Những lời này của thỏ trắng thực sự đã đâm một đao vào tim Tô Băng, mỗi từ mỗi câu đều mang theo cái lưỡi câu, cắm vào rút ra, máu tươi đầm đìa. Qua một lúc lâu, Tô Hàn vẫn chưa quay lại, thỏ trắng thấy Tô Băng đáng thương, lại nói thêm câu: “Huynh đệ, ngươi nghĩ thoáng chút đi, trước đây ta cũng ngốc nghếch như vậy, nhưng bây giờ thoải mái rồi, con người Hàn điện hạ không tồi, đối xử với chúng ta cũng rất tốt, chúng ta an phận ở lại đây, không lo ăn không lo uống còn có người hầu hạ, tính ra vẫn tốt hơn lang thang bên ngoài nhiều.” Tô Băng không lên tiếng. Thỏ trắng nghĩ một lát, lại uyển chuyển nói: “Đừng quá để tâm những lời hắn nói…” Nói là “lát nữa” quay lại, nhưng lúc này đã bao nhiêu cái lát nữa rồi? Bảo Tô Băng chờ hắn, nhưng thực sự chờ lại có thể chờ được cái gì? Tô Băng mặt không cảm xúc nhìn về phía trước, đôi mắt đen láy như trời đêm mịt mù, trở nên mơ hồ không rõ. Không được đặt những lời hắn nói trong lòng? Cho nên những hứa hẹn một tháng kia chỉ là thuận miệng nói ra? Tô Hàn vốn muốn tùy tiện băng bó một chút, cầm máu xong sẽ mau chóng quay về hậu viện, nhưng kì lạ là miệng vết thương sau khi thoa thuốc lại vẫn không thấy đỡ hơn. Tô Hàn cuống lên, dứt khoát vận dụng sức mạnh trong cơ thể, tăng nhanh tốc độ lành thương, nhưng kỳ quái là như thế này cũng không thấy tác dụng. Chuyện gì thế này? Tô Hàn tỉ mỉ kiểm tra một lúc, phát hiện mờ ám. Thì ra là thế… thảo nào lúc trước Tô Băng có thể giết chết nhiều thợ săn như vậy, có lẽ chính là dựa vào “thiên phú” này. Có lẽ Tô Băng được Lâm Tiểu Phi gợi ý, mượn chút đặc tính Ôn Tộc bố trí trên người tiểu cổn cổn. Hơn nữa y thiết định khá là khéo léo, bình thường đụng vào vô hại, duy chỉ bỏ thêm đặc tính này ở sâu trong móng chân, vết thương bị y công kích rất khó khép miệng, chỉ là một vết thương nhỏ như vậy, Tô Hàn sẽ phải đứng trước nguy cơ chảy hết máu mà chết. Tô Hàn thở dài, cũng đành chịu vậy. Nếu như mình chết thế này, ảo cảnh sẽ sụp đổ, sau đó… hắn nhất định sẽ bị Tô Băng cười cho thối mũi. Nói thế nào đây nhỉ? Đi đêm lắm có ngày gặp ma? Bị cổn cổn thú yêu nhất cào chết, còn kiểu chết nào có thể phiền lòng hơn nữa không! Nhất định phải tự cứu! Vất vả lắm mới tìm được cổn moe moe của hắn, còn chưa sống chung được bao lâu, làm sao có thể chết được! Tô đại lão nghiêm túc lên sẽ không có chuyện gì là không làm được. Cho dù ảo cảnh này có hạn chế thì đã sao? Không thể dùng thuật luyện đan, nhưng phương pháp cứu người vẫn còn rất nhiều. Vết thương không thể khép miệng, có lẽ là vấn để ở máu, Tô Hàn cân nhắc, cùng lắm thì hắn thay máu cho thân thể này của mình. Thao tác trái lại cũng không khó, chỉ là tốn chút thời gian, mà việc này phải gạt bọn Tưởng Thất Nương, nếu để cho họ biết, có lẽ sẽ ầm ĩ ngất trời, đến lúc đó cổn cổn thú chưa biết chừng có thể sẽ bị liên lụy. Tô Hàn cũng không có cách nào đi thông báo một tiếng với Tô Băng, tiểu cổn cổn không có ký ức, cũng không rõ về “thiên phú” này của bản thân. Lỡ như biết mình tùy tiện cào một cái, Tô Hàn đã phải chết, có lẽ sẽ tự trách lại áy náy… Cổn cổn còn nhỏ như vậy, đơn thuần như vậy, nếu bởi vì chuyện này mà tạo thành bóng ma trong lòng thì không tốt. Tô Hàn suy đi nghĩ lại, không thể làm gì khác hơn là buộc lòng phải gọi thị vệ đến, dặn dò: “Ngươi đến hậu viện nói với Tô Băng một tiếng, ta có chút việc gấp, phải ra ngoài trước, mấy ngày nữa sẽ tới đón y!” Thị vệ liên tục gật đầu nói: “Điện hạ yên tâm, tiểu nhân lập tức đi ngay.” Máu trên cánh tay này của Tô Hàn chảy xối xả, nếu tiếp tục kéo dài thời gian nữa sẽ không giấu diếm được, sau khi để lại phong thư hắn liền một mình dùng thần hành thuật lén rời khỏi vương cung người lùn. Lại nói về tiểu thị vệ này quả thực là tận hết chức trách, cho dù lời điện hạ căn dặn nghe ra có vẻ có chút hoang đường, nhưng hắn vẫn làm theo. Hắn hí ha hí hửng đến hậu viện, tìm thấy một con tiểu hoàng kê mập mạp, kéo cái cánh của nó nghiêm túc nói: “Điên hạ phân phó tiểu nhân tới nói với ngươi một tiếng, hắn có chút