Edit: Mimi – Beta: Chi ***** Inbox của Sở Nghĩa nổ tanh bành. Cậu bỗng nhận ra đăng tin lên trang xã hội lúc này là một quyết định hết sức sai lầm. Đơn hàng của ngài Triệu còn chưa xong, thế mà cậu vẫn phải phân tâm trả lời tin nhắn bạn bè gửi đến. Sau khi trả lời ba, bốn người, cậu quyết định tắt âm báo, nghiêm túc sửa bản vẽ. Tuy ngài Triệu gửi tới rất nhiều yêu cầu, nhưng phần lớn đều là chi tiết, Sở Nghĩa chăm chú nhìn màn hình máy tính, tìm hơn hai mươi phút là sửa xong. Sau khi gửi bản sửa đổi cho ngài Triệu, cậu lại mở trang xã hội ra, tìm tấm ảnh Tần Dĩ Hằng mới up. Về lý mà nói, cậu và Tần Dĩ Hằng hẳn sẽ không có bạn bè chung, nhưng hiện giờ cậu lại nhìn thấy bình luận bên dưới bài viết của anh. Đang định chụp ảnh màn hình, Sở Nghĩa bị bất ngờ, lập tức dừng tay lại. Người bình luận là ngài Triệu. Mr. Triệu: Chúc mừng anhhhh. Mr. Triệu? Anh? Đột nhiên Sở Nghĩa thấy lòng hơi chua một chút, cậu còn chưa từng gọi Tần Dĩ Hằng bằng giọng điệu thân thiết như thế đâu. Nhưng vài giây sau, cậu đã tự nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lại, ngài Triệu cũng gọi cậu là “anh giai” cơ mà. Có lẽ đây là thói quen của ngài Triệu. Anh và anh giai. Thực ra cũng không khác nhau mấy nhỉ? Sở Nghĩa chụp lại bài đăng trên trang xã hội của Tần Dĩ Hằng, bỏ vào album riêng. Không khác con khỉ ấy. Cậu ghen! Sở Nghĩa cắt phần bình luận của ngài Triệu ra khỏi tấm hình. Chính vì sự kiện này mà cậu từ một người luôn ôn hòa lịch sự, chưa từng oán giận ngài Triệu bỗng trở nên cực kỳ thiếu kiên nhẫn. Cậu đã trả lời tất cả tin nhắn quan tâm hỏi thăm của bạn bè, thế mà ngài Triệu còn chưa trả lời. Sao lại chậm như thế chứ? Trong lúc nhàm chán, Sở Nghĩa liền mở lại những tin nhắn ngài Triệu đã gửi cho mình. Lăn lăn con chuột kéo tin lên, cậu bỗng nhìn thấy một tin nhắn thoại. Sở Nghĩa mở tin thoại ra, sau đó nghe thấy ngài Triệu nói: “Anh giai à, sửa lại góc dưới bên phải đi, em muốn nó ngầu hơn một chút, có được khônggg?” Nghe xong Sở Nghĩa không khỏi méo mỏ, ngài Triệu sẽ không dùng giọng điệu này để nói chuyện với Tần Dĩ Hằng đấy chứ. Chúc mừng anhhhhh. Ngay lúc đó, cậu đã có thể tưởng tượng ra giọng nói của đối phương. Trong lúc đợi ngài Triệu trả lời, Sở Nghĩa rất không kiên nhẫn gõ gõ ngón tay lên bàn phím. Thường thì mỗi lần nhận được ảnh cậu gửi, ngài Triệu đều sẽ trả lời rất nhanh, nhưng giờ đã hơn nửa tiếng rồi. Thế nên cậu không nhịn được, nhắn tin hỏi trước: Ngài đang bận à? Không ngờ, đối phương nhắn lại rất nhanh: Chờ tôi một chút. Sở Nghĩa đành phải đợi. Vì chỉ còn lại duy nhất một đơn hàng này nên Sở Nghĩa cảm thấy vô cùng nhàm chán. Cậu quyết định mở tấm ảnh vừa chụp bằng phần mềm photoshop, chuẩn bị làm một cái hình nền liên quan tới Tần Dĩ Hằng nữa. Hình nền ra lò trong vòng mười phút. Mà ở bên kia, rốt cuộc ngài Triệu cũng