Gina bỏ Adam ngủ lại trên chiếc giường to tướng của họ. Nàng với lấy áo choàng trên chiếc ghế gần đó, kéo lại ngay ngắn và thắt dây lưng trước khi bước ra khỏi phòng. Nàng dường như không thể ngủ nổi dù có nằm đó bao lâu trong đêm tối. Vậy thì sao không dậy, kiếm chút trà và bánh quy của Esperanza chứ? Dừng trước cửa, nàng ngoái nhìn chồng mình, rồi quay lại ngắm nghía anh trong ánh sáng lờ mờ. Kể cả trong lúc ngủ, Adam vẫn khiến mình trông thật mạnh mẽ và xa cách. Như thể tình cảm của anh căng thẳng đến mức chúng thậm chí không thể hiện nổi ra mặt, ngay cả khi anh không cố bảo vệ chúng. Có vẻ nàng sẽ phải đấu tranh với cả tiềm thức của anh nữa. Nàng khẽ thở dài, nhẹ nhàng khép cánh cửa sau lưng và nhón chân trên cầu thang xuống lầu. Ngôi nhà chìm trong im lặng, tất cả mọi người cuốn mình trong chăn ấm, nghỉ ngơi sau một ngày dài. Gina ước chi nàng cũng nghỉ ngơi được. Nhưng trí óc nàng quá bận nịu. Nàng không thể đừng nghĩ tới Adam, cuộc cãi vã của họ ban nãy và kiểu nhìn từ xa của anh khu nàng thu xếp cho bầy ngựa Gypsy trong ngôi nhà mới của chúng. Tại sao trước đây nàng lại nghĩ mình sẽ dễ dàng tiếp cận được anh khi mà anh đã giấu mình khỏi thế giới suốt năm năm qua? Sẽ thế nào nếu anh ấy quá xa vời? Nàng có kiên cường hơn anh được không? Anh có đoán ra chuyện gì không nếu nàng không có thai ngay tức khắc? Trận đau đầu nổ ra trong óc, nàng thở dài khi bước lên cầu thang. Đèn đóm không bật, nhưng ánh trăng vắt ngang bầu trời, phủ lên cầu thang tối tăm một vầng hào quang màu bạc. Bàn chân trần của nàng không tạo tiếng động trên tấm thảm lót bậc thang, và cũng giống lúc đi xuống dưới nhà, nàng nhìn những khung ảnh tỏa sáng trên tường. Ảnh của mấy anh em nhà King từ thuở còn ẵm ngửa cho đến lúc trưởng thành nhìn trả lại nàng. Có một Jackson đang mỉm cười, cặp mắt đen mở lớn, đứng giữa hai ông anh, mỗi người một tay gác lên vai anh. Có Travis, ôm chiếc cúp đội bóng bầu dục giành được khi anh còn là quarterback. Thậm chí còn có cả bức ảnh chừng hai chục năm trước, chụp trong chuyến picnic ngày 4-7. Anh em nhà King đứng đó, nhưng cả Gina lẫn các anh nàng cũng vậy. Adam cao nhất, và đứng ngay bên cô bé Gina mười tuổi. Như thể ngay từ lúc đó, cô bé cũng đã xoay sở để được gần anh. Anh có chú ý thấy không nhỉ? Mỉm cười một mình, ánh mắt nàng tiếp tục quét qua những gương mặt đã dừng lại theo thời gian và nàng chú ý thấy, không có bức ảnh nào của Monica, người vợ quá cố của Adam. Thậm chí cả đứa con trai đã mất của anh, Jeremy. Việc này khiến nàng sững sờ chốc lát và nhớ lại những bức ảnh khác mà nàng đã để ý thấy trong nhà. Giờ nhớ lại, nàng nhận ra chẳng có bất kỳ tấm ảnh nào của gia đình mà Adam đã mất năm năm trước. Kỳ lạ. Tại sao anh không muốn nhìn họ? Hay nhớ về họ? Để những suy nghĩ đó sang một bên, nàng quay trở lại nghiên cứu khung ảnh trên tường. Nàng lờ đi tất cả trừ ảnh của Adam. Nàng nghiền ngẫm chúng, từng bức một và tò mò về chúng. Có bức chụp Adam hồi nhỏ, mặc quần jeans mài và mũ lưỡi trai che khuất cặp