Bất Ái Thành Hôn
Chương 20
Chung quy cũng không vượt qua được cửa ải trong lòng, cho nên anh lấy chìa khóa trực tiếp lái xe đến nhà Lăng
Nhiễm, lúc anh đến nhà Lăng Nhiễm đã là mùi rượu đầy người, ánh mắt nhìn anh cũng bắt đầu có chút ít tan rã không rõ, mà sau khi anh vào cửa chỉ thấy đứa nhỏ trốn ở một góc phòng khách, trên tay bị mấy mảnh chai rượu vỡ tạo thành mấy vết thương, may mà vết thương cũng không sâu, nhưng mà chảy không ít máu.
Ngoài vết thương trên tay, cái trán cũng bị đánh rách da, rỉ máu ra, da mặt cũng bị chầy xước, xuất tia máu.
Quả thực Chu Hàn không thể tin được, mặc dù anh biết Lăng Nhiễm sẽ đánh chửi đứa nhỏ, nhưng chưa từng nghĩ tới cô ta thế nhưng có thể ra tay nặng như vậy, dù sao cũng là con ruột của cô ta, chẳng lẽ cô ta không hề có chút cảm giác gì sao?
Tiến lên một tay ôm lấy đứa nhỏ, xoay người muốn đi lại bị Lăng Nhiễm ngăn cản, “Không cho anh đem con của tôi đi!”
Nhìn đứa nhỏ trong ngực lòng bàn tay kia có một vết thương dài nhỏ, máu từ trong vết thương chảy ra, đè nén lửa giận trong lòng, đè ép tức giận đến cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tránh ra cho tôi.”
Lăng Nhiễm cũng không tránh ra, nhìn chằm chằm anh nói: “Muốn, muốn dẫn thằng bé đi có thể, anh phải đồng ý, đồng ý với tôi phải cứu cha tôi đi ra ngoài.” Bởi vì uống quá nhiều rượu, khi đang nói chuyện, hơi phả ra khiến cho người ta thật muốn buồn nôn.
“Không thể nào, tôi nói rồi tôi sẽ không giúp ông ta, cô hãy chết tâm đi.” Chu Hàn lớn tiếng nói, dời đi chỗ khác chân chuẩn bị lướt qua người cô ta.
Lăng Nhiễm dường như cũng không tính cứ như vậy để cho anh đem con mang đi, cô đã sắp cùng đường rồi, nếu như cha cô bị bị định tội, như vậy nhà cửa của cô hiện tại, tiền dùng sau này cũng hoàn toàn biến mất, cô không dám nghĩ, nếu như không có tiền không có cái danh hiệu thiên kim Lăng thị trưởng này, cô còn dư lại cái gì, cuộc sống sau này của cô sẽ như thế nào, muốn cô giống những người đó đi ra ngoài làm việc, cuộc sống dựa vào tiền lương kiếm được là không có khả năng, vừa nghĩ tới bộ dáng sau này không có gì cả, cô liền sợ, cho nên trong khoảng thời gian này cô làm hết sức tìm người hỗ trợ, cô đi tìm Tô Dịch Thừa, nhưng mà anh quá tuyệt tình, chỉ đồng
ý giúp cô gặp mặt cha, ngoài ra không chịu đồng ý làm gì khác, mà cũng là sau khi gặp cha, cô mới biết, thì ra người hại cha cô chính là Tô Dịch Thừa, là anh ta thu thập chứng cớ giao những tư liệu kia cho ban thanh tra kỷ luật, cho nên chuyện của cha mới có thể bị bại lộ. Cô tìm người khác, nhưng những người lúc trước giao tình tốt với Lăng gia hiện tại một mực tránh cô không gặp, rất sợ chọc tới phiền toái không cần thiết. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô chỉ có thể nghĩ tới Chu Hàn, người đàn ông này hồi đó yêu cô đến mức có thể chết vì cô, nhưng mà cô không ngờ tới, thậm chí ngay cả anh cũng cự tuyệt cô, hơn nữa còn có thể nói tuyệt tình như vậy, một chút dư âm vãn hồi cũng không có.