việc gấp…” Hắn ba la bô lô nói một mạch, mặt tiểu hoàng kê nghệt ra, con thú hai chân này đang nói cái quái gì vậy? Tiểu thị vệ nói xong cũng cảm thấy mình hơi ngốc, nhưng cuối cùng cũng làm xong việc điện hạ phân phó, cho nên xoay người rời đi. Trước khi đi hắn sợ mình làm sai chuyện, còn đặc biệt tới hỏi một quản sự ở hậu viện: “Con tiểu hoàng kê kia gọi là Tô Băng đúng không?” Hậu viện tên Tô Băng có bảy con cơ, tiểu hoàng kê quả thực tên là Tô Băng không sai, quản sự gật đầu nói: “Đúng vậy.” Thị vệ yên tâm. Vì vậy… Tô Băng thật đang nằm sấp trên cỏ khô đợi Tô Hàn ba ngày ba đêm. “Lát nữa” này, thực sự dài đến không thể dài hơn rồi. Lời của thỏ trắng khó nghe, nhưng lại là sự thực. Hắn là người, y là thú, hắn chỉ coi y là một con sủng vật. Cái gọi là người nhà, cái gọi là bên nhau, cái gọi là không bao giờ tách ra, đều chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Ngay cả cái tên Tô Băng này, đều không phải duy nhất. Y ngây thơ coi Tô Hàn là tất cả, nhưng bản thân trong mắt Tô Hàn, lại chỉ là một con “sủng vật” ngay đến tên cũng chẳng muốn nghiên túc đặt. Lại qua một ngày nữa, thỏ trắng mang theo trúc đến thăm y: “Ngươi đừng cố chấp như vậy nữa, hắn không đến thăm ngươi, ngươi liền không ăn không uống à? Có chết đói thì hắn cũng sẽ chẳng biết đâu.” Tô Băng vẫn không nhúc nhích. Thỏ trắng thở dài nói: “Trước đây ta cũng quen một con cổn cổn thú, tộc của các ngươi đúng là bình thường ôn hòa vô cùng, nhưng khi nghiêm túc lên thì lại cứng đầu chết đi được!” Thân là một con thỏ từng trải, nó than dài thở ngắn một lúc, con ngươi đảo một vòng, nghĩ ra một cách: “Ê, số bảy…” Tô Băng nghe thấy cái tên này ánh mắt liền lạnh đi. Thỏ trắng tiếp tục nói: “Nếu ngươi thực sự muốn để cho chủ nhân nhìn thẳng ngươi, không bằng ngươi thử biến thành người xem sao?” Tô Băng giật mình. Thỏ trắng biết mình đã nói trúng tâm lý của y, nó không có mạch suy nghĩ gì, chỉ vô căn cứ nói: “Ngươi xem thú tộc không phải là chủng tộc do thú loại biến thành nhân loại hay sao? Tuy rằng… diện mạo đều một lời khó nói hết, nhưng tóm lại là do những bản thể thú biến thành người kia bộ dáng khủng khiếp, chứ giá trị nhan sắc cao như chúng ta, biến thành người khẳng định chẳng thua kém chỗ nào…” Tròn bốn ngày, Tô Băng mới chỉ nói một câu rốt cuộc mở miệng nói câu thứ hai: “Thú tộc ở nơi nào?” Bởi vì đã lâu không ăn uống gì, tiếng nói của y khàn khàn khô khốc, lại ngoài ý muốn có chút lực uy hiếp khó nói rõ. Con thỏ ồn ào bỗng hơi sờ sợ, nó khựng lại một lúc rồi nói: “Chắc là ở Ma, Ma vực á?” Thú tộc tính tình tàn bạo, hiếu chiến thích máu me, không có nơi sống yên ổn ở trung ương đại lục, cho nên toàn tộc di chuyển đến Ma vực, chiếm núi xưng vương ở cái nơi hỗn loạn đó, nghe nói cuộc sống không tồi. Tô Băng rốt cuộc đứng lên, y đã đói bụng bốn ngày ba đêm, thể lực sớm đã tiêu hao hoàn toàn, lúc này có thể đứng vững tất cả đều chỉ dựa vào ý chí sắt đá mà thôi. Y chậm rãi ăn trúc, ăn chậm nhưng lại rất nhiều. Thỏ trắng thở phào nhẹ nhõm: “Đúng rồi đó, mặc kệ ra sao, ăn là chuyện lớn, sống sót mới có hi vọng…” Nó nói thao thao bất tuyệt, lại không ngờ rằng ngày hôm sau tỉnh lại, số bảy đã không thấy đâu nữa. Tô Hàn mất tròn bảy ngày rốt cuộc mới hoàn tất việc thay máu, hắn nghĩ lấy tính tình của cổn gia, chưa biết chừng còn có thể cào hắn chơi, lỡ như lại bị cào, thì chuyện chảy máu không ngừng có lẽ sẽ bị lộ tẩy. Vì để tránh cho phiền phức, hắn quyết định cường hóa luôn làn da của mình, ban đầu là làm cho nó giống như tường đồng vách sắt, nhưng Tô Hàn cảm thấy xúc cảm này quá kém, mình cũng không muốn chạm vào mình, hơn nữa lại còn lạnh lẽo. Buổi tối ôm cổn gia ngủ, hắn sợ cổn gia ghét bỏ, đạp hắn xuống giường mất. Vì vậy tiếp tục cải tiến, rốt cuộc khiến hắn đẽo gọt ra một làn da bị cào cũng không thương lại không cứng đơ đơ. Hắn tăng cường độ dẻo dai của da thịt, có chút na ná cao su, độ dẻo dai rất tốt, xúc cảm cũng là làn da mềm mại của nhân loại, nhưng lại không dễ dàng bị vật sắc