mắt. Adam là đội trưởng đội bóng chày hồi trung học. Adam ở buổi prom. Adam với dải ruy băng xanh thắng ở hội thi địa phương. Adam mỉm cười. Chúa ơi, anh ấy nên làm thế nhiều hơn mới phải, nàng nghĩ. Nàng vươn đầu ngón tay chạm vào nụ cười được chụp lại ấy, và ước gì mình có thể chạm tới người đàn ông kia cũng dễ dàng như thế. Giờ anh quá gần nàng, nhưng cũng xa nàng hơn bao giờ hết. Cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống khiến nàng quấn mình chặt hơn bằng chiếc áo khoác len mềm mại màu xanh. Nhưng sự lạnh lẽo xuất phát từ trái tim, chứ không phải nhiệt độ căn phòng, nên nàng chẳng làm gì được. Bước nốt cầu thang rồi nàng dừng bước trên chiếu nghĩ. Giữa không gian im ắng, nàng nhìn xuống hành lang dài dẫn vào bếp lẫn chỗ bánh cookie của Esperanza – rồi tới cửa trước và bóng đêm phía bên kia cánh cửa. Nàng quyết định nhanh chóng và mở cửa bước ra ngoài. Khí trời buổi đêm vừa lạnh lẽo lại ẩm ướt và tĩnh mịch. Không có lấy một ngọn gió. Trên cao, bầu trời trong veo điểm vô số ngôi sao sáng. Vầng trăng bán nguyệt tỏa sáng đủ để tạo những cái bóng cắt ngang bãi cỏ. Gina bước xuống lối đi bụi bặm và âm thầm băng ngang sân trước hướng đến bãi quây súc vật mà bầy Gypsy đang ngủ. Ngày mai, chúng sẽ được phân ra các ngăn khác nhau trong chuồng ngựa, nhưng đêm nay, chúng ở đây, làm quen dần với ngôi nhà mới. Nàng tì khuỷu tay lên chóp hàng rào và thì thầm, "Tao hy vọng chúng mày làm quen nhanh hơn tao." Một trong số những con ngựa cái hí lên nho nhỏ và đi đến chỗ nàng. Gina với ra, xoa xoa mũi con ngựa bằng cái chạm nhẹ nhàng và cười khi con vật lại gần hơn để được vuốt ve thêm nữa. "Chào Rosie. Nhớ tao không?" Con ngựa đổi chân, chiếc đuôi dài và thanh nhã giữa hai chân nó đu đưa nhè nhẹ. Gina nhìn từ Rosie đến lũ ngựa còn lại phía đằng xa, rồi quay lại với cô ngựa cái đã từng là con ngựa Gypsy đầu tiên của nàng. "Cảm giác hơi xa cách với bầy hả?" Nàng hỏi, luồn tay qua cái bờm mềm như lụa của con ngựa. "Ừ, tao hiểu cảm giác đó. Nhưng ở đây chúng ta sẽ quen thôi. Mày cũng biết Adam không xấu mà. Anh ấy chỉ tỏ ra gắt gỏng thôi." "Anh đang gắt gỏng đây." Tiếng anh ngay đằng sau lưng nàng khiến Gina giật bắn mình, con ngựa bỏ đi, chạy về phía sau hàng rào để nhập bọn với những con khác ở đằng xa bão chăn thả. Gina hít một hơi và quay lại nhìn anh. "Anh phải nói gì đó thay vì lén lút theo sau làm em đau tim thế chứ!" Tay nàng bay lên ngực và cảm thấy nhịp tim đập vừa nhanh vừa mạnh. "Ôi trời, Adam." "Em làm cái con khỉ gì ngoài này vào nửa đêm thế?" Gina chớp lấy chút adrenaline cuối cùng trong người và ngẩng đầu nhìn anh. Bộ ngực trần của anh tỏa ánh vàng kim trong ánh sáng nhạt. Đầu tóc rối bù vì ngủ còn quai hàm loáng tháng vệt râu tối màu. Chân trần, anh chỉ mặc chiếc quần jeans xơ chỉ đã vơ vội. Hai cúc trên không cài và ánh mắt nàng dõi theo vệt lông đen mảnh biến mất dưới lớp vải bò. Trông anh quá tuyệt. Dù vậy nàng vẫn lắc mạnh đầu và hỏi, "Còn quy định nữa hả Adam? Em cũng phải xin phép anh để được