Nếu như ngay cả Chu Hàn cũng không muốn giúp cô, vậy thì cũng không có người có thể giúp cô. Nghĩ tới, Lăng
Nhiễm đưa tay muốn đoạt lại đứa bé trong ngực của anh, vừa nói: “Anh không giúp tôi cũng đừng hòng đưa con đi, anh không giúp tôi Chu gia các người cũng đừng hòng có được đứa cháu này”
Vẻ mặt Lăng Nhiễm giờ phút này dữ tợn làm cho người ta sợ hãi, đứa nhỏ trong ngực Chu Hàn thật sự sợ cô, mãnh liệt xoay người ôm thật chặt cổ Chu Hàn.
Chu Hàn nghiêng người đẩy cô ta ra, để cho đứa nhỏ ở trên vai của mình nằm úp sấp xuống, nhìn Lăng Nhiễm lạnh giọng nói: “Ban đầu là cô không cần đứa nhỏ này.”
“Giờ tôi cần.” Lăng Nhiễm lớn tiếng hét, đứa nhỏ hiện tại chính là bùa hộ mệnh của cô, Chu gia không thể nào không cần cháu, chỉ cần đứa nhỏ đi theo cô, cho dù Chu Hàn không chịu giúp cha cô, thì Chu gia cũng sẽ bởi vì quan tâm đến đứa cháu này mà không bạc đãi cô.
Nghĩ tới đây, lại duỗi thân tay về phía Chu Hàn, vừa kêu lên: “đưa con cho tôi, đưa con cho tôi…”
Chu Hàn đẩy cô ta ra, lực đạo hơi mạnh, trực tiếp đẩy Lăng Nhiễm ngã trên mặt đất, nói: “Tôi sẽ không giao đứa nhỏ cho cô, cô căn bản là không xứng đáng làm một người mẹ.”
Nói xong, Chu Hàn ôm đứa nhỏ định đi, anh không có nhiều thời gian lằng nhằng với cô ta, hiện tại quan trọng nhất là đưa đứa bé đi bệnh viện đã.
Thấy anh muốn đi, Lăng Nhiễm nóng lòng liền ôm lấy chân của Chu Hàn, cầu khẩn nói: “đừng như vậy, Chu Hàn, đừng đối xử với em như vậy, anh yêu em mà, anh nói anh có thể vì em đi làm bất cứ việc gì thậm chí cả việc chết vì em, Chu Hàn, em sai lầm rồi, trước kia đều là lỗi của em, chúng ta bắt đầu lại, bắt đầu lại lần nữa có được hay không, chúng ta trở về Mỹ, chúng ta sẽ giống như trước kia, có được hay không, đừng bỏ em, em không còn có cái gì nữa, không thể không có anh…” Vừa nói vừa gào khóc, tay nắm thật chặt chân Chu Hàn không để cho anh đi.
Chu Hàn không thèm nhìn cô ta, có lẽ hồi đó anh còn có thể vì nước mắt của cô ta vì cô ta nhu nhược mà mềm lòng, nhưng mà hiện tại anh sẽ không, cô ta không phải là Lăng Nhiễm mà mình biết, mà mình cũng không còn là Chu Hàn trước kia yêu cô ta đến chết đi sống lại.
Lạnh giọng không mang theo một chút tình cảm nói: “Buông ra!” Giọng nói kia lộ ra quyết tuyệt.
“Không, em sẽ không buông.”
Lăng Nhiễm đưa tay ôm chặt hơn chút nữa, trong miệng không ngừng nói, “Anh yêu em, anh yêu em…”
“Ha ha. . . .” Chu Hàn cười lạnh, cúi đầu nhìn cô ta một cái nói: “hồi đó là tôi quá qua ngốc mới có thể yêu cô, không có ai có vĩnh viễn tiếp tục ngu xuẩn.” Nói xong, dùng sức đem chân rút ra, sau đó cũng không liếc nhìn cô ta thêm cái nào rời đi, cho dù cô ta gục trên mặt đất gào thét với anh.
Lâm Lệ từ phòng làm việc của
Chu Hàn đi ra ngoài liền cầm túi xách đi xuống, một đường từ phòng làm việc đến bãi đậu xe lầu dưới công ty, Lâm Lệ không hề dừng lại bước nào, lúc ngồi vào xe, bộ ngực còn có chút hổn hển, cũng không biết là bởi vì là dọc đường này đi quá nhanh hay là bởi vì trong lòng còn đang vì Chu Hàn mới vừa nói những lời đó mà tức giận.