bén cắt thương. Sau khi cầm chủy thủ chọt tay mình nửa ngày, Tô Hàn hài lòng. Ổn rồi! Cổn gia muốn cào thế nào thì cào, hắn tuyệt đối chịu được! Một hồi lăn qua lăn lại lại tiêu tốn mất hơn mười ngày, nhưng lần này hắn ra ngoài đã để lại thông báo, hơn nữa hàng ngày đều có truyền tin về cho cha mẹ, cho nên không đến mức gây ra hỗn loạn lớn gì. Hào hứng trở lại vương cung, Tô Hàn chạy đến hậu viện tìm Tô Băng, kết quả lại nhào vào khoảng không. Người đâu? Tuy hắn nhắn nhủ lại là mình ra ngoài vài ngày, kết quả đi hơn mười ngày, nhưng Tô Băng không đến mức không đợi hắn chứ? Tô Hàn có chút buồn bực, nhưng bây giờ hắn có thể tự do phóng thần thức ra, muốn tìm Tô Băng là chuyện rất dễ dàng. Nhắm mắt lại một chút, trái tim Tô Hàn chợt siết lại. Tô Băng… ở Ma vực? Y đến đó làm gì! Tô Hàn không hề suy nghĩ nhiều, thoáng cái liền từ vương cung người lùn đi tới khu vực thú tộc ở Ma vực. Đối với sự xuất hiện đột ngột của một nhân loại xinh đẹp, tất cả thú tộc ở đây mặt tên nào tên nấy đều đần thối cả ra. Chuyện gì vậy?Nằm mơ à? Cậu bé trắng nõn như vậy sao lại xuất hiện ở nơi này? Có tên ham ăn đã bắt đầu chảy nước miếng: “Rất trắng, rất mềm, rất tươi mới, chắc chắn mùi vị rất tuyệt đây.” Tô Hàn giơ tay lên bắn bay mấy người sư hổ có ý định bổ nhào tới, nhìn chằm chằm cổn cổn thú không hề hợp với nơi máu tanh tàn bạo này: “Theo ta về nhà.” Tô Băng chỉ nhìn hắn một cái rồi rời tầm mắt. Trên chiếc ghế huyền thiết rộng rãi bên cạnh, một người mũi voi hình thể khổng lồ mở miệng nói: “A Băng, đây là chủ nhân trước của ngươi à?” Thú nhân tộc nói là ngôn ngữ thông dụng, cho nên Tô Hàn nghe hiểu. Tô Băng gật đầu cực khẽ. Người mũi voi cười ha ha nói: “Chủ nhân của ngươi thoạt nhìn ăn thật ngon.” Những lời này hắn dùng thú ngữ để nói. Tô Băng ngẩng phắt đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm người mũi voi, không hề che giấu sát khí trong đó. Người mũi voi đã biết bản lãnh của vật nhỏ này, vội vã cười ha ha nói: “Chỉ đùa chút thôi mà, đừng tức giận nha! Lại nói tiếp, cậu chủ nhỏ này của ngươi rất mạnh, ta cũng không thể trêu vào.” Tô Băng ngừng một lúc rồi mở miệng nói: “Giúp ta nói cho hắn biết…” Người mũi voi cười nói: “Được.” Mấy câu này bọn họ đều dùng thú ngữ nói chuyện với nhau, Tô Hàn hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ có thể nghe người mũi voi hố hố hố, Tô Băng lúc đầu có chút tức giận, sau đó lại phát ra chút âm thanh vụn vặt, hình như đang giao lưu với hắn. Tô Hàn hơi mất hứng, cái cảm giác Tô Băng thân thiết với người khác hơn hắn khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Tiếp đó người mũi voi bắt đầu nói tiếng người: “Xin chào, vương tử điện hạ quốc gia người lùn, A Băng nhờ ta chuyển lời lại cho ngươi, y sẽ không trở về với ngươi đâu.” Con ngươi Tô Hàn chợt co lại, ngón tay siết chặt: “Không thể nào!” Người mũi voi tiếp tục nói: “Ta chỉ truyền đạt lại ý của y, có tin hay không là tùy ngươi.” Tô Hàn không đếm xỉa tới hắn, nhìn về phía Tô Băng nói: “Trở về cùng ta được không?” Tô Băng mặt không cảm xúc nhìn hắn, sau đó… lắc lắc đầu. Tô Hàn: “…” Chuyện gì thế này! Người mũi voi lại nói: “Vương tử điện hạ, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, chúng ta không cưỡng ép A Băng, ngươi cũng biết đó, sức chiến đấu của y vô cùng mạnh, cho dù là ta cũng chưa chắc có thể một mình đấu thắng y.” Tô Hàn nào không biết? Chỉ cái móng vuốt kia, ngay đến hắn cũng có thể cào chết, dù có mấy trăm tên người mũi voi thì cũng sẽ cùng máu chảy thành sông cả. Thế nhưng Tô Hàn không tin, hắn lại nhìn về phía Tô Băng, dịu dàng nói: “Đừng giận dỗi nữa được không? Về nhà với ta, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ…” Tô Băng trực tiếp xoay người, thái độ này, đúng là không muốn nghe hắn nói chuyện. Bị ghét rồi… hắn bị Tô Băng ghét rồi… Tô Hàn ngơ ngác đứng tại chỗ, trái tim tan nát. Sao vậy?