ra ngoài à?" "Ý anh không phải thế?" "Thế là ý gì?"Anh tiến lại gần và mùi hương của anh, mùi xà phòng và nam tính, dạt về phía nàng, làm dạ dày nàng nhộn nhạo. Nàng hít vào một hơi, hy vọng trấn định được bản thân, nhưng những gì nàng đạt được lại là hít vào mùi hương đó nhiều hơn. "Anh tỉnh dậy thì em đã biến mất." Anh nhún vai nói. Một mẩu hy vọng nho nhỏ dậy lên trong nàng. "Anh lo cho em à?" Anh nhìn nàng, rồi chuyển tầm mắt sang lũ ngựa đang quanh quẩn ở hàng rào. "Anh không được đến thế," anh nói. " Anh chỉ … tò mò." Đó là khởi đầu, Gina nghĩ. "Anh đang ngủ nên em không thể," nàng đáo lại, quay người dựa trở lại hàng rào và ngắm đàn ngựa trong ánh trăng. "Em đi tìm ít bánh cookie của Esperanza, rồi em quyết định ra ngoài kiểm tra lũ Gypsy." Anh lắc đầu và chiếm lấy một chỗ cạnh nàng trên hàng rào. Sự hài hước lẫn vào giọng anh khi anh hỏi, " Lũ ngựa này có cái quái gì mà đặc biệt thế?" Nàng ném cho anh cái nhìn chóng vánh, mỉm cười rồi nói, " Mọi thứ." " Muốn khai sáng cho anh không?" "Wow. Anh đùa hả?" Nàng sờ lên trán anh và khi anh không ngại ngùng mà đẩy ra, Gina coi đấy là một chiến thắng. "Khoảnh khắc này có thật với em cơ đấy, Adam. " "Rất vui tính." Anh nhìn xuống nàng. " Nhưng không cho anh biết tại sao em lại bấn lên vì lũ ngựa này." " Chúng dịu dàng. Và thông minh. Và rất tốt với trẻ con, gần như đến mức kỳ quái." Nàng thổi một hơi và ngắm một trong số mấy chú ngựa con tham gia vào cuộc – đua – một mình xung quanh bãi chăn thả. Nàng mỉm cười nhìn con thú nhỏ với mấy cái chân khẳng khiu chạy qua và nói, "Chúng được sinh ra để trở thành một thành viên của mỗi gia đình đã hàng thế kỷ. chúng mạnh mẽ và trung thành. Em rất ngưỡng mộ điều đó." " Anh cũng vậy," anh nói và khi nàng nhìn anh, nàng nhận ra anh không ngắm lũ ngựa, mà ngắm nàng. Đầu dây thần kinh của nàng kêu xèo xèo, nhưng theo chiều hướng tốt. Màn đêm rất im lặng, chẳng có gì ngoài âm thanh lũ ngựa gây ra. Gió vẫn lặng, bầu trời rực rỡ nhờ những vì sao và bỗng nhiên nàng có cảm giác bản thân thế giới xung quanh cũng đang nín thở. Anh im lặng cả một lúc lâu khiến dây thần kinh của nàng còn ầm ĩ hơn, nên nàng lên tiếng phá vỡ sự im ắng giữa họ. " Em gặp con ngựa Gypsy đầu tiên của mình sáu năm trước, ở một buổi trình diễn." Ánh mắt nàng lại chuyển về phía bãi chăn thả. " Chúng vô cùng xinh đẹp. Tao nhã theo kiểu của chúng, cặp mắt dịu dàng và ấm áp, như thể những linh hồn rất rất nhiều tuổi đang nhìn em vậy." " Nếu yêu chúng đến thế, em làm thế nào mà quyết định bán chúng được?" Nàng bật cười. " Không dễ gì. Và em rất cẩn thận khi chọn chủ cho chúng. Em kiểm tra người mua tương lai từ đầu chí cuối. CIA chắc cũng phải kinh ngạc." " Anh biết, anh cũng thế." " Thật à?" Gina quay lại nhìn anh và bắt gặp đôi mắt đen của anh lóe lên điều gì đó nàng không thể hiểu được. " Thật," anh nói và chống cẳng tay trần lên đầu hàng rào, sát cạnh tay nàng. Hất cằm về phía bầy ngựa đang tha thẩn như những cô nàng ế ẩm ở buổi tựu trường, anh tiếp tục, " Anh