Ở trên xe ngồi một lúc lâu, đợi hơi thở của mình bình ổn lại, tựa lưng vào ghế ngồi thở dài một cái, khóe miệng cong lên tự giễu, chỉ nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vốn chính là quan hệ hợp tác, là mình nhiều chuyện…”
Ngồi trên xe tự giễu kiểm điểm lại một lúc lâu, Lâm Lệ mới khởi động xe rời đi.
Cũng không có lái xe trở về ngay, mà là cứ lái xe như vậy cho thổi gió giảm bớt phiền muộn trong lòng. Vốn định gọi điện thoại cho An Nhiên hẹn cô đi ra ngoài trò chuyện một chút, nhưng lại sợ cô ấy nhìn ra cái gì lại lo lắng cho mình, huống chi cô ấy bây giờ còn đang mang thai.
Cứ lái xe không có có mục đích gì như vậy, thật vừa đúng lúc vào giờ cao điểm, dưới ánh đèn nê-ông, xe bị tắc giữa dòng xe cộ thật dài, tâm tình không lo âu như những chủ xe khác, Lâm Lệ một tay đặt ở bệ cửa sổ, tay nhẹ chống đầu, cứ bị nghẽn lại ở đây thế này cũng không có cái gì không tốt, ít nhất không cần chờ đợi trong phiền não.
Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi qua bên cạnh mặt, mặt có chút khô hanh, Lâm Lệ chậm rãi lái xe đi theo đội ngũ xe lớn di động, đi một bước ngừng chừng mấy phút đồng hồ, hơn nửa giờ tiếp theo, thế nhưng cũng chưa đi được 50m.
Trong ngực còn có chút rầu rĩ khó chịu, còn đang vì vừa rồi nghe những lời của Chu Hàn mà không thoải mái, thật ra thì tĩnh tâm lai ngẫm nghĩ anh nói không sai, bọn họ nguyên vốn cũng không phải là vợ chồng, không những không thể nói là vợ chồng, ngay cả bạn bè cũng không bằng, cô quả thật nên nhận rõ thân phận của mình thêm một chút.
Lâm Lệ cũng không phủ nhận, cô đúng là coi đứa trẻ kia như đứa con còn chưa sinh ra đời của mình.
Nghĩ đến đứa con không có duyên phận kia, trong lòng chua xót đau đớn càng nhiều thêm mấy phần, khẽ ngửa đầu, đem nước mắt trong mắt mình lui về, một lúc lâu cho đến phía sau truyền đến tiếng ‘ bít, bít’ thúc giục, Lâm Lệ lần nữa ngẩng đầu, chỉ thấy hàng xe dài trước mặt đã chậm rãi di động, cảnh sát giao thông đứng ở ngã tư đường chỉ huy xe cộ lui tới, đèn xe chiếu tới quần áo trên người của bọn họ hắt ra ánh sáng, mà cũng là ở dưới sự chỉ huy của bọn họ, đường cũng chầm chậm thông thoáng.
Có lẽ thấy xe của Lâm Lệ chậm chạp không di chuyển ngăn cản dòng xe cộ phía sau, nơi xa cảnh sát giao thông cho cô một ánh mắt nghiêm nghị, đưa tay về phía cô giơ lên, ý bảo cô nhanh lái xe một chút.
Lúc này Lâm Lệ mới lấy lại tinh thần, trước khi cảnh sát giao thông ở đây đi về phía cô, vội vàng khởi động xe rời đi.
Đúng là không có chỗ nào có thể đi, Lâm Lệ đành phải lái xe trở về nhà. Nhưng mà trên đường đã trút đi cơn buồn bực của mình, khi về đến nhà đã hơn 7h. Mở cửa đi vào, Chu Hàn vẫn chưa về, nghĩ đến cũng đúng, từ trước đến giờ anh vẫn coi công việc là nhất.
Trong nhà tối đen như mực, bật đèn, cả căn nhà sáng sủa hẳn lên, Lâm Lệ đưa tay đè cái trán, chỉ cảm thấy hôm nay mình vô cùng mệt mỏi, đặt túi xách lên trên chiếc ghế, mình trực tiếp dựa vào ngồi trên ghế sa lon, ngửa đầu nhắm mắt lại.
