Bất Báo
Chương 62
Thiệu Trạch ngủ tới chiều mới tỉnh lại, y chỉ cảm thấy đầu mình rốt cuộc thoát khỏi trạng thái mê man từ sau khi bị thương mà hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cảnh Hạo sai thuộc hạ đến công ty mang tài liệu gần nhất tới đây, ngồi ở trên giường vừa đọc vừa trông vợ, tuy nói đã đánh dấu xong, hiện tại người khác căn bản không ngửi thấy mùi chất dẫn dụ trên người Thiệu Trạch, nhưng dục vọng chiếm hữu của hắn dành cho y vẫn không hề thuyên giảm, thậm chí còn nghiêm trọng hơn trước kia, ngay cả một bước cũng không muốn rời xa, giờ phút này thấy thế hắn liền vội vàng tới gần, cúi đầu hôn lên môi y “Thấy thế nào?”
Thiệu Trạch cử động cơ thể, cảm thấy vẫn không có sức lực, y rúc vào trong chăn “Tàm tạm.”
Cảnh Hạo buông tài liệu, nằm xuống ôm y vào lòng “Kiều Tịch vừa mới truyền chất dinh dưỡng cho em, nói em nghỉ thêm một ngày là có thể khôi phục, em đói không? Muốn ăn chút gì không?”
Thiệu Trạch lắc đầu, nhích lại gần một chút.
Cảnh Hạo đoán chắc y ngủ quá lâu nên không muốn ăn, vì vậy hắn liền chuyên tâm ở cùng y, thuận tiện giúp y xoa eo. Thiệu Trạch híp mắt lại hưởng thụ, ngoan ngoãn nằm một lát, cuối cùng cũng cảm thấy đói bụng. Cảnh Hạo hôn y một cái, hỏi y muốn ăn cái gì, tiếp đó hắn đi tới phòng bếp.
Kiều Tịch thấy thế liền biết Thiệu Trạch đã tỉnh, anh đi lên nói sơ lược những chuyện gần đây.
Thiệu Trạch nhất thời nhướn mày “Anh nói chuyện Huyền Mộc Yến rời khỏi khu mười một là Lâu Huy tới nói cho anh?”
“Ừ, sao?”
“Ngày các anh làm nổ phòng thí nghiệm cứu em, Lâu Huy cũng có mặt. Nghe Cảnh Hạo nói từ lâu Lâu Huy đã để ý anh rồi.” Thiệu Trạch mỉm cười nhìn anh “Hắn biết anh đang ở khu chín nhưng vẫn không tới, mãi tới khi Huyền Mộc Yến có hành động mới tới, anh nói xem có phải rất trùng hợp không?”
Kiều Tịch không biết còn có việc này, cố gắng nhớ lại cảnh tượng ngày đó, cảm thấy đội lính đánh thuê kia đứng cùng chiến tuyến với nhóm mình, anh không khỏi hỏi “Hắn biết Huyền Mộc Yến? Từng va chạm với tên kia?”
Thiệu Trạch cười tít mắt “Em cũng muốn biết.” Y cười vô cùng đẹp, còn lộ ra chút ý sâu xa, rõ ràng là đang nói nếu Lâu Huy thích anh thì chuyện này đương nhiên giao cho anh điều tra rồi, tới nói vài lời khách sáo đi.
Kiều Tịch “…”
Kiều Tịch xách hòm thuốc đặt trên thảm lên, chuẩn bị đổi thuốc bên vai trái cho y, thuận tiện chọt chọt vào miệng vết thương vài cái.
Cảnh Hạo vào cửa liền nhìn nửa người trên của vợ mình trần trụi tựa vào đầu giường, hắn lập tức khó chịu, vội vàng đi qua kéo chăn lên, chỉ để lộ một vai, nhìn chằm chằm Kiều Tịch, ý bảo anh đừng có nhìn nhiều, mau mau đổi thuốc đi.
Kiều Tịch lạnh lùng liếc hắn, theo bản năng muốn sai thuộc hạ khiêng hắn ném ra, nhưng ngẫm lại hai người họ đều đã lăn lộn trên giường, làm tiếp thì không có ý nghĩa, nên anh liền đổi thuốc xong, đẩy mắt kính “Một câu thường nói khác của Làm chết Alpha cũng rất có đạo lý.”
