kinh ngạc, luống cuống nhìn về phía Kiều quản gia. Kiều quản gia chỉ nhíu mày. “Lão gia, Kiều quản gia, Lục Hoài thẹn với hai người.” “Này… Ngươi đứng lên trước được không?” Trần Thần vươn tay muốn nâng hắn dậy. Có người quỳ trước mặt thật sự mất tự nhiên nha! Nhưng Kiều quản gia kéo cánh tay Trần Thần, lắc đầu, không cho anh quản. Trần Thần không rõ nên rút tay lại. “Lục Hoài không có bản lĩnh gì lớn! Chuyện lần này là sơ sẩy của ta, ta nhất định sẽ cho hai vị một lời giải thích thỏa đáng! Ta tuyệt đối không phụ lòng tín nhiệm và công sức bồi dưỡng của hai vị!” Kiều quản gia im lặng một lúc, sau đó thản nhiên mở miệng, “Biết mình muốn làm gì là tốt rồi.” “Vâng.” “Đi đi, dùng hành động chứng minh lúc trước ta không chọn sai người.” Lục Hoài ngẩng đầu, hai mắt cương nghị nhìn thẳng Kiều quản gia, “Sẽ không để ngài thất vọng.” Sau đó đứng dậy, rời đi. Thấy sự tình được giải quyết, Trần Thần xoa mắt, “Chúng ta vào phòng thôi.” Bước vào, Trần Thần rót chén trà, chậm rãi uống. Có lẽ quá nhiều chuyện tập kích, đả kích quá lớn, nhưng lại khiến anh tỉnh táo hơn bao giờ hết, thực tế là không quá lo lắng về sổ sách, bình tĩnh nhìn mọi người. “Có người nhằm vào chúng ta, người nọ còn có thế lực lớn, làm sao bây giờ?” Kiều quản gia vẫn nhíu chặt chân mày từ ban nãy, “Đang nghĩ, nhất định sẽ có biện pháp.” “Nghiêm trọng lắm không?” Tề Xảo thấp giọng hỏi. Trần Thần vội vàng nắm lấy tay y, “Đừng lo lắng, A Xảo, chúng ta có thể giải quyết.” Kiều quản gia cùng Kiều Vân Thâm tạm thời giãn chân mày, an ủi: “Không có việc gì, A Xảo, ngươi an tâm dưỡng thai là được.” “Đúng vậy, có gia nhi chúng ta gánh vác nhất định sẽ giải quyết được.” Tề Xảo cười lắc đầu, “Các ngươi đợi một lát.” Dứt lời liền đứng dậy lên lầu. Ba người khó hiểu nhìn nhau. Lát sau, Tề Xảo cầm một cái hòm xuống. Ngồi cạnh Trần Thần, y mở hòm ra. “Trong này có 3 vạn lượng, là tiền mấy năm nay ta tiết kiệm, và tiền cha cho ta trước khi thành thân. Tuy không tính là nhiều, nhưng ta hy vọng có thể đỡ phần nào cho mọi người.” “A Xảo…” Trần Thần đột nhiên không biết nên nói gì. Tề Xảo cười, “Ta chỉ có thể giúp các người đến thế. Hiện tại Tề gia đương lúc khó khăn, ngươi bảo ta ngồi im sao được!” “A Xảo, ta không thể…” “A Xảo, tâm ý của con chúng ta hiểu. Ngân phiếu này ta mượn của con. Sau khi giải quyết xong chuyện này, ta sẽ trả lại con nguyên vẹn.” Kiều quản gia ngắt lời Trần Thần, nhận hòm cất kỹ. Tề Xảo thở phào, gật đầu cười. “A Xảo…” “A Thần, hãy nghe ta nói.” Tề Xảo nắm chặt tay Trần Thần, “Ta biết ngươi không bạc đãi ta, nhưng ngươi có biết? Ta muốn giúp ngươi! Đây là nhà của chúng ta, ta không thể mở to mắt nhìn nó lâm vào khốn cảnh, mà ta cái gì cũng không làm.” Hai cặp mặt nghiêm túc đối diện với nhau, lâu sau Trần Thần mới bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa tay y. “Thật hết cách với ngươi!” Tề Xảo cười tươi. Lúc này ngoài cửa lại vang lên giọng nói chột dạ của tiểu tư. “Lão gia, bên ngoài có người đến tìm Kiều quản gia.” Kiều quản gia? Trần Thần cùng Tề Xảo thắc mắc nhìn phụ tử Kiều quản gia, mà người bị bọn họ nhìn lần thứ hai cau mày. “Ra xem một chút.” “Ừ.” Đoàn người ra cửa, tập trung nhìn người nọ, tất cả đều kinh ngạc. Một ca nhi gầy gầy cao gần mét tám, trên trán có bớt hoa đỏ tươi diễm lệ, lưng đeo hành lý, ăn diện giống như người trong