Lâm Lệ đúng là mệt mỏi, cứ nằm dựa vào ghế như vậy, thế là mơ mơ màng màng buồn ngủ, mà đang lúc Lâm Lệ cho là mình sắp ngủ rồi, cửa vào lúc này bị mở ra, mà Lâm Lệ bởi vì mệt mỏi cũng không ngủ được, động tĩnh như vậy làm cho cô chợt mở mắt ra ngồi dậy, nâng mắt nhìn về phía cửa chính, chỉ thấy Chu Hàn đang ôm đứa nhỏ từ ngoài cửa đi vào, nhìn sắc mặt không tốt lắm, ngoài vẻ lạnh lùng trước đây, còn cộng thêm vẻ u ám và tức giận.
Mà đứa nhỏ anh đang ôm giờ phút này đang nằm úp trên bả vai của anh, hai tay ôm cổ của anh thật chặt, không nhúc nhích, như là đã ngủ thiếp đi. Mà đứa bé này cũng không phải là người khác, chính là Chu Gia Bân bị mẹ mình đón đi.
Chu Hàn cũng đã thấy cô, hơi có chút ít sửng sốt, vẻ mặt vốn lạnh lùng cùng u ám thoáng hiện lên tia xấu hổ và
áy náy, nhưng chỉ là trong chớp mắt, không đợi Lâm Lệ xác nhận gì, vẻ mặt kia đã khôi phục như lúc ban đầu, xoay người lại ôm đứa nhỏ đi về phía phòng của nó.
Mà cũng là ngay lúc anh ôm đứa nhỏ xoay người sang chỗ khác, Lâm Lệ mới chú ý tới đứa nhỏ kia đang gục ngủ ở trên bả vai của anh, cánh tay ôm gáy của Chu Hàn được băng bó, ngay cả trên trán trắng noãn cũng có vết thương, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng mà nhìn kỹ còn rỉ ra tia máu.
Lâm Lệ bỗng nhiên đứng lên đi về phía họ, nhìn tay cùng mặt của bé, vẫn là không nhịn được hỏi: “đây, đây là chuyện gì xảy ra?” Giọng nói có chút gấp, thanh âm không khỏi lớn một chút.
Đứa nhỏ trên lưng bất an run rẩy, ôm cổ của Chu Hàn chặt hơn một chút, giống như là đang sợ cái gì.
Chu Hàn nhíu mày, đưa tay vỗ nhẹ dỗ đứa nhỏ, chỉ nhìn Lâm Lệ một cái, cũng không nói thêm gì, trực tiếp ôm đứa nhỏ vào phòng.
Lâm Lệ đi theo vào, dừng lại ở trước cửa, nhớ tới lời của Chu Hàn lúc buổi chiều, cô sợ mình lại quá phận.
Chu Hàn nhẹ nhàng đặt đứa bé lên trên giường, giúp nó đắp chăn lúc chuẩn bị đi ra tay lại bị đứa nhỏ đang ngủ mơ nắm chặt, đứa nhỏ vốn đang ngủ đã tỉnh lại, ánh mắt đen láy kia nhìn chằm chằm Chu Hàn, hơi lóe lên, như là đang sợ.
Chu Hàn nhìn bé, không rút tay về.
Bình tĩnh nhìn bé một lúc lâu, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ trên mặt bé cùng cái trán bị thương hỏi: “Còn đau không?” Giọng nói của anh vốn trầm thấp, cho nên có khẽ khàng nữa, cũng không hề dịu dàng.
Đứa nhỏ chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn theo sát anh, sợ anh rời khỏi.
Chu Hàn có chút đau lòng sờ sờ đầu của bé, cho dù trong lòng biết vẫn mình không thể không để ý tới thân thế của nó, nhưng mà hôm nay anh thật sự là đau lòng đứa bé này, vừa rồi ở bệnh viện, y tá sát trùng vết thương cho bé, nhỏ tuổi như vậy, nó thần người không hề rơi một giọt nước mắt, mà đến khi cô y tá bôi thuốc lên vết thương đã được sát trùng cho của nó, mới đau lòng mà khóc lên.
Tránh cái trán bị thương của bé vuốt vuốt tóc của bé, Chu Hàn cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên mềm nhẹ:
“nhắm mắt lại.”