Làm chết Alpha có hai câu cửa miệng, một là Alpha là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, hai là các Alpha chính là một đám ngốc. Trán Cảnh Hạo nảy lên, thầm nghĩ nếu sau này hắn biết Làm chết Alpha là ai, hắn tuyệt đối sẽ sai người bắt tên đó nhét vào bao tải, đánh cho một trận.
Thiệu Trạch quan sát biểu tình của ông chủ Cảnh một lát, rồi yên lặng lui vào trong chăn.
Vì thế Kiều Tịch hài lòng nhấc hòm thuốc xuống lầu.
Từ ngày Lý Cố nhìn thấu chiêu trò của Thiệu Trạch, đám người Thịnh Tước liền được gọi về, lúc này nhìn thấy Kiều Tịch, Thịnh Tước liền tới đón, trong tay cầm một cái laptop “Vừa có người ném cái này cho bảo vệ cổng rồi đi ngay, nói là đưa cho cậu, đã kiểm tra qua, xác nhận không có nguy hiểm.”
Bước chân của Kiều Tịch hơi khựng lại, gật đầu, nhận lấy đem tới phòng thí nghiệm, sau đó mở lên, thấy trên đó có một tài khoản, hơn nữa chỉ có một người bạn, anh liền gửi tin nhắn qua “Có chuyện gì?”
Bên kia nhanh chóng đáp lại, mời nói chuyện qua video. Kiều Tịch trầm mặc nửa giây, không tình nguyện nhấn vào nút đồng ý, đợi một lát quả nhiên thấy trên màn hình xuất hiện một người anh không muốn thấy. Ngoại hình người này rất thanh tú, đường nét lưu loát, tuyệt đẹp, khóe miệng mang theo nụ cười nhẹ, bộ dáng tao nhã quân tử, chính là Huyền Mộc Yến khu tám.
Huyền Mộc Yến ngồi trên chiếc ghế dựa đẹp đẽ quý giá, ôn hòa nói “Đàn em, đã lâu không gặp.”
Sắc mặt Kiều Tịch lãnh đạm “Có chuyện gì thì nói thẳng đi, tôi không muốn thấy anh.”
“Em vẫn trực tiếp như thế, tính cách như vậy sao không biết sửa đổi?” Giọng của Huyền Mộc Yến vẫn ôn hòa, không mang theo chút tức giận nào, gã cười hỏi “Anh nghe Tu Dung nói bảo bối kia còn sống. Quả nhiên, lúc trước anh đã đoán cậu ta không thể nào chết dễ dàng như thế được mà. Thằng bé đó đâu? Nghe nói tới kỳ phát tình rồi? Làm sao mà chịu đựng qua được?”
“Không thể trả lời.” Kiều Tịch lạnh như băng nói, ánh mắt đảo qua, thấy Lâu Huy vào, anh không khỏi nhìn hắn, ý bảo hắn cút đi.
Lâu Huy đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, hắn mỉm cười tiến tới, nhanh chóng thấy người trên màn hình, ánh mắt không khỏi khựng lại, sau đó tìm xung quanh, phát hiện cây bút lông, vì thế lấy lại đây, ngâm nga một bài hát, vẽ một cái đầu heo ở trên màn hình, bao lấy cả khuôn mặt của Huyền Mộc Yến.
“…” Khóe miệng của Kiều Tịch giật lên một cái.
Huyền Mộc Yến hoàn toàn không biết tình huống bên kia, chỉ biết có một người tới, gã không khỏi cười mở miệng “Đàn em?”
Kiều Tịch lấy lại *** thần, cố gắng làm cho mình bình tĩnh, nhìn màn hình “Hai người anh muốn tôi chắc chắn sẽ không cho anh, ngoài chuyện đó ra còn chuyện gì khác không?”
“Em đừng nói chuyện cứng ngắc như thế, ra ngoài gặp nhau thế nào?”
“Không hứng.”
Huyền Mộc Yến nở nụ cười “Vậy thế này đi, em gọi bảo bối kia cho tụi anh gặp mặt nhau, sau đó em trả thành phẩm lại cho anh làm điều kiện trao đổi. Anh nói cho em biết lúc trước ngoại trừ một cánh tay, anh còn làm mấy thứ trên cơ thể bảo bối kia đó. Sao nào?”
Đồng tử của Kiều Tịch nhất thời trầm xuống.
“Em có thể suy nghĩ một đêm, mai chúng ta lại nói chuyện.” Huyền Mộc Yến cười với anh, tắt đường gọi.
