Bất Ái Thành Hôn
Chương 69
Trình Tường nghiêng người nhìn cô, có chút cầu xin nói: “Cùng nhau ăn một bữa cơm đi, coi như là bạn bè bình thường.”
Lâm Lệ đưa lưng về phía anh, tay nắm chặt tay đứa nhỏ, đầu có đau hơn chút ít.
Tiểu Bân nghiêng đầu nhìn Lâm
Lệ, lại quay đầu nhìn Trình Tường một chút, như là có chút không hiểu, lại không dám hỏi nhiều, chỉ lôi kéo tay Lâm Lệ, nhẹ giọng gọi: “Dì?”
Lâm Lệ cúi đầu, nhìn bé cười cười, chỉ là nụ cười kia vì nhức đầu mà nhìn qua có bao nhiêu là miễn cưỡng.
Trình Tường nhìn cô, thấy cô không đáp, có chút chờ đợi hỏi: “Lâm Lệ, có thể không?”
Lâm Lệ không quay lại, chỉ lắc đầu nói: “Không cần.” Cô không cho là nam nữ chia tay có thể nói đơn giản là có thể bạn bè bình thường được. Cô không biết những người khác có thế không, nhưng cô dù sao cũng không thể.
Nghĩ tới đây, Lâm Lệ càng cảm thấy đau đầu hơn.
Nghe vậy, Trình Tường cười khổ,
ánh mắt nhìn cô mang theo tuyệt vọng. Anh đã mất đi cô, mất hoàn toàn, ngay cả cơ hội làm bạn bè bình thường cũng không có.
Lâm Lệ không nhìn Trình Tường phía sau như thế nào, chỉ nắm tay Tiểu Bân đi về nơi đỗ xe.
Trình Tường nhìn bóng lưng của cô đi xa tầm mắt, cuối cùng biến mất trong màn đêm, anh ta ngửa đầu cười, chẳng qua là nụ cười kia còn khó coi hơn nhiều so với khóc.
Tại sao con người luôn sau khi mất đi mới hiểu được là phải biết quý trọng? Tiêu Tiêu như vậy, anh ta cũng như vậy, nhưng đến thời điểm hiểu được thì đã không thể trở về như ban đầu được nữa rồi…
Lâm Lệ thật sự bị cảm, cả người vô lực, đầu óc hỗn loạn cực kỳ khó chịu.
Sau khi trở về, vì sợ lây bệnh cho Tiểu Bân cho nên cô trực tiếp đi đến phòng khách ngủ. Cũng may lúc về đã đưa đứa nhỏ đi ăn KFC, cho nên không cần lo lắng nếu không có bữa tối sẽ khiến đứa nhỏ đói bụng.
Nằm ở trên giường, Lâm Lệ chỉ cảm giác mình cả người mơ mơ màng màng, đầu rất nặng, cả người không có sức lực.
Nhắm mắt lại ép buộc mình ngủ một giấc, nhưng thế nào cũng không ngủ được, muốn mở mắt nhưng mí mắt quá nặng.
Cả người bị lạnh liền rụt người vào trong chăn.
Lúc trở về Chu Hàn thấy Tiểu
Bân đang ngồi ở phòng khách, thấy anh trở về liền vội vàng đứng lên, vẻ mặt khẩn trương nhìn anh.
Giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó quay đầu nhìn quanh cả phòng khách cũng không thấy Lâm Lệ.
Khẽ nhíu mày, cởi giày đi vào phòng khách, thả cặp công văn lên ghế nói: “Làm thế nào trễ rồi còn chưa đi ngủ?
Ngày mai không phải đi học sao?”
Đứa nhỏ nhìn anh, có chút khẩn trương nắm hai tay lại, dường như đã hạ quyết tâm thật lớn, lấy hết dũng khí, rồi mới nhìn Chu Hàn nói: “Dì, dì bị bệnh rồi. Vừa về tới nhà liền đi vào phòng, còn không cho con vào.” Bé là vì lo lắng cho Lâm Lệ nên không dám trở về phòng,
ở lại phòng khách chờ ba quay về, bé sợ nếu bé cũng ngủ thiếp đi, dì ngã bệnh, một mình ở trong phòng khó chịu mà không ai biết.
Nghe vậy, Chu Hàn sửng sốt, hỏi: “dì con làm sao?” Ban ngày lúc cô đưa cà phê vào, anh cũng có để ý thấy chân mày cô nhíu lại, sắc mặt có chút không tốt, nhưng mà công việc trên tay bận rộn, cũng không có để ý.