đã từng gặp những người cùng gây giống với ngựa của mình, họ chẳng quan tâm chút nào đến lũ thú họ nuôi. Chỉ quan tâm đến số tiền mình kiếm được." Gina mím môi. " Em cũng gặp một số người như vậy." " Cá là vậy." Liếc xuống nàng, anh nói. " Anh xin lỗi vì chuyện lúc sáng." " Xin lỗi sao?" Gina nháy mắt với anh, lắc lắc đầu như thể không nghe rõ lời anh nói và mỉm cười. " Oa. Một trò đùa và một lời xin lỗi. Đêm nay đúng là đêm đáng nhớ với em!" " Em có cái mồm nhanh nhảu chết tiệt." " Chuẩn. Mẹ em luôn nói em sẽ gặp rắc rối vì nó." " Em có hay nghe lời mẹ không?" " Nếu em nghe thì giờ chúng ta không có cưới nhau đâu," nàng chỉ ra, rồi ước mình chưa nói gì khi anh cau mày. " Em biết bà nói đúng mà. Về anh. Hay chuyện cảnh báo em tránh xa anh." " Không đâu. Em yêu mẹ, nhưng đôi lúc bà hơi bao đồng." Gina nhìn anh và cảm thấy biết đâu, chỉ biết đâu đấy, anh sẽ vươn về phía nàng lần đầu tiên kể từ đám cưới vội vã của họ. Mọi thứ trong nàng khao khát điều đó trở thành sự thật. Nàng đặt một tay lên khuỷu tay anh và cố lờ đi việc anh suýt rụt lại khỏi cái chạm nhẹ nhàng của nàng. " Em biết anh, Adam …" " Không, em không biết." Anh nhìn bàn tay nàng trên tay anh và cái nhìn của anh khắc nghiệt đến nỗi cuối cùng nàng buộc phải rút tay về. Khi nàng buông tay, anh nói, " Em từng quen biết anh, Gina. Anh biết điều đó. Nhưng giờ anh không còn là thằng bé khi đó nữa. Thời gian đã qua và nhiều thứ đã thay đổi. Anh đã thay đổi." " Anh vẫn là Adam." Nàng khăng khăng. " Chó chết." Anh rời khỏi hàng rào, tóm lấy vai nàng và xoay nàng lại đối mặt mình. Dưới ánh sao, biểu cảm của anh thật khắc nghiệt, lạnh lẽo còn cặp mắt ngập tràn bóng đêm sâu thẳm. Gina cảm nhận được sức mạnh đôi tay lẫn nhiệt độ của làn da anh, cháy bỏng xuyên qua lớp cashmere chạy thẳng vào nàng. " Đừng có hiểu lầm tưởng gì ở đây Gina." Nàng sẽ không bị dọa. Nàng cũng chẳng sợ gì anh – dù đó có là điều anh cố làm. " Điều đó có nghĩa là gì?" " Em biết chính xác anh muốn nói gì." Cái siết của anh lỏng đi đôi chút bất chấp cặp mắt càng lúc càng tối đi, gần như trở thành màu đen với cái nhìn tràn đầy cảm xúc mãnh liệt. " Em đang tự lừa mình, Gina. Em tưởng anh không thấy, không biết sao?" " Adam –" " Vụ thỏa thuận của chúng ta ? Đó là tất cả những gì chúng ta chia sẻ," anh cam đoan với nàng. " Chúng ta đều muốn thứ gì đó của người kia và khi thỏa thuận hoàn thành, chấm dứt hết. Đừng nhầm lẫn gì ở đây. Đừng trông mong gì hơn ở anh. Và vì chúa, đừng có nhìn anh bằng cặp mắt vàng yếu đuối đẫm nước như thế." " Em không – " " Em có đấy. Và đến lúc dừng lại rồi Gina. Vì chính em nếu em không quan tâm đến điều gì khác. Không có chúng ta gì hết. Sẽ không bao giờ có hết." Trái tim nàng nhói đau. Đau đến từng chữ một. Bụng dạ nàng cuộn lên, những giọt lệ châm chích trong hốc mắt, nhưng nàng giữ hết lại, chôn sâu xúc cảm đang lớn dần, đe dọa bóp nghẹt nàng. Từng lời anh nói, nàng biết đều là thật, thế nhưng, thực sự không còn gì hơn những điều anh thừa nhận hay sao? Hay đúng là