Báo thù tình nhân 2
Chương 9
Nửa giờ sau,Phạm Đằng trở lại công ty, trái tim vẫn hoàn toàn ngăn chặn không được kinh hoàng.
Trong văn phòng là một mảnh trầm tĩnh, không gian mát mẻ sạch sẽ hoàn toàn trái ngược bên ngoài chướng khí mù mịt, ồn ào náo động.
Anh vẫn nghĩ sau khi trở lại công ty, anh sẽ tự nhiên khôi phục bình tĩnh vốn có, sao biết một chút bình tĩnh đều không thấy, anh vẫn đang cảm nhận được bản thân tức giận, ghen tị, phẫn hận, khiếp sợ.
Tại sao có thể như vậy? Anh thế nhưng lại ghen tị với người đàn ông đang ngồi ở tiệm cà phê với cô, thế nhưng tức giận muốn độc chiếm cô, không muốn để người khác tới gần cô.
Đây là ảo giác sao? Anh nên sẽ không bất tri bất giác nhập diễn quá sâu, mà đối cô sinh ra cảm tình không nên có?
Phạm Đằng chậm rãi nhíu mày, đột nhiên có loại cảm giác phi thường không ổn.
Không, loại sự tình này là tuyệt đối không có khả năng phát sinh, cũng không cho phép phát sinh, anh nói với chính mình, bởi vì anh từng thề với trời đất nhất định sẽ thay mẹ báo thù, không phải sao? Một khi đã như vậy, anh sao có thể đi yêu kẻ thù đâu?
Kia nhất định là ảo giác.
Anh tự an ủi mình,trái tim đập thình thịch bởi vậy mà dần dần khôi phục bình tĩnh, bất quá sắc mặt lại trở nên âm trầm, lãnh khốc hơn.
Nhưng tên đàn ông ấy rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với cô? Là bạn trai hay là người theo đuổi? Anh không tự chủ miêm man suy nghĩ.
Nguyên lai cô đã sớm có chuẩn bị, cho nên mới không cần thái độ của anh, cho rằng dù sao anh nếu không cần cô, tự nhiên sẽ có người khác muốn cô.
Nguyên lai đây là tính toán của cô ta, đáng tiếc là anh chưa từng nghĩ tới nhẹ nhàng như vậy liền bỏ qua. Cho dù cô không thương anh, cho dù cô cùng anh đều là oán hận đối phương, anh cũng sẽ không ly hôn đâu.
Bọn họ đời này nhất định dây dưa cùng một chỗ rồi.
Châm điếu thuốc, anh mang một chút mỉm cười lãnh khốc chậm rãi dựa lưng vào ghế, có chút đăm chiêu suy nghĩ.
Xem ra kế hoạch của anh cần thay đổi, chỉ có điều là nên làm như thế nào thôi? Bất quá trong nháy mắt,anh liền có đáp án.
Nhả ra một làn khói trắng, anh cười lạnh cầm điện thoại trên bàn –
Văn Dĩ An đang ngồi trong phòng lật xem cuốn sổ cá nhân, muốn xác định chính mình thời gian nguyệt sự lần trước là khi nào. Cô thật sự lo lắng mình có phải hay không thật sự đã mang thai.
Thật là, kì nguy hiểm cùng kì an toàn rốt cuộc nên như thế nào tính mới chính xác đây?
Cô thực hối hận vừa rồi khi anh họ lái xe đưa cô trở về, không tùy tiện tìm cái lý do đến hiệu thuốc mua một hộp que thử thai (nguyên văn là: nghiệm dựng, ta chả biết chém thế có đúng không). Nếu có que thử, cô hiện tại không cần phải lo lắng liều mình tính ngày.
Đáng giận! Rốt cuộc là thời gian nguyệt sự đến trước bảy ngày, sau bảy ngày là kì nguy hiểm nha?
Cô thật là sắp điên rồi!
Kinh nhuyệt đã xác định đến muộn nửa tháng, nhưng là này cũng không đại biểu cô nhất định mang thai, bởi vì cảm xúc cũng có khả năng gián tiếp ảnh hưởng đến kì sinh lý, mà hơn một tháng trở lại đây vừa vặn là thời kì cảm xúc không tốt nhất của cô.
Cho nên, cô chết tiệt rốt cuộc có mang thai hay không đâu?
Cô thực thích đứa nhỏ, nhưng là nếu cô mang thai, đứa nhỏ này lại tới không phải lúc nha.
Trong tình huống cô cùng Phạm Đằng giương cung chuẩn bị bắn tên, cô lại hoài nghi nếu anh biết cô mang thai, anh sẽ phản ứng như thế nào?
Cô không tự chủ được nhẹ giọng thở dài, thanh âm chuông điện dưới lầu đột nhiên vang lên.
"Chiêm chiếp — chiêm chiếp –"
Cô nhanh chóng nhìn thoáng qua đồng hồ, hoài nghi đoán người tới là ai?
Cô đứng dậy xuống lầu, sau đó nhìn ra ngoài qua cái lỗ trên cửa, thấy thân anh sừng sững trước cửa, nhịn không được giật mình sửng sốt.
Phạm Đằng?
Làm sao có thể là anh ta đâu? Anh ta không phải có chìa khóa rồi sao?
Còn có –
Người phụ nữ trong lòng anh là ai?Ánh điện sáng bừng, cô bỗng nhiên lĩnh ngộ, nguyên lai đây là nguyên nhân anh ấn chuông cửa muốn cô đến mở cửa. Anh ta muốn cô chính mắt thấy mình mang tình nhân về nhà, anh muốn xem bộ dáng cô đau lòng thống khổ.