Đứa nhỏ nhìn anh, nói thật: “Dì nói dì nhức đầu, muốn ngủ rồi trực tiếp về phòng, con đã gõ cửa nhiều lần cũng không nghe thấy tiếng dì.”
Chu Hàn nhíu chặt chân mày hơn nữa, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp xoay người đến phòng của Tiểu Bân đẩy cửa đi vào, chỉ thấy giường trống, quay đầu nhìn về phía Tiểu Bân.
Bé nói gấp: “Dì ở phòng dì, dì nói dì bị bệnh rồi, có thể lây bệnh cho con.”
Nghe vậy, Chu Hàn trực tiếp đi đến phòng đối diện, cầm chặt tay nắm cửa, vừa định vặn lại phát hiện đã bị khóa trong, không có chìa khóa căn bản là không mở được.
“Shit!” Chu Hàn khẽ chửi thề, xoay người đi lấy chìa khóa dự bị ở tủ đầu giường, lần nữa trở lại mở cửa đi vào.
Lúc Chu Hàn đi vào chỉ thấy người trên giường cuộn mình thành một đống, cả người bọc chăn mà vẫn còn lạnh đến phát run.
Chu Hàn bước nhanh đến phía trước, kéo chăn ra, chỉ thấy mặt Lâm Lệ đỏ khác thường, cả người đều lạnh, môi có run lên. Đưa tay vỗ mặt cô, gọi: “Lâm Lệ, tỉnh lại, tỉnh lại!”
“Lạnh, lạnh quá…” Lâm Lệ rù rì, cũng không mở mắt ra.
“Đáng chết!” Chu Hàn khẽ nguyền rủa, khom lưng ôm cô, cho cô nửa ngồi trên giường, sau đó lấy áo khoác trên người mình bọc cho cô, sau đó ôm cô chuẩn bị đi bệnh viện.
Khi ôm Lâm Lệ quay sang, thấy đứa nhỏ đang đứng ở phía cửa, nhìn Lâm Lệ trong ngực anh, cả khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng hỏi: “Dì bệnh rất nghiêm trọng sao?”
Chu Hàn không có trả lời bé, chỉ nói: “Ta đưa dì đi bệnh viện.”
Đứa nhỏ cũng đi theo nói gấp:
“Vậy con cũng đi.”
Chu Hàn từ chối thẳng thừng:
“Không được, con ở nhà.”
Bé nhìn anh, miệng lẩm bẩm không nói một lời nào.
Chu Hàn đi tới cửa, đột nhiên ý thức được cái gì liền quay đầu liếc nhìn Tiểu Bân, chỉ nói: “Ngày mai còn phải đi học, con lập tức đi ngủ.”
Tiểu Bân cũng không nhúc nhích,
ánh mắt nhìn Lâm Lệ chằm chằm.
Thấy thế, Chu Hàn chỉ có thể bỏ lại câu: “Dì con không có chuyện gì.” Nói xong liền xoay người đi ra cửa.
Đưa đến bệnh viện, Lâm Lệ vẫn không có tỉnh, mơ hồ tựa vào ngực của Chu Hàn, chỉ nói lạnh.
Bác sĩ xem bệnh tình của Lâm
Lệ, đo nhiệt độ, xác định chẳng qua chỉ là cảm dẫn đến sốt cao, liền truyền nước cho cô. Khi truyền nước Lâm Lệ không tỉnh lại, nhắm mắt mơ mơ màng màng ngủ. Lúc cô y tá tới tiêm cũng là đang nằm trong lòng Chu Hàn, vào giây phút kim đi vào, đau đớn khiến Lâm Lệ rụt lại, khiến cho mũi kim suýt chút nữa bị trật. Cũng may cô y tá là người có kinh nghiệm phong phú nên cũng không để cho Lâm Lệ bị gì.
Lâm Lệ mơ mơ màng màng ngủ, chỉ cảm thấy đầu như con ngựa gỗ xoay tròn, thật nhanh nhớ lại những năm gần đây.
Bắt đầu là thời điểm cùng Trình Tường, giữa bọn họ vừa có vui vẻ vừa có khổ đau, sau đó lại từ từ từ Trình Tường biến thành Chu Hàn.
Ngoại trừ lúc nằm mơ, Lâm Lệ còn nghe thấy có người nói chuyện bên tai cô, thấp giọng gọi tên cô, giọng nói kia rất dịu dàng, rất quen thuộc.
Lâm Lệ không biết có phải bên cạnh mình đặt một lò sưởi hay không, cô nghĩ có lẽ thế, nếu không thì làm sao thân thể đang rét run lại bắt đầu dần dần ấm lên.