Đây rốt cuộc là làm sao? Kịch bản này hắn xem không hiểu! Cho dù Tô Băng mất trí nhớ, nhưng y cũng không nên ghét mình chứ! Người mũi voi lại bồi thêm một câu: “Vương tử điện hạ, chúng ta dù sao cũng không phải đồng loại, nhân thú khác biệt, ngươi vẫn nên thả Tô Băng đi thôi, y ở cùng chúng ta sẽ càng tự do hơn.” Từng câu từng câu này như cái búa, gõ thẳng vào đầu Tô Hàn, gõ đến đầu váng mắt hoa. Tô Băng tránh mặt hắn không gặp, Tô Hàn quanh quẩn ở bên ngoài nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ rời đi. Vậy mới nói ảo cảnh cái gì chứ, tệ quá đi, chẳng tốt chút nào cả, rõ ràng tất cả đều chỉ là giả, nhưng hết lần này tới lần khác tâm tình của người lại là thật. Tô Băng mất trí nhớ không hề để ý tới hắn, Tô Băng quên mất hắn muốn rời khỏi hắn, hơn nữa còn là lấy tư thái dứt khoát như vậy bỏ đi. Tô Hàn hồn bay phách lạc ở Ma vực hai ngày, sau khi thua sạch châu báu trang sức trên người, ma tộc đối diện bắt đầu có ý nghĩ xấu xa, bắt hắn cởi quần áo. Trong lòng Tô Hàn rất phức tạp, tình cảnh này hình như đã từng quen biết, mà khi đó Tô Băng và hắn vẫn còn ở cùng nhau, gặp phải chuyện này, còn chưa chờ Tô Hàn có phản ứng, y đã nổi giận trước, trừng trị tên hỗn đản kia một chập, tiện thể ra lệnh cấm bạc với Tô Hàn. Lúc này hay rồi, không còn ai tức giận thay hắn, lại không còn ai quan tâm hắn bài bạc. Trong lòng Tô Hàn rất phiền muộn, ma tộc đối diện lại bắt đầu gây chuyện, Tô Hàn vốn không thực sự muốn đập phá, nhưng tiền hắn đã thua sạch, đám người này còn muốn đông muốn tây được một tấc lại muốn tiến một thước rất không biết điều. Trong cơn tức giận, sòng bạc liền trở thành đống đổ nát. Ma tộc vốn hùng hổ hung hăng người người quỳ xuống, hai tay dâng lên những thứ Tô Hàn thua kèm theo tất cả gia tài của mình: “Tổ tông!Xin hãy tha mạng a tổ tông!” Tâm tình Tô Hàn càng phiền hơn, phẩm chất bài bạc của hắn trước đến nay đều là thiên hạ đệ nhất, thua nhiều hơn nữa cũng không tức giận, lần này vừa khéo, phá quy củ, sau này hắn còn mặt mũi nào mà cược nhỏ vui vẻ với người ta. Không quan tâm đến những tên ma tộc này, Tô Hàn phất áo bỏ đi. Hắn thực sự không yên tâm về Tô Băng, tuy rằng tiểu bạch nhãn lang đó không cần hắn nữa, nhưng hắn cũng không thể bỏ y lại. Tô Hàn chậm rãi quay về nơi tụ tập của thú tộc, nhưng hắn ẩn giấu thân hình, không để người ta phát hiện hắn lén lút đột nhập vào thú tộc, dự định âm thầm quan sát một chút. Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, không tin Tô Băng không cần hắn nữa, mặc dù mất trí nhớ bọn họ vẫn là cùng một người, đôi bên hấp dẫn linh hồn lẫn nhau sẽ chỉ khiến bọn họ thấy đối phương cực kỳ thân thiết! Tô Hàn đi theo bên cạnh Tô Băng, ở bên mấy ngày, nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề. Cổn cổn thú hình như thực sự rất hợp với lãnh địa của thú tộc, một con thú nhỏ như y, nhưng mà lại dũng mãnh thiện chiến, mấy lần bị thú tộc gây hấn đều đánh cho đối phương kêu trời trách đất, có một lần chiến đấu tranh đoạt tài nguyên còn đánh cho một Ma Tộc khác đầu rơi máu chảy. Thú tộc tôn sùng kẻ mạnh, cho dù bộ dáng của cổn cổn thú vô cùng đáng yêu, thoạt nhìn còn ăn rất ngon, nhưng chỉ dựa vào sức chiến đấu khoa trương này, nó có thể ngồi ngang hàng với người mũi voi (thú vương). Tô Hàn càng xem càng thấy nhói lòng, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Tô Băng quả thực sống ở đây rất thoải mái, không ai quản thúc, tự do tự tại, hơn nữa còn luôn có người không ngừng gây chuyện, để y có thể danh chính ngôn thuận mà luyện tay chân. Hơn nữa Tô Hàn hiểu Tô Băng, y không giống mình trước giờ vẫn luôn không màng dục vọng, bất kể làm chuyện gì cũng không có quá nhiều ham muốn… dã tâm của y bừng bừng, hiếu chiến thích chiến đấu, chưa bao giờ chịu thua, rất thích phân cao thấp với người khác, sau đó đứng trên đỉnh cao nhất. Khuyết thiếu của Tô Hàn thì Tô Băng lại có, bọn họ bổ sung cho nhau, đồng thời cũng hoàn toàn khác biệt. Lần rầy rà này, Tô Hàn đã ở lại ma vực mấy tháng, trong thời gian đó hắn có quay trở về quốc gia người lùn một chuyến, vỗ về cha mẹ, chỉ nói mình đang tu hành, liền rời đi không ngoảnh