Đứa nhỏ rất nghe lời nhắm mắt lại, nhưng bàn tay giữ tay của Chu Hàn cũng không hề buông ra. Chu Hàn cũng để tùy nó nắm, cứ ngồi trên mép giường như vậy, chờ nó từ từ ngủ thiếp đi.
Đứa nhỏ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, rất sợ anh sẽ bỏ lại một mình bé, nhắm mắt lại mấy phút lại mở ra nhìn một lần, nhìn thấy anh ở bên người, lúc này mới hơi an tâm một lần nữa nhắm mắt lại, sau vài phút lại mở ra, sau đó lại nhắm lại, cứ lặp đi lặp lại, chờ bé thực sự ngủ đi là đã là chuyện của nửa giờ sau.
Sau khi đứa nhỏ ngủ Chu Hàn cũng không nóng lòng rời đi, ở bên giường của bé đợi một lúc lâu, xác nhận bé đã ngủ say, lúc này mới nhẹ nhàng đem tay của bé thả vào trong chăn, giúp bé dịch tốt góc chăn lúc này mới xoay người đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi cửa thì gặp được
Lâm Lệ vẫn đứng đó chưa hề rời đi.
Anh nhìn ra lo âu và sốt ruột trên mặt của cô, cũng nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của cô, đột nhiên nhớ tới buổi trưa ở phòng làm việc mình đã nói những lời đó, có chút áy náy, hiểu là những lời đó của mình thương tổn cô.
Lâm Lệ cuối cùng cũng không hỏi tiếp, bởi vì không muốn một lần nữa bị một câu trở về là cô xen vào việc của người khác mà khiến cho mình không phản bác được.
Thật ra thì không cần hỏi cũng có thể nhìn ra, những vết thương trên người của tiểu Bân có liên quan tới người mẹ kia của bé, chẳng qua là ngoài ý muốn là Lăng Nhiễm kia làm sao xuống tay được, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, còn là con ruột của mình, cô ta làm sao lại tàn nhẫn ra tay như vậy.
Nhưng mà hiện tại đứa nhỏ đã được mang về, cô cũng yên lòng rồi, nghĩ tới đứa nhỏ hiện tại ngủ thiếp đi, vẫn là không đi vào, sáng sớm ngày mai dậy sớm một chút làm chút cháo thịt bé thích cho bé ăn.
Nghĩ vậy, Lâm Lệ xoay người đi về phòng, về cháo thịt, buổi tối cô còn phải lên mạng điều tra thêm tài liệu.
Thật ra thì tài nấu nướng của cô không tốt, trước khi lên đại học bị ba ba mẹ nuông chiều, cũng không để cho cô đi xuống nhà bếp, sau khi lên đại học bắt đầu đi theo An Nhiên ăn cơm ở căn tin, sau lại yêu Trình Tường nên vẫn do Trình
Tường chăm sóc dạ dày của cô, lần chăm sóc này chính là mười năm, cho nên cô cũng chưa từng thực sự học nấu nướng, chỉ có thể nấu bữa sáng đơn giản, mấy thứ đồ cháo chiếc linh tinh gì đó, cô chắc là không biết, hơn nữa kết hôn hai mươi mấy ngày qua, căn bản là cô đi đón Tiểu Bân khi tan học rồi trực tiếp cùng bé ăn bữa ăn tối ở bên ngoài xong rồi trở về, Chu Hàn đều bận rộn ở bên ngoài phải 10h mới trở về nhà, sớm nhất cũng phải hơn 8 giờ, không phải là công việc thì là xã giao, cho nên trong nhà trừ buổi sáng ăn sáng, ít khi bật bếp, dĩ nhiên, trong khoảng thời gian này cô cũng lên mạng tìm tài liệu nghĩ mình cũng nên học làm mấy món ăn đơn giản, bởi vì cô cảm thấy ăn ở bên ngoài, muối mì chính cho tương đối nhiều, không tốt cho đứa nhỏ.
Nhưng lúc này Lâm Lệ muốn đi, một giây sau, tay lại bị người bắt được, quay đầu, nhìn Chu Hàn, nhíu nhíu chân mày, giọng nói có chút không khách khí nói: “Làm gì?” Thật ra thì còn đang tức giận, nhưng mà giờ không phải là tức giận những lời lúc chiều, mà là tức giận anh và Lăng Nhiễm cãi nhau sao lại kéo cả đứa trẻ vào.