giang hồ. Tất nhiên vẻ ngoài của người nọ không khiến bọn họ cả kinh, mà điều chân chính làm họ giật mình là: Ca nhi nọ có một đôi mắt màu xanh da trời trong veo! Con lai? Trần Thần trong lòng ngạc nhiên, anh không hề nghĩ tới ở cổ đại còn gặp được con lai. Hơn nữa vị con lai này lớn lên diện mạo cực tốt, không quá quá nữ tính lại không quá ‘man’. Chưa nói đến Trần Thần là người hiện đại, ngay cả ngụy nương xinh đẹp trong nhóm cổ nhân cũng phải khâm phục vẻ đẹp âm nhu của người nọ. Thấy mọi người đều sợ ngây người, Trần Thần làm gia chủ chỉ có thể mở lời trước, “Xin hỏi, vị ca nhi này tìm ai?” Con lai thản nhiên liếc mắt nhìn anh, sau đó trực tiếp ngó lơ. Ánh mắt xanh biếc thẳng tắp nhìn chằm chằm Kiều Vân Thâm. “Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi, Kiều Vân Thâm! Xem ngươi còn chạy đi đâu!” Mọi người lập tức trợn mắt há to mồm, giật mình nhìn về phía Kiều Vân Thâm. Ngay cả tiểu tư trông cửa cũng bát quái ngó đầu hóng. Mà Kiều Vân Thâm mặt tối sầm, quanh thân bao phủ oán khí màu đen. “Ngươi—Làm—Sao—Tìm—Đến—Được—Đây?” Từng chữ từng chữ như phát ra từ kẽ răng. Con lai ngẩng đầu, kiêu ngạo nở nụ cười, vỗ vỗ bụng mình, thản nhiên nói. “Là nhi tử dẫn ta tới!” “Rầm…” Kiều quản gia vẫn luôn trầm ổn hiện tại ngã sấp trên mặt đất. Trần Thần, Tề Xảo cùng tiểu tư ngạc nhiên đến rớt cằm. Trời ạ! Đây là tình huống thần kì nào vậy!!!! Trong lòng mọi người hú hét cuồng loạn. “Nói bậy! Ta căn bản chưa từng chạm vào ngươi!!!” Kiều Vân Thâm tức đến thở hổn hển, cánh tay chỉ thẳng tắp về phía con lai. Con lai cười vui vẻ, “Tất nhiên rồi.” “Vậy ngươi nói nhi tử là thế nào?” Trần Thần nhặt lại cằm thay Kiều Vân Thâm hỏi rõ vấn đề. “Ha ha… Là nhi tử tương lai của chúng ta.” Con lai khoan khoái trả lời. “Hừ…Hừ…” Kiều Vân Thâm thở phì phì ra khói. “Chậc….” Trần Thần ngó vị con lai, rồi ngó ngó Kiều Vân Thâm đang tức chảy máu não, miệng há hốc không biết nên nói cái gì. ——Tình huống này thật quỷ dị!! Trần Thần đương lúc rối rắm, Kiều Vân Thâm rốt cuộc không nhịn được nữa xông ra ngoài. Đứng cách trước mặt vị con lai một thước, Kiều Vân Thâm hai mắt đỏ sòng sọc, chỉ tay vào mũi con lai. “Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Ngươi nửa ngày, Kiều Vân Thâm không nói được thêm chữ nào. “Ha ha…” Vị con lai càng thêm vui vẻ, ngẩng đầu… Con lai trực tiếp hôn ‘bẹp’một phát lên môi Kiều Vân Thâm… “Ha ha ha… Hiện tại ngươi là của ta! Chúng ta thành thân đi!” Rầm! Kiều quản gia mới vừa đứng lên lại anh dũng gục xuống. Đoàn người Trần Thần Tề Xảo chết lặng tại chỗ, trên mặt duy trì biểu cảm mờ mịt… A~~~ A~~~~ Gần đây đả kích quá lớn, xuất hiện ảo giác rồi! Nếu không tại sao bọn họ lại có thể nhìn thấy Kiều Vân Thâm (Kiều quản gia) mặt than đỏ mặt thế kia chứ! A~~~ A~~~~ Nhất định là ảo giác! Cái người lỗ tai đang bốc hơi kia tuyệt đối không phải Kiều Vân Thâm (Kiều quản gia)! Tuyệt đối không phải!!! Đoàn người cứng ngắc xoay lưng, cùng tay cùng chân đi vào nhà, ngay cả lão Kiều quản gia úp mặt trên đất cũng không quan tâm. —— Thế giới này huyền huyễn quá, tôi ơi mau tỉnh lại đi! Đây là dòng chữ duy nhất chạy đi chạy lại trong não Trần Thần. ——… Đây là biểu cảm trong đầu Tề Xảo. ——… Về phòng tắm rửa đi ngủ… Đây là của tiểu tư với người qua đường. ——…Sấm chớp lập lòe… Đây là của Kiều quản gia ngã trên đất không gượng dậy nổi.