lại. Dù sao lấy tu vi của hắn, muốn che giấu hành tung của mình, mặc cho người ta có chọc thủng trời cũng đừng mong tìm được hắn. Rõ ràng vẫn ở bên Tô Băng, tâm tình Tô Hàn lại chưa từng vững vàng. Gần trong gang tấc lại không thể ôm một cái, trơ mắt nhìn bộ lông tuyết trắng kia dính máu lại không thể đến giúp y lau đi, nhìn Tô Băng nói thú ngữ với các thú tộc khác, hắn nghe không hiểu… Cứ mỗi khi đêm về, Tô Hàn nằm bên cạnh Tô Băng lại bắt đầu nghĩ, có lẽ ảo cảnh kết thúc, Tô Băng phá tan khúc mắc có thể biến hóa, nhưng hắn lại không hi vọng y biến hóa. Thậm chí không muốn y tách ra, mấy tháng nay hắn hoàn toàn cảm nhận được cuộc sống sau khi hai người phân ra. Quả thực từng giây từng phút đều là giày vò. Cuộc sống gian nan trôi qua rất nhanh, cho đến khi Ma vực tiến vào ngày hè oi bức, rốt cuộc Tô Hàn đã thấy ánh rạng đông. Hạ chí hàng năm, thánh địa của khu vực thú tộc sẽ có nguồn suối tuôn ra một đầm nước thánh, mà nước thánh này là cội nguồn ra đời của thú tộc, chỉ cần thú loại ngâm mình trong đó ba ngày ba đêm là có thể biến hóa. Người mũi voi tìm đến Tô Băng thông báo cho y tin tức tốt này. Tô Hàn đương nhiên sẽ đi theo, hắn nghe thấy điều này mới bừng tỉnh ngộ ra, lẽ nào Tô Băng đến thú tộc là vì biến hóa?! Nhưng ngay sau đó hắn lại nghĩ, muốn biến hóa cũng không đại biểu cho điều gì, dẫu sao mấy tên ngốc thú tộc đều là nửa hình người, Tô Băng muốn biến thành giống như bọn họ cũng là chuyện dễ hiểu. Vả lại ngay sau đó, tâm tình của Tô Hàn càng hỏng bét hơn. Ảo cảnh này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Đã nói là để hắn giúp đỡ y biến hóa, nhưng hắn đã làm được gì?Tô Băng căn bản không muốn để ý đến hắn! Hôm nay vẫn sinh hoạt chungvới đám ngốc kia, quả đúng là vui quên trời quên đất! Sắp sửa biến hóa rồi, sau khi biến hóa có phải ảo cảnh sẽ kết thúc hay không? Như vậy thì mấy tháng nay hắn đang làm cái gì? Căn bản không cần đến hắn, y cũng có thể biến hình không phải sao? Trong lòng Tô Hàn buồn phiền phát hoảng: Vừa cảm thấy đây chỉ là một ảo cảnh chớ coi là thật, lại vừa nhịn không được nghĩ có lẽ đây mới là chân tướng… Nguồn suối phun trào ước chừng hai ngày sau, nước thánh của thánh địa đã đủ để cho thú tộc biến hóa. Bởi vì uy thế của cổn gia, các thú tộc khác đương nhiên sẽ nhường cho y vị trí đầu tiên, ưu tiên y biến hóa. Tô Băng nhìn đầm nước suối trong vắt này, đầy đầu đều chỉ có một người. Một nam nhân y nhớ nhung mấy trăm ngày đêm, chưa từng ngừng lại một giây một phút nào. Đã bao nhiêu lần y muốn chạy về quốc gia người lùn, cho dù chỉ là trộm nhìn hắn một cái cũng được, thế nhưng lại cố nhịn xuống, bởi vì y biết, chỉ cần một cái liếc mắt này, y sẽ không còn dũng khí rời đi lần nữa. Y sẽ cam nguyện làm một sủng vật, cam nguyện ở trong hậu viện, cam tâm tình nguyện trở thành một trong vô số Tô Băng, chỉ để có thể thi thoảng nhìn thấy hắn, chỉ để lúc hắn có thể nhớ đến mà ôm lấy y nói vài câu như có như không. Không thể như vậy, y không cam tâm chỉ như vậy, cho nên y phải biến hóa, phải biến thành người, sau đó… dùng một thân phận khác tiếp cận hắn. Cổn cổn thú đứng trong nước thánh của thú tộc, làn nước trong veo này dường như hấp thu hết chói chang của ánh mặt trời, chậm rãi ngưng lại, rồi đột nhiên phun trào, một luồng sáng mãnh liệt chói mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng, nhưng Tô Hàn lại nhìn thấy rõ ràng, bóng dáng nho nhỏ không ngừng kéo dài ra, tứ chi, thân thể, lúc y ngẩng đầu, sợi tóc màu bạc như khi sao băng vụt qua bầu trời để lại ánh hào quang chói lọi… Tất cả thú nhân đều nhìn ngẩn ngơ, Tô Hàn cảm thấy mình cũng trở thành một thành viên trong bọn họ. Có lẽ còn ngơ hơn cả bọn họ! Cổn cổn thú sau khi biến hóa đẹp đến mức khiến người ta kinh hãi, thân thể hoàn mỹ, tứ chi thon dài, làn da trơn bóng còn đọng vài giọt nước, giống như những viên ngọc xinh đẹp nhất trong trời đất, khiến người ta không dám khinh nhờn nhưng cùng với đó lại cũng gợi cảm đến tột cùng. Tô Hàn cảm thấy trái tim mình đập