Kẹt một tiếng, cửa được mở, Thông Thiên lão đạo từ bên trong đi ra. “Thần y, nàng sao rồi, đứa bé sao rồi?” Long Hạo Thiên cùng Hắc Ưng đều chạy vọt tới. “Gấp rút lên đường, lão phu có chút đói bụng rồi.” Thông Thiên lão đạo duỗi vai, nói. “Người đâu, phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn ngon nhất cho ta.” Long Hạo Thiên lập tức ra lệnh. “Dạ, Vương.” Công công đứng bên cạnh vội vàng đi truyền chỉ. “Thần y, bên này.Mời dùng chén trà nóng.” Hắc Ưng tự tay rót cho ông ta một chén trà. Đi chung cho tới giờ, hắn biết ông ta tính tình cổ quái, nếu ông ta không muốn nói, mặc kệ người ta có làm gì ông ta cũng sẽ không nói. Có điều hiện giờ trong lòng bọn họ thật sự sốt ruột. “Vừa lúc lão phu đang khát.” Thông Thiên lão đạo ngồi xuống, nghênh ngang uống trà, mắt cũng không thèm liếc bọn họ một cái. Long Hạo Thiên nghi hoặc theo dõi ông ta, ông ta có thành kiến gì với mình sao? Nhưng vẫn nhịn không được, cung kính hỏi: “Thần y, nàng và đứa bé rốt cuộc thế nào rồi?” “Trà này hương vị cũng không tệ, có điều không phải lá chè xanh tốt nhất.” Thông Thiên lão đạo như không nghe thấy hắn nói, chỉ ngồi bình luận chén trà trong tay mình. Long Hạo Thiên chưa từng bị người khinh thường như vậy, ngẫm lại cảm thấy tức giận, nhưng tay đã bị Hắc Ưng nắm chặt lấy, nhìn hắn lắc đầu, ý bảo mình không cần nói nữa, lúc này mới tức giận quay đầu đi. “Thần y, chúng ta quả thực đang rất lo lắng cho nàng, xin Thần y hãy nói cho chúng ta biết tình trạng của nàng được không?” Hắc Ưng cũng nhịn không được lên tiếng hỏi. Tuy rằng hắn biết nàng hẳn là không sao nữa, nhưng vẫn không thể hết lo lắng. Thông Thiên lão đạo lúc này mới nhíu mày nhìn hắn: “Nàng cũng không phải nữ nhân của ngươi, ngươi lo lắng cái gì chứ?” Câu nói này khiến Hắc Ưng thiếu chút nữa nghẹn, thực sự phải nén lửa giận tận đáy lòng, ai bảo bọn họ còn phải cầu ông ta. “Vương, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, hiện tại có thể bưng lên chưa ạ?” Công công đi vào bẩm báo. “Bưng lên, còn nữa, mang loại rượu lâu năm tốt nhất lên đây.” Long Hạo Thiên phân phó, tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng hắn biết không được phát giận. “Dạ, nô tài lập tức đi chuẩn bị.” Công công nói xong liền lui xuống. Long Hạo Thiên thấy ông ta không chịu nói, định không hỏi nữa, xoay người muốn vào phòng thăm Vân Yên. “Đứng lại, muốn nàng sống thì đừng tới quấy rầy nàng nữa.” Thông Thiên lão đạo lập tức lên tiếng. Long Hạo Thiên không còn cách nào đành phải dừng bước, xoay người nhìn ông, mang một bụng tức giận lại không thể phát tác. Hắc Ưng chỉ nhìn hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lẳng lặng chờ một bên. Thông Thiên lão đạo lại tập trung vào ăn uống. Mẹ nó, làm cho bọn họ sốt ruột quá đi. Một mực đợi cho đến khi ông ta ăn uống no đủ, mới đứng dậy nói: “Ta phải đi xem nha đầu kia rồi.” Long Hạo Thiên cùng Hắc Ưng nhìn nhau, rốt cuộc ông ta cũng chịu nói chuyện rồi, đi theo phía sau ông ta, muốn đi vào cùng, nhưng ông ta lại rầm một tiếng đóng cửa lại trước mặt bọn họ: “Các ngươi cứ ở ngoài cửa chờ đi.” Thoáng cái đã bị chặn ở ngoài cửa, sắc mặt Long Hạo Thiên bình tĩnh, ông ta có phải là quá đáng hay không, mình xem như đã quá lễ độ rồi. “Quên đi, ai bảo chúng ta cần phải cầu ông ta, chỉ cần Vân Yên và đứa bé không sao là tốt rồi.” Hắc Ưng cố gắng an ủi hắn, trong lòng cũng tức muốn chết. “Hừ.” Long Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, bây giờ còn cách nào khác sao. Thông Thiên lão đạo đi tới giường, nhẩm tính thời gian nàng cũng nên tỉnh lại rồi, lúc này mới nhẹ giọng gọi: “Nha đầu tỉnh lại đi, nhìn xem ai tới đây.” Vân Yên nằm trên giường, lông mi dài khẽ lay động, chậm rãi mở mắt liền thấy đập vào mắt mình khuôn mặt từ ái, lập tức muốn ngồi dậy, vui mừng