Khi tỉnh lại lần nữa, ánh đèn sáng trên đầu khiến Lâm Lệ có phần hoảng hốt, ánh mắt có chút mơ hồ thấy được một thân ảnh, cô cau mày, cố gắng để cho tầm mắt mình khôi phục rõ ràng, nhưng vào lúc này bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp mà dịu dàng: “Khá hơn chút nào không?”
Lúc này Lâm Lệ mới nghiêng đầu,ánh mắt mờ mịt nhìn phía trước, cũng không biết có phải ảo giác hay không.
Lâm Lệ như nhìn thấy Trình Tường, khẽ nhíu mày, có chút không xác định hỏi:
“Trình Tường?”
Chu Hàn vốn là đang ôm cô, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, nhìn cô chằm chằm, lạnh giọng nói: “Anh lớn lên giống tên ẻo lả kia sao!” Giọng nói mang theo cực độ không hài lòng.
Lúc này tầm mắt Lâm Lệ mớ từ từ khôi phục lại, vài hình ảnh mơ hồ từ từ trùng nhau, khuôn mặt Trình Tường mơ hồ dần dần biến thành Chu Hàn.
Đầu vẫn còn đau, có chút nặng nề, Lâm Lệ cau mày hỏi: “Em đang ở đâu?”
Mặc dù sắc mặt có chút nghiêm túc, Chu Hãn vẫn trả lời cô: “Bệnh viện.”
Lâm Lệ ngoảnh đầu lại, lúc này mới phát hiện mình đang ngồi trong ngực anh, chống tay muốn rời khỏi ngực anh, lại bị anh đè lại vào trong ngực. Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp kia pha lẫn tức giận vang lên bên tai cô: “Ngồi yên.”
“Em tự mình ngồi.” Lâm Lệ kiên trì.
Sự bất an của cô khiến cho Chu
Hàn có chút tức giận, lớn tiếng cảnh cáo: “Anh nói ngồi yên!”
Lâm Lệ có chút bị ngữ khí của anh hù đến, cuối cùng không kiên trì nữa, ngồi ngay ngắn trên đùi anh.
Vì ngã bệnh khiến trong người khó chịu, Lâm Lệ tựa vào trong ngực Chu Hàn liền ngủ thiếp đi. Đợi lúc Chu Hàn
ôm cô cầm thuốc đi ra khỏi bệnh viện chuẩn bị về nhà, bị gió lạnh thổi qua khiến
Lâm Lệ rùng mình một cái liền tỉnh lại. Lại phát hiện chính mình đang được Chu
Hàn ôm, liễn vỗ vai anh: “Thả em xuống, em tự đi.”
Chu Hàn chỉ nhìn cô, không nói chuyện, dĩ nhiên cũng không có buông tay.
Lâm Lệ chỉ có thể mặc anh ôm, biết người đàn ông này bá đạo, căn bản sẽ không nghe lời cô.
Cứ giằng co như thế, lúc hai người trở về nhà đã rạng sáng. Chỉ là có chút ngoài ý muốn thấy đứa bé vẫn chưa đi ngủ, nghe thấy tiếng động liền mặc đồ ngủ chạy ra ngoài, sau đó một tay ôm chặt Lâm Lệ, đầu tựa vào bụng cô, nói: “dì, con còn tưởng rằng dì không cần con nữa…”
Lâm Lệ cũng đau lòng ôm bé, vội vàng an ủi: “Sẽ không, dì sẽ không không cần con.”
Thằng bé ôm Lâm Lệ một lúc lâu, lúc này mới buông cô ra, nhìn cô hỏi: “Đi khám bác sĩ rồi, dì có thấy thoải mái chút ít không?”
Lâm Lệ gật đầu: “Ừ, dì không sao rồi.”
Không đợi bé mở miệng, Chu Hàn trực tiếp nhìn bé có chút không đồng ý nói: “nhanh vào phòng ngủ.”
Nghe vậy, thân thể thằng bé đứng thẳng lên, vẫn còn có chút sợ Chu Hàn, chỉ gật đầu, xoay người chạy về phòng của mình.
Đợi bé về phòng, Lâm Lệ xoay người liếc nhìn Chu Hàn, có chút bất đắc dĩ, sau đó chỉ than nhẹ nói: “Anh đừng hung dữ với nó như vậy.” Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
Chu Hàn cũng không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, cũng không nói thêm gì, cầm đơn thuốc bệnh viện kê vào phòng bếp, không đầy một lát liền bưng chén nước pha thuốc cho cô uống, nói: “Uống thuốc đi.”
Lâm Lệ đưa tay nhận lấy, có chút khách khí: “Cảm ơn.” Giọng nói mang theo cố ý xa cách.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
72 chương
24 chương
130 chương
7 chương