nàng chỉ đang lừa mình như anh nói? Nàng đang chuẩn bị cho mình trước sự sụp đổ khi họ không còn bên nhau hay sao? Nàng đang tìm kiếm hình bóng cậu trai nàng từng biết bên trong người đàn ông thay đổi nhiều đến mức chẳng còn nhớ nổi cậu bé đó nữa ? " Chúng ta có hiện tại," nàng nói, đặt cả hai tay lên ngực anh. Những cơ bắp rắn chắc như điêu khắc rất ấm áp dưới bàn tay nàng. Nhịp đập trái tim anh khiến điều gì đó trong nàng tan vỡ. Khi anh hít vào một hơi, nàng coi đó là dấu hiệu tiếp tục. " Ít nhất là lúc này, có cái gọi là chúng ta đấy." " Gina…" Anh lắc đầu tỏ ra khó hiểu. " Em đang làm mọi chuyện khó khăn hơn đấy." " Chắc thế." Nàng thừa nhận. " Có khi anh đang khiến chuyện này ít vui đi đấy." Nàng tiến về phía anh, rút ngắn khoảng cách giữa họ chỉ bằng một bước chân. Bàn tay nàng chạm lên ngực anh, đầu ngón tay tìm tòi, vuốt ve đầu ngực anh đến khi anh hít sâu và nín thở, cố không đầu hàng. Nhưng nàng muốn anh đầu hàng và sẵn sàng đấu tranh vì điều đó. Anh túm lấy cổ tay nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng như thể đang chìm ngập trong sự đe dọa cực kỳ kém thân thiện. " Em đang chơi với lửa đấy Gina." " Em không mỏng manh đâu Adam." Nàng đáp. " Em không sợ một hai vết bỏng." " Ngọn lửa này sẽ hủy hoại hết thảy." " Điều đó tồi tệ lắm sao?" nàng hỏi ngược lại, mỉm cười với anh bất chấp bóng đêm trong mắt và cái miệng mím chặt của anh. Anh có thừa nhận hay không thì Adam mà nàng từng biết và đã yêu vẫn còn đây, ẩn nấp bên trong anh, và nàng muốn con người đó được giải thoát lần nữa. Để nhắc anh nhớ lại rằng tình yêu, cuộc sống và tiếng cười là những thứ đáng có. Đáng được trân trọng. " Chúng ta đã kết hôn Adam. Đây là ngọn lửa mà nhiều người mong tìm thấy." " Lửa thường lan nhanh lắm." " Thỉnh thoảng thôi." Nàng gật nhẹ. " Nhưng khi cháy thì nó rất tuyệt vời." " Em sẽ không nghe bất kỳ ai trong chuyện này phải không?" " Ừ." Nàng thừa nhận. " Ơn Chúa." Anh thả tay nàng ra mà không thèm nói một từ nào, chạm vào đai áo ngủ trên eo nàng. Anh tháo nó ra, im lặng tuột áo ngủ xuống, bóc trần nàng trước ánh mắt mình. Gina hơi rùng mình khi khí trời lành lạnh buổi đêm hôn lên da nàng, song sự ớn lạnh tí xíu đó tiêu tan dưới cái nhìn kiên định và nóng bỏng của Adam. Nhũ hoa của nàng dựng đứng và sít lại trong cái lạnh, đau đớn khao khát sự đụng chạm từ đôi môi, từ miệng anh. Tay anh di chuyển trên cơ thể nàng, những vết chai trên ngón tay cạ vào da nàng bằng kiểu mơn trớn gợi tình khêu gợi lửa nóng ngay giữa hai đùi. Vô thức cọ hai chân vào nhau để xoa dịu sự nóng bỏng trong mình, nàng ngửa đầu dựa vào hàng rào. Adam vuốt ve từ ngực nàng xuống đến eo rồi quay trở lại. " Da em tỏa sáng dưới ánh trăng," anh nói thầm và nghiêng tới, ngậm một đầu ngực nàng vào miệng. Nàng thở dốc, uốn cong người vào anh và ôm lấy đầu anh. Anh nhấm nháp nàng từng chút một, cắn nhẹ đầu ngực nàng. Sự rung động của điều gì đó hết sức tuyệt diệu chảy khắp người nàng, Gina nín thở nhìn anh mút lấy ngực mình. Mỗi cái cắn hay kéo