Chu Hàn nhìn cô, áy náy nói:
“Thật xin lỗi.”
Lâm Lệ không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu, rút tay về, đi thẳng vào phòng của mình.
Chu Hàn nhìn cô vào phòng, xoay người tựa vào trên tường, cả người mệt lử nhắm mắt lại.
Ngồi ở trong phòng, Lâm Lệ ở trên mạng tìm rất nhiều cách làm cơm cho trẻ em, hơn nữa còn ghi lại cẩn thận, đôi khi chính là như vậy, nhìn thấy nhiều đồ ăn, chính mình cũng trở nên thèm ăn rồi, thèm ăn thì cũng lắm cứ không nhìn là được, nhưng mà nếu như đối với một người từ tối đến bây giờ còn chưa ăn gì mà nói, kia đúng là có chút bi kịch, nhìn ảnh từng món từng món ngon trên màn ảnh máy vi tính, bụng Lâm Lệ rất hợp thời vang lên tiếng ọng ọc.
Mà đang lúc Lâm Lệ nghĩ tới có nên đi ra ngoài cửa kiếm cái gì ăn hay không, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Đứng dậy đi mở cửa, chỉ thấy Chu Hàn đứng ở cửa, bộ tây trang trên người trước đó đã đổi thành đồ mặc ở nhà, chẳng qua điều tương đối quỷ dị chính là trên người anh hiện đang mặc tạp dề, so sánh với bộ tây trang ngày thường của anh,
Chu Hàn như vậy là Lâm Lệ nhìn thấy lần đầu tiên, thật có chút không quen và kỳ quái khó tả.
“Tôi nấu chút mỳ, đi ra ngoài cùng nhau ăn đi.” Chu Hàn nhìn cô nói.
Lâm Lệ nhìn anh, còn có chút tức giận, đang muốn mở miệng cự tuyệt: “Tôi không ….” Vừa mở miệng, bụng liền lên tiếng, ngạnh sanh cắt đứt lời của cô khiến cho cô nói không nên lời.
Chu Hàn nhìn cô, khóe miệng nửa cong lên, có chút chế nhạo nói: “Nếu như cô muốn nói cô không đói bụng, tôi nghĩ tôi rất khó tin tưởng.”
Lâm Lệ đỏ mặt lên, cả người có chút nóng ran, lại không muốn bị anh nhìn thấy chê cười, chỉ mạnh miệng nói:
“Tôi chính là không đói bụng.” Trong giọng nói rõ ràng mang theo giận dỗi. Nói xong định đóng cửa lại chặn anh ở bên ngoài. Song Chu Hàn hình như đã sớm nhìn ra suy nghĩ của cô, đưa chân chặn cửa, tùy ý Lâm Lệ làm sao đẩy cũng không có biện pháp đóng cửa lại.
Lâm Lệ tức giận, dứt khoát cũng không đóng cửa nữa, mở cửa rộng ra, nhìn anh nổi giận đùng đùng nói: “Anh muốn làm gì, tôi nói tôi không đói bụng, chẳng lẽ không được sao.”
“Thật xin lỗi, nếu như bởi vì những lời tôi nói buổi chiều, như vậy tôi xin lỗi.” Chu Hàn nhìn cô vẻ mặt rất chân thành, giọng nói cũng rất chân thành nói: “Có một số việc cũng không phải là như cô nghĩ, tôi không phải là một người giỏi giải thích. Tôi làm sai chuyện, cho nên tôi nói xin lỗi, dĩ nhiên về phần cô, có tiếp nhận hay không là quyền của cô.”
Anh ‘chính thức’ nói xin lỗi như thế thật ra khiến Lâm Lệ không biết nên nói gì nữa, chỉ nhìn anh chằm chằm, nhưng tức giận trên mặt rõ ràng giảm đi.
Thấy cô không nói lời nào, Chu
Hàn lại nói: “mỳ đã nấu xong rồi, muốn ăn thì đi ra.” Nói xong liền không hề nhìn cô nữa, trực tiếp xoay người đi tới phòng ăn.
Truyện khác cùng thể loại
278 chương
50 chương
47 chương
60 chương
9 chương
31 chương