đã trả lời. Mr. Triệu: Cảm ơn anh giaiiii Mr. Triệu: Sửa như vậy được rồi. Sở Nghĩa kinh ngạc. Mr. Triệu: Anh giai vất vả rồi. Mr. Triệu: Anh giai giỏi thật đấy. Nhắn xong một loạt tin này, ngài Triệu liền chuyển khoản tới. Sở Nghĩa nhìn số tiền, không khỏi giật mình. Còn nhiều hơn cả lúc trước. Đơn hàng này xong trước vài tiếng so với kế hoạch ban đầu. Sở Nghĩa nhìn thời gian, nghĩ về nhà cũng chẳng có gì làm nên liền mở danh sách công việc ngày mai ra xem thử. Chọn mấy hạng mục đơn giản để làm trước, cuối cùng cậu cũng thành công giết chút thời gian, sau đó trở về nhà trong sự thỏa mãn. Dung Dung đã từng nói, lúc ông chủ lười thì lười không chịu nổi, nhưng một khi đã chăm lên, đúng là chẳng ai có thể đu theo. Sở Nghĩa đích thực là người như vậy, luôn làm việc theo cảm hứng. Tuy nhiên, việc thiết kế là cái cần câu cơm của cậu, nên dù không có linh cảm, cậu cũng ép bản thân phải làm cho xong. Ngược lại, những khi tràn đầy hứng trí, cậu càng không rời khỏi bàn làm việc. Đêm nay Sở Nghĩa cực kỳ có hứng. Linh cảm này vốn dành để thỏa mãn những yêu cầu khắt khe của ngài Triệu, nhưng nếu đối phương đã buông tha, vậy cậu liền chuyển sang cho những khách hàng khác thôi. Trên đường về, Sở Nghĩa phát hiện cái group WeChat rất lâu không có động tĩnh gì mà cậu tham gia đột nhiên có người đội mồ sống dậy. Đây là group bạn bè thời trung học của cậu, người nhắn tin chính là thằng bạn cùng bàn với cậu luôn. Bạn cùng bàn: Bảo Bối? Bạn cùng bàn: Ây ây? Bạn cùng bàn: Tự nhiên kết hôn à? Sở Nghĩa khởi động xe, trả lời: Đúng vậy. Sở Nghĩa: Không cẩn thận kết hôn mất rồi. Bạn học 1: Đám cưới chưa? Sở Nghĩa: Vẫn chưa. Sở Nghĩa: Đăng ký trước. Sở Nghĩa: Sang năm sẽ tính chuyện cưới xin. Bạn cùng bàn: Thế trước đó bọn mình tụ tập phát đi, cuối tuần này tao về rồi, chúng mày có rảnh không? Bạn cùng bàn: Gặp ở thành phố A. Bạn học 1: Tao. Bạn học 2: Tao. Bạn học 3: Tao. Bạn học 4: Tao. … Bạn cùng bàn: Chúng mày sao vậy? Bạn cùng bàn: Tao gọi thì chẳng thằng nào lên tiếng. Bạn cùng bàn: Bảo Bối vừa xuất hiện chúng mày lại ào ạt xông ra. Bạn học 2: Chẳng phải đang chờ mày tổ chức à? Bạn học 3: Đương nhiên, Bảo Bối vẫn là nguyên nhân chính. Bạn cùng bàn: Rồi rồi, để tao đặt bàn. Bạn cùng bàn: Bảo Bối, mày phải đến đấy. Sở Nghĩa: Ừ. Bạn cùng bàn: Đưa ông xã mày đi luôn, để chúng tao xem thử ai cưới được Bảo Bối của chúng tao. Bạn học 1: Ha ha ha. Đúng vậy, dắt đi cho bọn tao xem. Bạn học 2: Dắt đi dắt đi dắt đi. Bạn học 3: Sao Bảo Bối đã kết hôn rồi? Bạn học 7: Chồng của Bảo Bối đến à, thế tao cũng đi. Sở Nghĩa: Tao hỏi anh ấy đã. Sở Nghĩa: Nếu anh ấy rảnh, tao sẽ bảo anh ấy đi cùng. Bạn cùng bàn: Ok. Nhắc đến cái biệt danh “Bảo Bối” này, Sở Nghĩa vẫn rất không tình nguyện. Nó bắt đầu theo cậu từ lúc mới lên lớp mười. Khi ấy, mọi người còn chưa phân lớp, lại mới