cực kỳ nhanh, kỳ thực dung mạo này nhìn rất quen thuộc, rõ ràng chính là Tô Băng, đương nhiên cũng là hắn. Nhưng cũng bởi vì phần quen thuộc này khiến trái tim hắn đập càng nhanh hơn. Đây là Tô Băng, đây là Tô Băng. Tô, Tô Băng của y. Tô Hàn nhìn không chớp mắt, ánh mắt lưu luyến với thân thể của y, cuối cùng hoàn toàn dừng trên hai cái tai màu đen lộ ra khỏi mái tóc bạc. Trong chớp mắt này, Tô Hàn thiếu chút nữa mất khống chế không duy trì nổi thuật ẩn thân. Quá… quá… Hắn còn chưa nghĩ ra từ nào để hình dung, Tô Băng đã khẽ nhíu mày, thu cái tai lại. Tiếc quá! Tô Hàn khó chịu đến sắp hít thở không thông rồi! Người mũi voi kinh ngạc thốt lên: “Biến hóa của ngươi quá hoàn mỹ.” Hoàn toàn chính là một nhân loại, hơn nữa tuyệt đối là nhân loại đẹp nhất mà bọn họ đã từng thấy. Tô Băng rủ mắt xuống nhìn mặt nước, nhìn chằm chằm ngũ quan của mình một lúc lâu. Người mũi voi lờ mờ phát hiện ra chút gì đó: “Ngũ quan này nhìn thật quen mắt.” Rất giống với vị vương tử quốc gia người lùn kia. Tô Băng ngẩng đầu, nhìn hắn nói: “Mấy ngày nay nhờ có người chiếu cố.” Vừa nói, y vừa tiến về phía trước, tuy rằng không một mảnh vải, nhưng bởi vì khí thế quá mạnh, khiến người ta không dâng lên nổi bất cứ ý nghĩ kiều diễm nào, chỉ muốn không ngừng lui về phía sau. Người mũi voi biết y muốn đi, tuy tiếc nuối, thế nhưng cũng biết nơi này không giữ chân được y: “Chúc ngươi được được đền bù như mong muốn.” Tô Băng trầm mặc một lúc, khẽ mở miệng nói: “Đa tạ.” Y nhất định sẽ tìm thấy hắn, đoạt được hắn, dùng thân phận loài người trở thành sự tồn tại mà hắn vĩnh viễn không thể quên lãng và lơ là. Tô Hàn qua một lúc lâu mới hoàn hồn, hắn cho rằng mình nên rời khỏi ảo cảnh rồi, kết quả vẫn còn đang xem thú tộc nhảy sông, bọn họ trần truồng đi lên, bộ dạng của từng người đều rất là cay mắt, rõ ràng cùng nước thánh đó, sao cổn cổn nhà hắn lại đẹp như vậy, còn những thú tộc này lại méo mó thế kia… Các thú nhân cũng bày tỏ không hiểu: Bản thể của bọn họ cũng rất đáng yêu có được không, đầu to mắt tròn, tuy rằng ăn thịt người có hơi nhiều chút… Tô Băng đi rồi, Tô Hàn đương nhiên sẽ không tiếp tục ở lại cái nơi mù mắt này nữa. Y có chút buồn bực, không rõ vì sao ảo cảnh vẫn vẫn chưa kết thúc, rõ ràng Tô Băng đã biến hóa… Chẳng lẽ còn chỗ nào không đúng? Tô Hàn vừa suy ngẫm, vừa lén lút đi theo phía sau Tô Băng, xem xem y muốn làm gì. Tô Băng rời khỏi Ma vực, sau khỉ trở về đại lục trung thổ, chuyện đầu tiên y làm chính là chọn một tổ chức tà đạo hỗn loạn, giết chết thủ lĩnh của tổ chức, sau khi mình ngồi lên chiếc ghế đệ nhất, lấy thời gian cực ngắn chỉnh đốn lại cái nơi quỷ quái lộn xộn này. Tô Hàn vừa xem đến tâm phục khẩu phục, lại vừa bắt đầu cảm thấy trong lòng không thoải mái. Giang sơn dễ đổi bán tính khó dời, Tô Băng không còn ký ức phỏng chừng đầy đầu cũng chỉ còn lại có mấy cái thứ quỷ quái như kiểu tranh bá thiên hạ mà thôi. Sau khi Tô Hàn thở phì phì đi theo y mấy ngày, vẫn muốn hiện ra nguyên hình đập y một trận. Chỉnh đốn tổ chức tà đạo, cmn không phải ngươi lại muốn gây phá hoại đó chứ! Nhưng mấy ngày sau, hắn lại vô cùng kinh ngạc, Tổ chức tà đạo này tuy rằng gây ra không ít chuyện xấu, nhưng chính bởi vì phương thức làm việc không từ thủ đoạn nào như thế cho nên tạo thành một hệ thống tình báo vô cùng đâu ra đó. Sau khi Tô Băng đối phó với bọn họ xong, thông tin điều tra đầu tiên cũng là duy nhất chính là ─nhị vương tử của quốc gia người lùn, Tô Hàn. Tâm tư Tô Hàn chợt động: Tô Băng đang tìm hắn? Tìm hắn làm cái gì? Trước đây bỏ đi dứt khoát như vậy, bây giờ lại muốn tìm hắn làm gì? Tô Hàn không hề muốn gặp y! Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hắn lại cố ý tiết lộ hành tung, làm bộ như mình đang phiêu lưu trong một khu rừng nào đó. Lập tức chưa tới nửa ngày sau, hắn đã cảm nhận được khí tức của Tô Băng. Nhưng tiểu tử này cư nhiên không tới gặp hắn… Lén lút nhìn cái gì?Thật muốn tóm y ra. Cố nhịn, Tô Hàn lẳng lặng nghĩ, hắn trái lại muốn xem xem rốt cuộc y đang có ý định gì. Tiếc rằng tốn cả một ngày, đặc biệt hơn là sau khi cô đơn lẻ loi ngủ một đêm trong rừng, Tô Hàn nhịn không nổi nữa. Tuy rằng không thể trực tiếp tóm y ra, nhưng có thể dùng cách khác để kích y xuất hiện. Tô Hàn vừa nghĩ đã có ngay phương án, ma thú trong rừng rậm rất nguy hiểm, hắn cố tình dẫn một bầy thú tới, lại bày ra bộ dáng lực bất tòng tâm, có lẽ còn có thể đổ chút máu… Bị thương vẫn là bỏ đi, làn da này độ dai quá cao, nếu thực sự đổ máu chắc là  đau chết. Tuy rằng Tô Hàn diễn rất không chuyên nghiệp, nhưng dù sao Tô Băng đã mất trí nhớ, không nhận ra Tô Hàn đang cố gắng ẩn dấu thực lực, cho nên thành công bị lừa. Khi con ma thú kia đang giương nanh múa vuốt sắp sửa cắn đứt cánh tay Tô Hàn, một bóng dáng bỗng dưng xuất hiện, y nhanh chóng ôm lấy Tô Hàn, đồng thời một kiếm đâm xuyên ma thú giương nanh múa vuốt kia. Tô Hàn khẽ thở phào, rốt cuộc chân thành cảm nhận được cái ôm quen thuộc, hắn không muốn đứng dậy nữa. Ầm một tiếng, tiếng ma thú ngã xuống đất tạm thời khiến Tô Hàn hoàn hồn, cuối cùng vẫn nhớ rõ mình có một kịch bản cần phải diễn. Vì vậy Tô Hàn giả vờ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mặt nói: “Cám… cám ơn!” Đáng tiếc hắn liếc nhìn một cái là không muốn dời mắt đi nữa, Tô Băng nhà hắn quá đẹp, đẹp nhất thiên hạ, nếu như lộ thêm cái tai ra… thì, thì đẹp đến không phải người! Tô Băng rủ mắt nhìn hắn, con ngươi lóe lên một cái, mỉm cười nói: “Không cần khách khí.” Tô Hàn bị nụ cười này của y chói lọi đến nửa ngày không hồi thần được. Tô Băng thả hắn xuống, khẽ nói: “Bộ dáng của ngươi rất giống với xá đệ, ta vừa nhìn đã cảm thấy rất thân thiết, nếu có chỗ nào mạo phạm xin hãy thứ lỗi.” Tô Hàn giật mình, hắn có chút ảo não, lời thoại này vốn nên do hắn nói mới đúng, hắn mới là ca ca nha! Nhưng mà đứng vững xong, so sánh một chút chiều cao của hai người, trái tim Tô Hàn nhói một cái. Cổn cổn thú biền thành ngươi có cần cao thế không? Một tiểu thú ăn trúc không phải nên lùn lùn nho nhỏ hay sao! Đáng thương Tô Hàn ngẫm đến thiết định nhị vương tử quốc gia người lùn của mình, lập tức không muốn nói chuyện nữa. Tô Băng cởi áo choàng của mình ra khoác lên người Tô Hàn: “Coi chừng bị lạnh.” Tô Hàn nhìn nhìn áo choàng quét lê đất một đoạn dài, càng không muốn nói chuyện nữa. Tô Băng lại hỏi hắn: “Có thể bước đi không? Ở đây cách thị trấn hơi xa…” Tô Hàn ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: “Chân… bị thương rồi.” Tô Băng giật mình, tiếp đó dịu dàng hỏi: “Đi đường bất tiện đúng không?” Tô Hàn còn chưa kịp gật đầu, Tô Băng đã vươn tay ôm hắn vào lòng, giọng nói trầm trầm như từ lồng ngực phát ra: “Đừng lộn xộn, ta ôm ngươi.” Tô Hàn hít sâu, khóe miệng không ngăn được nhếch lên, giọng nói cũng cố gắng giả vờ rất đứng đắn: “Làm phiền rồi.”’ Cánh tay Tô Băng ôm hắn bỗng siết chặt lại, nhưng lại nhanh chóng thả lỏng nói: “Đừng khách khí, đệ đệ ta… ra đi từ rất sớm, nhìn thấy ngươi ta liền cảm thấy thân thiết.” Tô Hàn cam tâm tình nguyện diễn kịch với y: “Nhưng ta không phải đệ đệ của ngươi, ta là tộc người lùn, ngươi là nhân tộc phải không?” Tô Băng ngừng một lát rồi nói: “Đúng.” Tô Hàn ngẩng đầu nhìn y: “Vóc dáng của nhân tộc thật là cao.” Tô Băng vốn đang rủ mắt nhìn hắn, hắn vừa ngẩng đầu, tầm mắt y lại rời đi, nhìn thẳng phía trước, từ tốn nói: “Cũng tàm tạm.” Tô Hàn nhìn cằm của y cũng cảm thấy đẹp, lòng ngưa ngứa, cố nửa ngày mới nhịn được không chạm vào y. Hắn cố gắng dùng lời nói để rời lực chú ý: “Ta là Tô Hàn, ngươi tên là gì?” Khóe miệng Tô Băng khẽ nhếch lên, chậm rãi nói: “Trùng hợp thật, ta cũng họ Tô.” Tô Hàn phối hợp trợn tròn mắt: “Nếu như chúng ta mà là đồng tộc, chưa biết chừng thực sự là huynh đệ đó!” Hắn lại hỏi: “Đúng rồi, ngươi tên gì?” Tô Băng khẽ rủ mi mắt, nhìn hắn nói: “Tô Băng.” Tô Hàn mất nửa ngày mới cố gắng khiến mình làm ra biểu tình kinh ngạc: “Cái này… cái này…” Tô Băng mỉm cười nhìn hắn: “Sao vậy?” Tô Hàn nói: “Ta… có một bằng hữu vô cùng quan trọng cũng tên Tô Băng.” “Bằng