Phòng thí nghiệm nhất thời rơi tĩnh lặng, Lâu Huy nhìn Kiều Tịch “Hắn nói là thật hay giả vậy?”
“Không biết.” Sắc mặt Kiều rất lạnh, tuy anh đã kiểm tra qua cơ thể A Trạch, cũng xác định không có vấn đề, nhưng Huyền Mộc Yến luôn được thầy anh rất xem trọng, gã đã học hết tất cả mớ tri thức lộn xộn kia, ai biết tên biến thái đó rốt cuộc có thể làm ra cái gì khiến người ta không kiểm tra được mà bỏ vào trong cơ thể của A Trạch không.
Anh lấy lại bình tĩnh, khép máy tính lại nhìn Lâu Huy một lúc “Tôi nghe nói trước kia anh cũng từng tới phòng thí nghiệm khu mười một?”
Lâu Huy cười gật đầu.
“Anh có thù với Huyền Mộc Yến?”
“Không tính là có được.” Lâu Huy phối hợp “Nghiêm túc mà nói tôi có thù với thầy của cậu, nhưng ông ta chết lâu rồi, món nợ này liền cho qua.”
“Vậy anh tới phòng thí nghiệm làm gì?”
Lâu Huy quan sát ánh mắt anh, chậm rãi mỉm cười “Đương nhiên tôi có lý do của mình, nếu cậu muốn biết thì hôn tôi một cái đi.”
Kiều Tịch lạnh lùng không thèm nhìn, lướt qua hắn rời đi “Không phải anh có việc muốn tìm Cảnh Hạo và Thiệu Trạch sao? Đi thôi, nói xong thì mau mau cút đi cho tôi.”
Lâu Huy nhìn bóng dáng anh, khoa trương cảm khái “Thật là vô tình.”
Kiều Tịch đương nhiên không để ý tới hắn, anh nhanh chóng ra khỏi phòng thí nghiệm, tiếp đó tìm Thịnh Tước hỏi vài chuyện, biết Thiệu Trạch đang ăn cơm, anh do dự một lát, cuối cùng không có đi lên.
Bạch Triệt đang ngồi trong phòng khách, nhìn anh một cái, ôn hòa mở miệng “Sao thế?”
Kiều Tịch bảo tối rồi nói, liền dặn dò phòng bếp dọn cơm lên. Bạch Triệt nhìn anh, cũng không hỏi tiếp.
Màn đêm dần dần ghé xuống, Thiệu Trạch vẫn lười biếng nằm trên giường, nhưng cũng khôi phục được chút sức lực. Cảnh Hạo đã xử lý xong đống tài liệu, tiếp tục chuyên tâm ở cùng y, vỗ nhẹ lên lưng y “Ba em biết Thiệu Tu Dung muốn làm vậy với em, nên mới không công bố thân phận của em? Nếu ông ấy nói với Thiệu Tu Dung không cần tiếp tục trở thành Omega nữa chẳng phải sẽ giải quyết được vấn đề sao?”
“Nói cũng không có tác dụng đâu, Thiệu Tu Dung sớm muộn gì cũng phải giải quyết chất dẫn dụ mang tới phiền toái đó, ông ta sẽ không buông tha đâu.” Thiệu Trạch khẽ cười “Tuyến Omega và tuyến mồ hôi giống nhau, nhiều tới cả hơn mười mấy ngàn, thế thì ông ta chẳng khác gì cắt cả cơ thể em ra, có điều dù sao em cũng là con của ba, ông ta sẽ không để em chết, nhưng thế thì sao chứ, dựa vào cái gì em lại phải để cho ông ta tra tấn?”
Cảnh Hạo tán đồng hôn y, vẫn có chút không thể lý giải “Ông ta tổn thương em như vậy, chẳng lẽ không sợ càng không theo đuổi được ba em sao?”
Thiệu Trạch lắc đầu “Ông ta thích ba em tới mức biến thái luôn. Nếu có thể ông ra rất muốn nhốt ba em lại, hoặc là ông ta có thể giết sạch từng người trong tầng trung tâm của DR để ép ba em xuất hiện. Có điều tạm thời ông ta còn băn khoăn tới cảm nhận của ba em, nên không muốn làm tuyệt tình như vậy.”
Cảnh Hạo nhướn mày “Vậy thái độ của ba em thế nào? Ông ta đối xử với em như vậy, ba em lại mặc kệ sao?”