hưởng thụ hai tháng nghỉ hè không biết bài tập là gì nên ai cũng vô cùng lười biếng. Không muốn làm bài hệt như một căn bệnh truyền nhiễm, một truyền mười, mười truyền trăm, đặc biệt đối với đám nam sinh. Sở Nghĩa là người duy nhất không mắc phải căn bệnh này. Cậu vẫn chơi chung với đám học sinh khối 10, nhưng cực kỳ chăm làm bài tập, biểu hiện trên lớp đương nhiên cũng tốt hơn. Cho nên khi đó, vở bài tập của Sở Nghĩa liền thành bảo bối của đám nam sinh, được giữ gìn vô cùng cẩn thận, được sao chép cực kỳ nghiêm túc. Về sau, mỗi lần nhớ lại chuyện này, Sở Nghĩa đều cảm thấy biết ơn đám bạn của mình. Nếu không có bọn họ, cậu sẽ phải chịu áp lực lớn khi làm bài, cũng sẽ không thường xuyên tự nhủ mình nhất định không thể sai, vì nếu mình sai, cả đám kia sẽ sai theo. Ban đầu, bảo bối mà mọi người vẫn gọi chính là vở bài tập của Sở Nghĩa. Nhưng không hiểu sao một thời gian sau, bọn họ cũng gọi Sở Nghĩa là Bảo Bối luôn. Về phần Sở Nghĩa, đương nhiên là cậu từ chối, đàn ông con trai bị người khác gọi như thế, cảm giác quá dễ sợ đi. Sau khi cậu phát biểu cảm tưởng của mình, bọn họ liền sửa miệng. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, bài tập nhiều, bản sao cũng nhiều theo, cả đám mượn đến mượn đi, mượn qua mượn lại, cuối cùng cái tên “Bảo Bối” lại lên sàn. Thậm chí bọn họ còn cố ý xây dựng một chính sách bảo vệ Sở Nghĩa, trong đó có điều khoản “chỉ được gọi cậu là Bảo Bối trước mặt “người một nhà” thôi”. Sở Nghĩa thật sự phải biết ơn đám anh em tri kỷ này đấy. Thế nhưng cả đám chẳng được học cùng nhau lâu. Cả năm lớp 10 chỉ có mình Sở Nghĩa học hành tử tế, nên năm sau phân lớp, cũng chỉ có mình cậu được vào lớp chọn thôi. Sở Nghĩa đã từng khuyên bọn họ phải vừa chơi vừa học, tuyệt đối không được lơ là. Đáng tiếc, chẳng ai nghe. Năm lớp 11, nhờ có thành tích đứng thứ ba toàn khối, Sở Nghĩa được vào lớp chọn. Khi kết quả được công bố, đám bạn của Sở Nghĩa vui vẻ hơn bất cứ ai, như thể chính họ được vào lớp chọn vậy. Để chúc mừng cậu, cả đám còn treo banner: “Chúc mừng Bảo Bối đậu vào lớp chọn”. Sở Nghĩa cực lực phản đối, nhưng không có tác dụng. Và cứ thế, cái biệt danh Bảo Bối này được lan truyền rộng rãi, sau đó bám theo cậu tới tận bây giờ. Tuy nhiên, bọn họ cũng thực hiện chính sách bảo vệ nghiêm túc lắm. Đúng là ngoài những người có mặt trong group này ra, không một ai gọi cậu là Bảo Bối cả, thậm chí cũng không ai biết cậu có biệt danh này. Sau khi hẹn hò xong, mọi người trong group không tám nhảm thêm nữa. Sở Nghĩa cũng cất điện thoại, lái xe về nhà. Hôm nay Tần Dĩ Hằng về nhà khá muộn. Mãi đến khi Sở Nghĩa tắm rửa xong xuôi, lên giường nằm xem TV rồi, anh mới vào phòng. Sở Nghĩa hơi ngẩng đầu: “Anh về rồi ạ.” Tần Dĩ Hằng “ừ” một tiếng. Sau đó bọn họ không nói năng gì nữa. Tần Dĩ Hằng lấy quần áo đi tắm, Sở Nghĩa xem