nhẹ nhàng của miệng anh trên ngực, Gina lại hoàn toàn đắm chìm sâu hơn nữa vì người đàn ông đang cố gắng cách xa nàng vì chính nàng. Ôm lấy anh, Gina nhìn khuôn miệng anh chu du trên cơ thể nàng, đùa bỡn, dằn vặt, khơi dậy sự thỏa mãn như thể anh có thể ăn nàng suốt đêm. Nàng cảm nhận được sự kết nối giữa hai người, bất chấp lời cảnh cáo của anh. Cảm xúc của anh được kết nối trong từng cái chạm. Từng cái vuốt ve êm ái, những miếng cắn dịu dàng lẫn liếm mút. Vùng loăn xoăn trên ngực anh trượt trên da nàng. Hơi thở anh quét trên da nàng, bàn tay trượt xuống phía dưới, lần theo những đường cong, ôm lấy mông nàng. Nàng nhận được mọi thứ mình mong muốn trong cái chạm của anh. Tay nàng rơi xuống vai anh, giúp nàng nhận ra sức mạnh của anh. Anh ấm áp và rắn chắc biết bao dưới bàn tay nàng. Anh ngẩng lên khỏi ngực nàng, khiến nàng muốn khóc vì sự mất mát. " Anh cần có em." Anh thì thầm. Gina run rẩy từ đầu đến chân. " Anh đang có em mà," nàng bật cười ngắn ngủi. Anh cười với nàng và trái tim nàng chộn rộn trong ngực. Những nụ cười của anh quá hiếm hoi, quá hút hồn, giày vò nàng hơn bất cứ thứ gì khác. " Anh muốn nhiều hơn," anh nói, trượt theo chiều dài cơ thể nàng, dùng môi và lưỡi vạch một đường trên da nàng khi nàng ngả người trên hàng rào, lòng thầm hy vọng nàng đừng ngã. " Vâng, Adam." Hai chữ, nói rất nhẹ, gần như mất hút trong bóng tối được ánh trăng chiếu qua xung quanh, ôm lấy họ trong khí trời đêm mát mẻ. Rồi anh quỳ xuống trước mặt nàng, tách hai đùi nàng ra bằng bàn tay to lớn của mình và cúi người xuống để miệng mình phủ lên nơi nhạy cảm nhất. Gina rùng mình và siết vai anh chặt hơn, móng tay đâm vào da anh để giữ vững. Nhưng ngay cả khi nàng tìm được cân bằng, thế giới vẫn nhảy múa quay cuồng. Anh vuốt ve sự nóng bỏng ẩm ướt của nàng bằng lưỡi mình, khiến nàng thở gấp như hai lá phổi không bao giờ đủ không khí. Xấu xa, nàng mãnh liệt nghĩ. Ở đây. Ngoài trời. Trên sân trang trại, nàng khỏa thân và mặc Adam làm điều anh muốn. Còn hơn thế, nàng cần anh có được nàng. Sự kích thích từ việc ở ngoài trời với anh, bên dưới các vì sao, chỉ bổ sung thêm vào cái cảm giác đáng kinh ngạc đang khuấy đảo trong nàng. Hết lần này đến lần khác, anh nếm thử, dẫn dắt nàng bằng sự chăm chút ngọt ngào và thân mật khiến những cơn sóng xúc cảm như điện giật tràn khắp cơ thể nàng. Rồi anh nhấc một chân nàng vắt ngang vai mình. Gina bị buộc phải lùi lại và bám vào hàng rào đằng sau. Nàng khao khát được hít thở. Cả thế giới của nàng thu nhỏ lại chỉ còn một chấm nhỏ. Chỉ còn Adam và điều anh làm với nàng. Những âm thanh duy nhất là tiếng rên rỉ trong cổ nàng, hơi thở ổn định của anh và tiếng giậm chân lo lắng của bầy ngựa bị quây bên kia hàng rào. Nàng lóa mắt bởi ánh sao, chỉ tập trung vào điều mình đang cảm giác được, đang trải nghiệm được. Màn đêm thật dịu dàng, và thứ ma thuật Adam làm với nàng gần như vượt quá sức chịu đựng. Khi môi lưỡi anh chuyển động bên trên nàng, anh trượt một tay trên mông nàng và khéo léo đẩy một, rồi hai