“Mẹ em đã nhìn ra tâm tư của Thiệu Tu Dung từ lâu, dù sao bà cũng được nhà họ Thiệu nuôi lớn, vậy nên bà từng nói với ba em nếu sau này Thiệu Tu Dung có làm gì sai thì hãy bỏ qua cho ông ta, anh nói ba em có thể làm thế nào đây?” Thiệu Trạch nheo mắt lại “Nhưng đây là ước hẹn của ba mẹ em, không liên quan tới em, ba em cũng đồng ý, nên hồi trước em quay lại khu mười một giết Thiệu Tu Dung, ông ấy không có phản đối.”
Cảnh Hạo ừ một tiếng “Vậy tại sao Thiệu Tu Dung nghĩ là em đã chết?”
“Mặt của em đã sửa xong, thế nhưng khi đó còn chưa cắt băng, ông ta không biết mặt em trông thế nào, mà Kiều Tịch lại không biết Huyền Mộc Yến đã làm gì với em, vậy nên anh ấy cầm vài tài liệu từ phòng thí nghiệm ra, trở về phân tích mới biết chất dẫn dụ của em và Thiệu Tu Dung tương đồng nhau. Em thật sự rất buồn, bảo ba em nói em bị thương khi bom nổ, không chữa trị nổi mà qua đời, sau đó em bắt đầu tham gia huấn luyện, huấn luyện xong thì chích thuốc ức chế…” Thiệu Trạch hơi dừng lại “Nhưng em không thể vì trốn Thiệu Tu Dung mà giả bộ cả đời được, với lại Thiệu Tu Dung rất đa nghi, tin hay không còn rất khó nói, nên em trở về khu mười một, kết quả không giết chết được ông ta, em liền chạy trốn tới nơi khác chơi, cuối cùng về công ty làm một huấn luyện viên.”
Cảnh Hạo nghe nói tới huấn luyện, hắn không khỏi dùng sức ôm chặt y, thầm nghĩ nếu lúc trước có thể phát hiện đúng lúc tình trạng của y, đúng lúc cứu y ra khỏi nhà họ Lý, sau đó vừa chăm sóc y vừa cùng y tìm kiếm người thân, có lẽ y sẽ không phải chịu nỗi khổ kia.
Hắn hôn Thiệu Trạch “Thân thủ của em và không sợ uy hiếp từ Alpha đều là luyện tập từ khi đó? Có mệt không?”
“Không phải toàn bộ, lúc trước em bị ám sát quá nhiều, ba tìm vệ sĩ cho em tiến hành huấn luyện đặc biệt, thân thủ này là từ đó mà có, nhưng chuyện này không ai biết hết.” Thiệu Trạch ngoan ngoãn đáp “Không bị uy hiếp là sau này mới rèn luyện ra.”
Cảnh Hạo gật đầu, hàn huyên cùng y vài chuyện khác, tiếp đó hắn nhớ tới một sự việc “Lâu Huy nói lúc trước nhìn thấy em, nếu em còn quấn băng, sao anh ta có thể xác định đó chính là em?”
Thiệu Trạch hơi giật mình, nghĩ một lát “À, lúc em với Kiều Tịch chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, băng đã được mở ra một nửa, chắc lúc đó anh ta nhìn thấy.”
Cảnh Hạo sáng tỏ, tiếp tục nói chuyện phiếm với y, mà lúc này cửa phòng không hẹn bị gõ hai tiếng, hắn dừng một chút, khó chịu mặc quần áo, ra mở cửa, thấy là Kiều Tịch, không khỏi hỏi “Sao vậy?”
Kiều Tịch bước vào, nhìn hai người trước mắt “Chúng ta nói chuyện đi.”
Thiệu Trạch cười nhướn mày “Huyền Mộc Yến liên lạc với anh? Hắn nói gì?”
Kiều Tịch giật mình “Em biết?”
“Thịnh Tước nói hôm nay có người gửi đồ cho anh, em đoán là thế.”
Kiều Tịch ừ một tiếng, cũng không giấu diếm, gọn gàng dứt khoát kể lại sự việc, trong lòng Cảnh Hạo căng thẳng, lập tức nhìn Thiệu Trạch, Kiều Tịch cũng nhìn qua “Ý của em?”
“Chỗ khác là chỉ khuôn mặt của em nhỉ?” Thiệu Trạch nở nụ cười, việc làm không có giới hạn của Huyền Mộc Yến nhiều lắm, ai mà biết được tính chân thật của câu nói đó được bao nhiêu phần trăm, có điều nói thật, lúc đó y bị vây trong kỳ phát tình, khá hỗn loạn, quả thật không biết rõ Huyền Mộc Yến có làm gì khác hay không.