TV. Tần Dĩ Hằng tắm xong, Sở Nghĩa tiếp tục xem TV. Tần Dĩ Hằng sấy tóc, Sở Nghĩa vẫn xem TV. Mãi đến khi Tần Dĩ Hằng lên giường, Sở Nghĩa mới ngó thời gian rồi đóng máy tính bảng lại. Cuộc sống hằng ngày của bọn họ vẫn luôn như vậy, tối đến hai người mới gặp nhau. Thỉnh thoảng bọn họ sẽ làm tình, hoặc đơn giản chỉ là nằm cạnh nhau, cùng nhau vượt qua đêm dài tĩnh mịch. Bởi vì chuyện của ba, Sở Nghĩa không có cơ hội cảm nhận sự ấm áp của một gia đình trọn vẹn. Nhưng cậu biết, cuộc sống của hai người bọn cậu hiện giờ khá giống một cặp vợ chồng già. Đôi khi Sở Nghĩa cảm thấy mình và Tần Dĩ Hằng cứ như vậy cũng tốt. Nhưng có lúc cậu lại cảm thấy thiêu thiếu một thứ gì đó. Vợ chồng già nhà người ta đều đã trải qua thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, đã nếm trải đủ các hương vị của cuộc đời, đến cuối cùng mới chọn sống những tháng ngày bình lặng. Mà hai người bọn cậu thì sao? Sự bình lặng đã tràn vào những năm tháng đầu tiên của kiếp sống lứa đôi rồi. Chẳng biết có phải ba mẹ Tần Dĩ Hằng ở nhà cũng như thế này không, nên mới khiến anh có suy nghĩ vợ chồng phải sống bên nhau như vậy. Vợ chồng già và cặp đôi mới cưới, thực ra rất rất khác nhau. Cho nên thừa dịp Tần Dĩ Hằng còn chưa tắt đèn, Sở Nghĩa dịch người về phía anh một chút, nhỏ giọng gọi: “Tần Dĩ Hằng.” Tần Dĩ Hằng hạ thấp quyển tạp chí đang cầm trên tay: “Sao thế?” Cậu chọn cách nói vòng vo: “Ở nhà ba mẹ anh không nói gì với nhau ạ?” Tần Dĩ Hằng suy nghĩ: “Ý em là nói cái gì?” Sở Nghĩa: “Thì là nói chuyện phiếm ấy, tán gẫu bình thường thôi.” Tần Dĩ Hằng lại suy nghĩ một lúc, đáp: “Có chứ.” Sở Nghĩa cười gượng hai tiếng. Cậu cảm thấy hình như mình diễn đạt không đúng lắm. Cân nhắc một chút, cậu lại hỏi: “Anh đã thấy người khác yêu đương bao giờ chưa?” Tần Dĩ Hằng lắc đầu: “Chưa.” Ok. Phải giải quyết tận gốc vấn đề. Kế tiếp… Sở Nghĩa ôm chăn, nghiêm túc suy nghĩ. Nhưng cậu còn chưa nghĩ xong, Tần Dĩ Hằng đã lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Em muốn nói gì với anh?” Lại suy nghĩ một chút, Sở Nghĩa đáp: “Hiện giờ chúng ta… chúng ta…” Cậu thật sự không biết phải nói thế nào. Bỗng nhiên, cậu lại nhớ đến những đáp án tra được trên mạng hôm đó. Làm sao để theo đuổi chồng mình? – Tặng quà, nấu cơm cho đối phương ăn, bầu bạn với đối phương, hẹn hò… Khoan. Sở Nghĩa nhíu mày, thực ra cậu và Tần Dĩ Hằng đều đã làm quá nửa. Còn gì chưa đủ nữa? Rốt cuộc là cậu còn muốn cái gì? “Chúng ta làm sao?” Thấy Sở Nghĩa im lặng một lúc lâu, Tần Dĩ Hằng liền hỏi: “Em không hài lòng với cuộc sống của chúng ta hiện nay à?” Sở Nghĩa lắc đầu: “Không phải ạ. Em rất hài lòng.” Tần Dĩ Hằng: “Thế thì?” Sở Nghĩa nuốt một ngụm nước miếng, song cái câu “hay là chúng ta yêu nhau đi”, cậu vẫn chẳng thể nói thành lời. “À.” Đột nhiên Sở Nghĩa nghĩ ra chuyện cần nói: “Hôm nay anh đăng tin lên trang xã hội, bên dưới có người tên Mr. Triệu comment. Em phát hiện chúng ta đều quen biết người này, cậu ta là ai vậy ạ?” Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, vài giây sau mới nói: “Mr. Triệu nào?” Sở Nghĩa cúi đầu tìm điện thoại, đồng thời cũng tranh thủ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cũng may cậu không nói bừa trong cơn kích động. Thứ nhất, bọn họ đã kết hôn, cậu còn muốn Tần Dĩ Hằng vòng trở về điểm xuất phát để làm gì chứ? Ngây thơ hết sức. Thứ hai, không phải cậu không biết Tần Dĩ Hằng rất bận, cậu muốn Tần Dĩ Hằng phối hợp với mình chơi trò yêu đương thương nhớ này kia, thế cũng quá rỗi hơi rồi. Còn nữa, ngộ nhỡ cậu bị Tần Dĩ Hằng từ chối… vậy thì thật là xấu hổ. Tần Dĩ Hằng đối xử với cậu rất tốt, cuộc sống của cả hai hiện giờ cũng rất dễ chịu, thế là đủ lắm rồi. Sở Nghĩa vốn không phải loại người thích mang rắc rối tới cho người khác, thế nên cậu không nói ra suy nghĩ thực sự trong lòng, ngược lại còn tự thuyết phục mình một lượt. Cuối cùng, chính cậu cũng cảm thấy mình rảnh quá hóa hâm, tự nhiên còn có ý định mua dây buộc mình nữa. “Mr. Triệu này ạ.” Sở Nghĩa mở khung chat với ngài Triệu ra, ấn vào avatar để mở trang cá nhân của đối phương, đưa cho Tần Dĩ Hằng: “Em thấy cậu ta bình luận trên trang xã hội của anh, ai thế ạ?” Tần Dĩ Hằng nói: “Em họ anh, Triệu Tín.” Sở Nghĩa sửng sốt, không ngờ là “anh” thật. Cậu cười cười, bỗng cảm thấy xấu hổ vì ghen bóng ghen gió lúc ở trong phòng làm việc. Sở Nghĩa: “Ha ha, trùng hợp quá, cậu ấy là khách hàng của em.” Tần Dĩ Hằng gật đầu: “Anh biết, buổi tối nó có hỏi anh, bảo nhìn thấy hai tấm ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn giống nhau như đúc.” Sở Nghĩa “dạ” một tiếng, lại hỏi: “Hồi tối anh có nói với cậu ấy về em không?” Tần Dĩ Hằng lắc đầu: “Không, chỉ chúc hai người hợp tác vui vẻ.” Sở Nghĩa lại “dạ” một tiếng, cười hỏi: “Có phải ở nhà cậu ấy rất sợ anh không ạ?” “Không thể nói là sợ, anh và nó rất ít gặp nhau.” Tần Dĩ Hằng suy nghĩ trong chốc lát, bổ sung thêm: “Nhưng nó rất nghe lời anh.” Sở Nghĩa nở nụ cười. Câu “chúc hai người hợp tác vui vẻ” của Tần Dĩ Hằng thực chất chỉ là một lời chúc hết sức bình thường, nhưng trong mắt của ngài Triệu, có lẽ là giống đe dọa nhiều hơn. Chẳng trách đêm nay cậu lại dễ qua như vậy. Sở Nghĩa cười cười, thoát khỏi trang cá nhân của Triệu Tín. Lúc cậu định thoát luôn khung chat để tắt máy đi, cổ tay cậu bỗng bị Tần Dĩ Hằng nắm lấy. Anh nhìn màn hình, hỏi cậu: “Nó gọi em là anh giai?” Sở Nghĩa gật đầu: “Vâng.” Tần Dĩ Hằng nhíu mày: “Nó vẫn luôn gọi em như vậy?” Sở Nghĩa gật đầu, nghĩ thế nào lại dùng tay kia để trượt trượt màn hình, kéo nội dung trò chuyện lên một chút. Bên trên gần như toàn là “anh giai”. Tần Dĩ Hằng buông tay Sở Nghĩa ra, giọng điệu không tốt lắm: “Ngứa đòn.”