Arthur lặng lẽ ngồi trên giường, nhìn Rồng của cậu cả đêm. Khi tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua ô kính màu của cửa sổ sát đất, chiếu vào mái tóc vàng của Rồng, khuôn mặt anh cuối cùng cũng hồng hào lên một chút. Anh như mới tỉnh dậy sau một cơn ác mộng đáng sợ, đôi mắt xanh thẳm vẫn toát ra sự tức giận và đau thương khi bị phản bội. Arthur muốn chạm vào mái tóc vàng rực rỡ động lòng người hơn cả ánh nắng ban mai này. Nhưng khi vừa nhìn thấy Arthur nhích lại gần mình, Rồng liền lùi lại, cách xa khỏi cậu. Sự chờ mong trong mắt Arthur từ từ biến mất. Cậu rút bàn tay đang khựng lại giữa không trung về. Arthur dùng toàn bộ tài nguyên, của cải trên toàn lục địa để cung phụng cho Rồng. Cậu biết hầu hết loài rồng đều yêu thích đồ vật tinh xảo hoa lệ, nỗ lực sưu tầm các loại đồ vật nhỏ đủ loại kiểu dáng khác biệt đưa cho Rồng. Dù Rồng không thèm liếc mắt nhìn dù chỉ một lần, Arthur cũng không để ý. Cậu biết Rồng thích đi du lịch khắp nơi, mỗi đêm đều cầm sách đến ngồi bên mép giường, nghiêm túc kể cho Rồng nghe những giai thoại ít người biết trên khắp thế giới. Cậu biết Rồng thích những thứ này. Cậu đem những điều tốt đẹp nhất trên thế giới hiến dâng cho con rồng của mình. Ngoại trừ tự do. Mà đây là bất đồng giữa cả hai, không có cách nào giải quyết. Arthur dồn toàn bộ tâm trí vào Rồng, buông lỏng sự khống chế đối với thủ hạ, cũng không chú ý đến tâm tư của kẻ khác. Đây là sai lầm trí mạng. Vẻ đẹp của Arthur cũng nổi tiếng như sự bạo ngược của cậu, chỉ là không ai dám đem điều này viết vào các bài hát để ca ngợi cậu. Vô số người sợ hãi vó ngựa đánh đâu thắng đó của Arthur, nhưng trong bóng tối lại thèm nhỏ dãi người đàn ông ngồi trên ngai vàng đẫm máu. Cho đến khi những lính canh trung thành của cậu tuân theo dục vọng mà phản bội, vị quân vương tóc đen mắt đen trẻ tuổi lần đầu tiên nếm trải mùi vị bị lăng nhục. Sau khi kể chuyện xưa cho Rồng, cậu trở về phòng mình, bị tấn công trong lúc ngủ. Loại thuốc kích dục chỉ có thể mua được ở chợ đen được chứa trong chai thủy tinh trong suốt, có màu hồng nhạt vô hại như những bông hoa có thể được nhìn thấy khắp nơi trên lục địa Atlantis vào đầu mùa xuân. Khi những cận vệ đồng thời áp chế bạo chúa xinh đẹp đang không ngừng phản kháng, nắm chặt cằm của cậu, rót thuốc vào sâu trong cuống họng, màu hồng nhạt kia cũng chậm rãi lan rộng, khiến da thịt trắng nõn mềm mại của Arthur bị nhuộm một màu sắc mỹ lệ đến cực điểm. Từ đầu đến cuối, Arthur đều không cầu xin dù chỉ một lần. Con ngươi đen láy của cậu khắc sâu sự giận dữ, ánh mắt lạnh lùng băng giá quét qua những kẻ phản bội bên cạnh mình. "Ta sẽ giết các ngươi." Arthur thở hổn hển tuyên bố quyết định của mình. Tuy nhiên, vào lúc này, cậu càng biểu lộ sự ngạo nghễ không chịu khuất phục, càng làm lũ đàn ông xung quanh hưng phấn. Vào lần thứ hai bị chuốc thuốc, ánh mắt của Arhur bắt đầu tan rã. Như cảm thấy mất thể diện, cậu từ từ nhắm mắt lại, cuộn tròn cơ thể, ngấm ngầm chịu đựng mà nức nở. "Ai đến trước?" Bạo chúa mở mắt hỏi. Vẻ mặt cậu lạnh lùng và mệt mỏi: "Ta chưa làm chuyện này với bất kỳ ai. Ai sẽ là kẻ đầu tiên chiếm được ta?" Bọn đàn ông thả lỏng cảnh giác, tranh chấp nổi lên. Để có được đêm đầu tiên của hoàng đế, bọn chúng thậm chí còn rút ra vũ khí sắc bén để tiến hành quyết đấu, tình nghĩa ngày xưa lúc này đã không còn sót lại chút gì. Arthur mặt không đổi sắc chùi đi vệt máu ấm áp bắn lên mặt, ngước mắt nhìn kẻ duy nhất còn sống: "Ta không thích bị dẫn dắt. Ngươi hãy nhắm mắt nằm xuống, ta tự di chuyển." Tên lính canh làm theo. Arthur ngồi lên trên eo gã, sau đó bình tĩnh rút ra thanh kiếm tinh xảo được giấu dưới gối lông vũ. Một kiếm cắt đứt cổ họng. Arthur thở phào nhẹ nhõm, đuôi mắt đỏ tươi trong phút chốc đậm màu hơn. Cậu có thể chống đỡ đến bây giờ đều dựa vào sự tự chủ mạnh mẽ, nhưng càng về sau càng không thể khống chế. Hoàng đế tóc đen mắt đen dùng ngón tay run rẩy khoác thêm áo choàng. Cậu lảo đảo ra khỏi cửa, đi đến nơi giam giữ Rồng..