Kiều Tịch không đáp, đẩy mắt kính “Anh đã bàn bạc với Bạch Triệt, để đảm bảo, em vẫn nên để anh kiểm tra lại đi.”
Thiệu Trạch đương nhiên không có ý kiến, mặc đồ ngủ vào để Cảnh Hạo bế xuống.
Trong phòng thí nghiệm chỉ có Kiều Tịch và Thiệu Trạch, im lặng tới mức chỉ nghe thấy âm thanh của máy móc, Kiều Tịch nhìn y “Em thật sự cảm thấy hắn đang lừa chúng ta sao?”
“Có lẽ, mục đích là kêu em và anh Trình ra ngoài.” Thiệu Trạch trầm ngâm một chút “Có điều hắn sẽ không làm chuyện không nắm chắc, nếu thật sự là gạt người thì có lẽ còn có chuẩn bị ở phía sau… Hắn có nói gặp mặt ở đâu không?”
“Không có.”
Thiệu Trạch nghĩ một lát “Liên lạc với ba em, bảo ông ấy phái người lúc trước đã chuẩn bị cho em lại đây.”
Kiều Tịch hơi khựng lại “Em định đi tìm Huyền Mộc Yến?”
“Ừ, hắn vừa rời khỏi khu mười một, nhất định có chạm mặt với Thiệu Tu Dung. Thiệu Tu Dung muốn tuyến Omega của em, kể cả không ở cùng Huyền Mộc Yến thì cũng không ở quá xa đâu.” Thiệu Trạch nheo mắt lại “Đây là một cơ hội tốt, em phải… giết ông ta.”
Thấy y kiên trì như vậy, Kiều Tịch không có mở miệng, chuyên tâm kiểm tra. Cảnh Hạo đứng ở bên ngoài, thấy xong rồi liền bế vợ về phòng ngủ chính, tiếp theo xuống lầu tìm Kiều Tịch, đợi kết quả kiểm tra, sau đó bàn bạc một lát rồi mới trở về.
Thiệu Trạch đang ngoan ngoãn cuộn mình trên giường ôm máy tính lên mạng, Cảnh Hạo lại gần từ phía sau ôm lấy y, hôn lên đỉnh đầu y. Thiệu Trạch nở nụ cười “Sao rồi?”
“Không có việc gì.” Cảnh Hạo lại hôn y.
“Thế thì đừng lo lắng nữa.”
Cảnh Hạo ừ một tiếng, trong lòng vẫn có chút bất an, nhìn máy tính, tìm đề tài “Em đang làm gì đó…” Đang nói thì nhắn nhìn thấy ID trên màn hình, đột nhiên dừng lại, lập tức lật người nào đó qua, đặt ở trên giường “Em chính là Làm chết Alpha?”
Thiệu Trạch lộ ra biểu tình vô tội, nhận thấy tay hắn đang thăm dò đi xuống, y liền thò tay ra “Anh yêu, eo em đau.”
“… Đau chết em!”
Thiệu Trạch đáng thương nhìn hắn, kéo tay hắn đặt ở eo mình “Đau lắm, xoa đi mà.”
Cảnh Hạo biết y mệt, hắn nghiêm mặt một lát, cuối cùng nhẫn nhịn, chậm rãi xoa eo cho y. Thiệu Trạch tắt máy tính, hài lòng rúc vào lòng hắn, nhắm mắt hưởng thụ. Cảnh Hạo nhìn y, thế nào cũng cảm thấy tên khốn này biết là hiện tại mình đang lo lắng cho y, không có khả năng tính sổ nên mới cố ý để lộ ra.
Hắn không khỏi véo mặt y một cái, thầm nghĩ Thiếu Chu trước đây rõ ràng vừa mềm vừa ngoan, sao lại trở nên vô liêm sỉ thế này cơ chứ?
Thiệu Trạch ưm một tiếng, vô tội nhìn hắn, vừa thuần khiết vừa vô hại.
Cảnh Hạo trầm mặc một chút, cảm thấy lúc người này nghe lời quả thật rất ngoan, hắn liền sờ đầu y “Ngủ đi.”
Thiệu Trạch liền chui lại vào lòng hắn, mỉm cười, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
109 chương
173 chương
23 chương