hô: “Quái lão nhân, ông đã đến rồi.” “Nếu Quái lão nhân không tới, ngươi và đứa bé này đã mất mạng rồi, ngươi nha, thật không biết quí trọng bản thân gì hết.” Thông Thiên lão đạo đau lòng trách. “Hài tử?” Vân Yên lúc này mới bừng tỉnh, theo bản năng nhìn xuống bụng mình. “Yên tâm, có Quái lão nhân ta đây, đứa bé nhất định giữ lại được.” Thông Thiên lão đạo nói. “Quái lão nhân, cám ơn ông.” Nhìn thấy hài tử vẫn không sao, Vân Yên bật khóc, nàng có cảm giác hài tử của mình thiếu chút nữa sẽ không còn. “Được rồi nha đầu, ngươi cũng đừng cảm ơn ta nữa, ngươi nên biết cơ thể của ngươi không thích hợp mang thai, tuy rằng lúc này có thể giữ được, nhưng sau này sẽ rất khó bảo toàn.” Thông Thiên lão đạo nói. “Quái lão nhân, ông phải giúp tôi, nhất định phải cứu lấy hài tử.” Vân Yên lập tức đứng dậy, muốn quì xuống trước mặt ông ta. Thông Thiên lão đạo đỡ lấy nàng: “Được rồi, cứ nằm xuống nghỉ ngơi, đừng để đứa bé thật vất vả mới cứu được lại xảy ra chuyện gì, nếu ta không muốn giúp thì đến đây làm gì?” “Quái lão nhân, tôi biết ông có cách mà, có đúng không?” Vân Yên bắt lấy tay ông khẩn cầu. Thông Thiên lão đạo thở dài: “Nha đầu, chúng ta quen biết cũng đã nhiều năm như vậy, có gì ta cứ nói thẳng, cứu ngươi và đứa nhỏ ta không dám nắm chắc, nhưng ta sẽ thử một lần, ngươi có nguyện ý mạo hiểm cùng ta hay không?” “Hậu quả thế nào?” Vân Yên lập tức hỏi ông ta, mạo hiểm nhất định sẽ có hậu quả không ngờ đến, giống như lúc trước vậy. “Cũng giống với tình trạng hiện giờ, chỉ có thể giữ lại một.” Thông Thiên lão đạo trả lời. “Kết quả không tốt cũng không xấu?” Vân Yên lại hỏi. “Giữ được đứa bé, còn ngươi tuy là còn sống nhưng lại không có nhận thức và cảm giác. Có điều ta sẽ tận lực cứu ngươi tỉnh lại.” Thông Thiên lão đạo còn nói thêm: “Ngươi có nguyện ý mạo hiểm với ta không?” “Tôi nói không muốn, ông chịu buông tha sao?” Vân Yên liếc ông ta một cái, ông ta tuy rằng đang hỏi, nhưng nàng cũng không có lựa chọn khác. “Hắc hắc…” Thông Thiên lão đạo cười cười: “Nha đầu, vẫn là ngươi hiểu ta.” “Tôi không sao cả, chỉ cần hài tử không sao là tốt rồi.” Vân Yên nói, tính toán xấu nhất vẫn là như vậy, mình còn lý do gì để khước từ. “Nha đầu, ngươi đồng ý rồi hả? Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy.” Thông Thiên lão đạo thực sự hưng phấn, nếu nàng không đồng ý, ông ta cũng không dám chắc mình có thể bức được nàng hay không? “Chờ một chút.” Vân Yên gọi ông ta lại, “Trước tiên ông đừng nói với bọn họ, cứ để thuận theo tự nhiên.” Nàng không muốn khiến Long Hạo Thiên lo lắng, nếu phải có một ngày như vậy, cứ để cho hắn đợi đến cuối cùng. “Nha đầu, thật không biết não ngươi sao lại bất thường như vậy, trước đây hắn đối xử với ngươi như vậy, ngươi vẫn còn nghĩ cho hắn.” Thông Thiên lão đạo trừng mắt lườm nàng. “Đương nhiên não ta không bình thường, nếu không ta cũng sẽ không đáp ứng ông, Quái lão nhân.” Vân Yên cũng lườm lại ông ta. “Nha đầu, ta chẳng qua là muốn tốt cho ngươi. Lão nhân ta không nói với ngươi nữa, ta đi dạo ngự hoa viên.” Thông Thiên lão đạo nói xong mở cửa rời đi, bởi vì ông ta biết ngoài cửa còn có người đang sốt ruột đứng đợi. Ông ta vừa rời đi, Long Hạo Thiên cùng Hắc Ưng vội vã xông vào trong phòng. “Nàng không sao chứ?” Bọn họ cùng nhau hỏi. Hắc Ưng tự cảm thấy có chút thất thố, đứng ở một bên, thấy tinh thần nàng không tệ, lúc này mới cảm thấy yên lòng. “Ta không sao.” Vân Yên lắc đầu cười, nói: “Có thần y ở đây, hai người cứ yên tâm đi, ta và hài tử sẽ không sao.” “Vậy là tốt rồi.” Long Hạo Thiên lúc này mới thở phào, ôm lấy nàng. Vừa rồi chỉ chút nữa là hắn mất đi hoặc là nàng hoặc là hài tử, hiện tại nghĩ lại vẫn còn sợ hãi. Hắc Ưng thấy bọn họ ôm nhau, dáng vẻ hạnh phúc, có chút thất thần. Biết mình ở lại cũng dư thừa, lặng lẽ lui ra ngoài.