Tâm tựa hồ bị người khác đâm một cái, miệng vết thương mặc dù nhỏ bé nhìn không thấy, nhưng máu từ miệng vết thương tràn ra từng chút từng chút ngưng tụ thành giọt.
"Chiêm chiếp — chiêm chiếp –"
Chuông cửa lại lần nữa vang lên cho thấy người đứng ngoài cửa không còn kiên nhẫn, Văn Dĩ An lại không nhúc nhích.
Anh rốt cuộc muốn như thế nào tra tấn cô, thương tổn cô, mới có thể chân chính tiết trừ mối hận trong lòng? Hoặc là cô nên hỏi, thật sự sẽ có những ngày như thế tiếp diễn ư?
"Chiêm chiếp — chiêm chiếp –" Chuông cửa lại lần nữa vang lên.
Cô thong thả đem ánh mắt chuyển qua khóa cửa, mờ mịt như là đột nhiên đã quên muốn mở cửa thế nào.
"Chiêm chiếp — chiêm chiếp — chiêm chiếp — chiêm chiếp –" Người ngoài cửa rốt cục phát hỏa, bắt đầu ấn chuông cửa cuồng liệt.
Văn Dĩ An trừng mắt nhìn, đột nhiên thanh tỉnh, chậm rãi đưa tay mở cửa lớn.
"Cô đang làm cái gì, vì sao lâu như vậy mới đến mở cửa?" Cửa vừa mở, lời nói lạnh nhạt chất vấn của anh lập tức tạt vào mặt cô.
Văn Dĩ An mặt không chút thay đổi nhìn anh,im lặng không nói gì.
"Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi mới vài ngày không về nhà mà thôi, cô nên sẽ không ngay cả bộ dạng chồng mình là bộ dáng gì cũng không nhớ rõ đi?" Anh trào phúng mở miệng, nhịn không được nhớ tới tên đàn ông buổi chiều ngồi đối diện cô ở tiệm cà phê.
Cô vẫn im lặng sau đó xoay người bước đi.
"Chờ một chút!" Phạm Đằng đột nhiên gọi lại, "Chồng cô vất vả công tác trở về, cô nhàn thê lạnh mẫu vất vả không nói được câu gì, còn chưa chuẩn bị đôi dép lê nữa?" Anh châm chọc.
Văn Dĩ An bước chân dừng lại, xoay người trở về đến trước tủ giầy, cầm đôi dép đặt trước cửa.
"Anh vất vả." Nói xong, cô lại lần nữa vô vị xoay người đi.
"Chờ một chút." Anh lại gọi với theo cô.
Cô lại dừng cước bộ, sau đó quay đầu nhìn anh. Biểu tình bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt ngay cả một chút cảm xúc kinh ngạc của cô đều nhìn không thấy.
Cô làm sao vậy? Chẳng lẽ không có thấy anh trong lòng đang ôm một phụ nữ sao? Vì sao một chút phản ứng đều không có? Anh nhịn không được phẫn nộ nghĩ.
"Có việc sao?" Đợi trong chốc lát cũng không thấy anh mở miệng, Văn Dĩ An đánh vỡ trầm mặc hỏi.
Anh âm trầm trừng mắt cô, hình ảnh cô cùng người khác ngồi ở tiệm cà phê hữu thuyết hữu tiếu lại một lần nữa không chịu khống chế mà xuất hiện trong đầu anh, làm cho sắc mặt anh nháy mắt trở nên càng thêm âm trầm lãnh tuyệt.
"Cô không phát hiện tôi dẫn theo khách trở về sao? Dép cho khách cũng phải chuẩn bị chứ?" Anh lãnh liệt nói.
"Đằng, anh làm sao có thể hung dữ với chị cả như vậy? Huống hồ em cũng không phải khách, là người một nhà nha." Winny khoác khuỷu tay Phạm Đằng hờn dỗi.
"Thực xin lỗi, là anh nói sai, là người một nhà." Phạm Đằng bộ dáng nịnh nọt mỉm cưới với tình nhân.
Winny chợt quay đầu nhìn về phía Văn Dĩ Anh. "Chị cả, em tên là Winny, lần đầu tiên gặp mặt, mong được chỉ bảo thêm." Cô ngọt ngào nói.
Văn Dĩ An mặt không chút thay đổi nhìn cô gái một cái, lại đi lấy thêm đôi dép đặt trước mặt họ.
"Như vậy được chưa?" Cô hỏi Phạm Đằng.
"Winny cùng cô chào hỏi, cô không có nghe thấy à?" Phạm Đằng chất vấn cô.
"Tôi không có nghĩa vụ nhất định phải trả lời người xa lạ ân cần thăm hỏi." Cô khiêu khích trả lời, sau đó hỏi: "Còn có việc gì không?" Làm luôn những việc anh sai,đỡ phải chạy qua chạy lại nhiều lần.
"Đằng, anh chưa nói với chị cả về em sao? Em sao có thể xem như người xa lạ được?" Winny làm nũng với anh.
Phạm Đằng không để ý cô ta, hai mắt thủy chung nhìn chằm chằm Văn Dĩ An, lẳng lặng cùng cô giằng co.
Bốn phía không khí trầm mặc, không nói mà có vẻ trầm mặc, biến hoá kỳ lạ.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
5 chương
127 chương
16 chương
309 chương
6 chương
3 chương