hữu?”Tô Băng hỏi hắn. Tô Hàn thành thực nói: “Nó là một con cổn cổn thú, vô cùng đáng yêu, lông cực kỳ mềm mại, chỗ màu trắng rất giống tóc của ngươi…” Hắn còn chưa nói xong, Tô Băng liền khẽ cười cắt đứt lời hắn: “Một con thú nhỏ mà thôi, sao có thể coi là bằng hữu?” Tô Hàn có chút khó chịu, hắn nói: “Quả thực không tính là bằng hữu.” Thân thể Tô Băng khẽ căng ra. Tô Hàn lại nghiêm túc nói: “Y là người nhà của ta.” Tô Băng ngừng một chút, nhíu mày nói: “Ngươi thật thích nói đùa, một sủng vật sao có thể…” “Chính là người nhà!”Tô Hàn tức rồi, ngẫm lại mấy ngày nay mình bị lạnh nhạt lập tức giận không chỗ phát tiết, hắn nâng cao âm lượng nói, “Hơn nữa còn là người nhà không từ mà biệt, người nhà chẳng nói câu nào đã vứt bỏ ta mà đi, người nhà mà ta đi tìm y, y còn không thèm để ý đến ta, ta sắp bị cái tên người nhà này tức chết rồi!” Hắn rống những lời này lên xong lại cảm thấy mình có chút cố tình gây sự, Tô Băng mất trí nhớ, đã quên hết mọi chuyện, hai người chỉ có thời gian ở chung một tháng ngắn ngủi, cổn cổn thú sẽ chọn đồng loại mà vứt bỏ hắn về tình cũng coi như có thể tha thứ. Nhưng mà… không cam lòng, rất không cam lòng! Tô Băng bị hắn rống ngẩn cả người, nhưng y nhanh chóng bình tĩnh lại nói: “Có lẽ y không nghĩ như vậy.” Nghe nói như thế, một bụng tức giận của Tô Hàn tan thành mây khói, đúng vậy, y không nghĩ như vậy ─ hắn coi y là người nhà, nhưng cổn cổn thú không coi hắn là người nhà, cho nên vứt bỏ cũng không phải là vứt bỏ, không để ý tới y xét về tình cũng có thể tha thứ, mông muốn cuộc sống của riêng mình cũng là điều bình thường. Hắn tức giận ở đây, cũng chỉ là cố tình gây sự. Tô Hàn có chút hối hận, tại sao mình lại muốn giả vờ chân bị thương?Chưa biết chừng Tô Băng sẽ ngại hắn phiền phức. Hắn không nói gì, Tô Băng cũng không tiếp tục nói nữa. Sau khi vào thành, Tô Băng tìm khách sạn thu xếp ổn thỏa, y ôm Tô Hàn đến bên giường ngồi xuống, bởi vì cái giường này là thiết kế của nhân loại, cho nên chân của Tô Hàn lơ lửng bên mép giường, căn bản không chạm được đến mặt đất. Tô Băng nửa quỳ trước mặt hắn, Tô Hàn sửng sốt một lát mới phản ứng kịp, mình giả bệnh, Tô Băng đây là đang muốn kiểm tra cho hắn. Nhưng mà chân của hắn đừng nói là có bệnh, căn bản khỏe đến mức có thể chạy mười vòng quanh ảo cảnh cũng không thấy mệt. Làm sao đây? Nếu như bị vạch trần thì xấu hổ quá! Hết lần này tới lần khác da thịt của hắn lại đã được cường hóa, có lấy đao đâm cũng không bị thương… hơn nữa tình huống này, làm gì còn thời gian cho hắn để mà lấy đao đâm chính mình? Cũng may Tô đại lão nhiều thủ đoạn, lập tức nhanh trí dùng một thủ thuật che mắt. Tô Băng nắm chân của hắn, khẽ nói: “Ta xem thử miệng vết thương.” Vừa nói y vừa vén ống quần của hắn lên, để cho một đoạn chân trơn bóng phô bày ra. Vô cùng xinh đẹp, màu da căng sáng, đường cong đẹp đẽ, từ mắt cá chân xinh xắn nhìn lên, cho đến đầu gối trơn bóng, đều không chút tỳ vết… Tô Băng kinh ngạc nhìn, hầu như là muốn ghé sát lại đặt một nụ hôn lên đó. Tô Hàn hắng hắng giọng nói: “Chân bị thương là… cái chân khác.” Tô Băng chợt hoàn hồn, y thu liễm lại tình tự nóng cháy trong mắt, đặt xuống xong lại cẩn thận từng li cầm lấy cái chân còn lại của hắn lên. Tô Hàn chỉ cảm thấy lồng ngực đánh trống, lòng bàn tay Tô Băng nóng quá đi, cầm hắn như vậy, chân hắn muốn phát run rồi. Khi ống quần được kéo lên, lộ ra một mảng thâm tím, lông mày Tô Băng cau chặt lại, mắt thấy bắp chân này đẹp biết bao nhiêu, thì bây giờ nhìn vết thương này lại khiến người ta đau lòng bấy nhiêu. Y khẽ đụng vào một cái, Tô Hàn hít sâu. Tô Băng liền vội vàng hỏi: “Đau không?” Tô Hàn đương nhiên không đau, vết thương kia căn bản là giả, hắn chẳng qua là… chẳng qua là… Tô Băng lại chăm chú nói: “Cố chịu chút, ta thử xem có thương đến xương cốt hay không.” Vừa nói bàn tay nóng cháy của y liền bao phủ lên trên. Tô Hàn hoàn toàn hối hận rồi, tại sao lại phải giả bệnh?Tại sảo lại phải giả thành chân có bệnh? Thật ra đầu hắn mới có bệnh đúng không!