ngón tay vào trong chiều sâu của nàng. Anh cần mẫn trên cơ thể nàng với một sự chắc chắn, làm cho Gina run rẩy điên cuồng khi cơn cực khoái như muốn xé nát linh hồn cuộn lên trong người và sắp sửa bung ra. Những ngón tay anh khám phá chiều sâu của nàng trong khi miệng vẫn tiếp tục chòng ghẹo. Nàng muốn giữ anh thế này. Mãi mãi. Nàng mong sao cơn cực khoái vừa mới trôi đi kia cứ lơ lửng nơi đó vĩnh viễn. Nàng mong khoảnh khắc này không bao giờ kết thúc. Chuyển ánh mắt từ bầu trời sao xuống với người đàn ông đang quỳ trước mặt, Gina nuốt khan quan sát anh chiếm lấy mình. Nàng nhìn anh, nhìn điều anh đang làm, chứng kiến khuôn miệng anh đưa nàng lên cao hơn rồi cao hơn nữa, càng lúc càng khơi ngọn lửa anh tạo ra lên cao hơn. Giờ nàng không thể nhìn đi chỗ khác. Không thể dời tầm mắt khỏi Adam trong lúc anh gần gũi với nàng hơn bao giờ hết. Nàng cảm nhận anh bên trong mình, bên ngoài mình. Cơ thể nàng lắc lư. Tâm trí vỡ vụn. Khi cú thúc giải thoát đầu tiên đâm sầm vào người, giọng nàng vỡ vụn gọi tên anh, run rẩy trong bóng đêm. Nàng run rẩy đón nhận đến cuối cơn sóng mềm mại ấy và khi nó qua đi, nàng xoay người dựa vào anh khi anh chậm rãi đứng lên, lướt tay lên bên trên cơ thể nàng như đang hồi tưởng cảm giác có nàng. " Em rất ngọt." anh nói, cúi xuống hôn lên môi, quai hàm lẫn cổ nàng. " Adam, cái đó – " Trán nàng va vào ngực anh khi nàng vùng vẫy hít thở. Cơ thể nàng đang thủ thỉ. Khi anh kéo nàng lại gần, nàng nhận ra chiều dài cứng rắn của anh ép vào bụng mình. Và nhu cầu tự nhiên bùng lên như quả cầu lửa. Adam nhận thấy khao khát cháy bỏng của mình cũng rõ như cảm thấy của chính mình. Anh không ra đây vì điều này. Chỉ đi theo nàng xem có chuyện gì không. Chỉ để xem nàng có sao không. Anh cảm giác nàng rời giường và tự nhủ mình sẽ để nàng đi. Nhưng lúc bám theo và nhìn thấy nàng dưới ánh trăng, cái điều gì đó trong anh ấy đã biến thành dục vọng nguyên thủy. Anh nhìn vào mắt nàng, biết điều này rất nguy hiểm. Biết rõ nàng sẽ lại gây tranh cãi, biến cuộc cãi vã thành điều gì đó thật lãng mạn. Điều gì đó có thể dẫn đến tương lai của hai người. Nhưng anh đã cảnh cáo nàng rồi phải không? Họ bước vào chuyện này với đôi mắt mở to, cả hai người. Anh chỉ đang làm những gì anh cần để hoàn thành thỏa thuận. Làm tình với nàng chỉ là một phần giao kèo. Chỉ có thế. Tất cả chỉ có vậy. Tất cả những điều anh cho phép chỉ có vậy. Anh lắc mạnh đầu, ném suy nghĩ và lo lắng văng ra khỏi đầu, chỉ tập trung vào khoảnh khắc ở bên nàng. Anh sẽ không hoài nghi ngọn lửa này. Không cố gắng định nghĩa nó. Như Gina nói, họ có hiện tại. Ánh mắt khóa chặt tầm nhìn nàng, Adam đưa tay cởi quần jeans, tháo nốt hai cái cúc cuối cùng và giải phóng bản thân. Nàng hít sâu, bao bọc lấy anh bằng ngón tay mình. Đến lượt Adam hít vào qua hàm răng nghiến chặt. Sự đụng chạm của nàng vừa giày vò vừa thỏa mãn. Khi nàng trượt tay dọc theo chiều dài của anh, anh đấu tranh để kiềm chế, những vẫn biết rằng mình đang dần thua cuộc. Biết mình không còn để tâm nữa.