Bạo sủng y phi: bệnh vương quá phúc hắc

Chương 4 : Khuôn mặt xấu xí

"Tiểu thư..." Thủy Tâm sợ Hách Liên Thiến lại gây chuyện nên vội vàng đuổi theo, dọc đường đi ra sức khuyên bảo tiểu thư nhà nàng, nghĩ rằng Hách Liên Thiến sẽ quay lại thế nhưng Hách Liên Thiến nào có muốn nhịn nữa. Chủ tớ hai người đi về hướng phòng bếp, lúc này chính là thời điểm dùng bữa tối, các phòng trong viện đều dùng bữaở đây, cho nên gian ngoài vốn không có người nào qua lại. Vẻ mặt tối tăm của Hách Liên Thiến càng thâm thúy hơn, trong lòng thầm nghĩ, rõ ràng bây giờ đã đến giờ cơm, những người khác đều dùng bữa ở đây, dựa vào cái gì khi người của nàng đến nơi này thì được báo là đã qua giờ cơm nên không có cơm ăn? Càng nghĩ càng giận, cước bộ cũng dần tăng nhanh, hai người đi tới bên ngoài cửa phòng bếp liền nghe được bên trong có người bàn luận cái gì đó. Thủy Tâm đứng ở sau lưng nàng, cước bộ cũng dần chậm lại, sau khi nghe người người bên trong nói chuyện, trong nháy mắt sắc mặt nàng trở nên tái mét đến khó coi. "Các ngươi nghe gì chưa, thị vệ A Khuê ở trước viện nói với ta là hôm nay hậu viện chúng ta dám ra oai với vị Tam tiểu thư kia đó." Vấn Lan đang nhóm lửa cười hì hì cùng mọi người nói. Mọi người: "Sao? Lại có chuyện gì mới mẻ à?" "Ai da, các ngươi cũng không biết, nàng ta sao có thể bẽ mặt! Dáng dấp xấu như vậy so với heo mẹ trong hậu viện chúng ta còn khó coi hơn, thế mà còn không ngừng ve vãn trước mặt Mặc Vương gia, lại nghe nói ngày hôm nay chính nàng cảm thấy khuôn mặt bản thân xấu xí đụng phải Mặc Vương gia, xấu hổ quá nên nhảy hồ tự tử. Có điều là chết không thành, vậy mà còn làm bộ làm tịch, nàng có thể cam lòng mà chết sao?" Mọi người: "A? Ha ha, không ngờ nàng ta lại ngu như vậy!" "Aizzz....vậy mới nói, sau vụ tự tử không thành đó quần áo của nàng ta đã ướt sũng vậy mà còn ở trên đường ôm lấy Mặc Vương gia không buông, các ngươi nói mất mặt hay không a. Nhìn thế nào cũng giống một tiểu thư, muốn Mặc Vương gia thành hôn với nàng ta chắc phải đợi đến tám kiếp đi. Mặc Vương gia là nhi tử sủng ái nhất của Hoàng hậu nương nương và Hoàng thượng, dáng dấp ngọc thụ lâm phong, đâu có chỗ nào xứng đôi với nàng ta, nếu không phải là năm đó mẹ nàng ta trùng hợp cứu Hoàng hậu nương nương một mạng, Hoàng hậu nương nương vì cảm tạ chúng ta nên mới chấp nhận đính hôn, chỉ có điều là dáng vẻ của nàng ta rất giống quỷ, ....." Điền tứ nương đang chỉ huy vài tiểu nha hoàn chia thức ăn, nghe nói như thế không nhịn được châm chọc nói: "Hừ, mỗi ngày không làm chuyện nghiêm chỉnh mà chỉ biết đuổi theo nam nhân, trở về còn muốn sai khiến chúng ta làm cái này cái kia, còn muốn ăn cơm? Muốn ăn cơm mà không cầm bạc ai cho nàng ta mang cơm đi chứ, nếu không phải nàng ta và Mặc Vương gia có hôn ước, có chút kiêng nể nên chúng ta mới xem nàng như tiểu thư, một tiểu thư phế vật!" Mọi người: "Ngươi nói đúng a, nhìn mặt của nàng ta ban đêm cũng không dám ngủ." Vấn Lan nói: "Tứ nương, ngươi vừa đánh nha đầu Thủy Tâm kia, Tam tiểu thư bị điên xưa nay chắc chắn lại muốn khóc nháo cho xem." "Sợ cái gì? Nàng ta cũng chỉ biết trốn ở phía sau viện mà khóc thôi. Dựa vào dàng vẻ nhút nhát của nàng ta còn có thể tới tìm ta tính sổ sao? Hơn nữa bây giờ Tướng quân thấy nàng chỉ cảm thấy chán ghét, còn sợ nàng có thể cáo trạng sao?" "Bản tiểu thư không phải đã tới rồi sao?!" Điền tứ nương vừa dứt lời, Hách Liên Thiến liền đạp cửa bước vào. Mọi người sửng sốt, đồng thời quay về hướng người vừa tới. Hách Liên Thiến vẫn mặc y nguyên bộ quần áo màu đỏ tục tĩu, sau khi nhảy hồ bộ dạng nàng trở nên xốc xếch, vết bớt màu đỏ sậm trên gò má phải yêu diễm, tà mị! Ăn mặc như vậy, xấu xí không chịu nổi, thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy rằng Tam tiểu thư hôm nay và ngày trước không còn giống nhau nữa. Hách Liên Thiến cứ như vậy đứng ở cửa, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người. Khóe miệng nhếch lên, hiện ra một tia cười lạnh. Khiến bọn họ cảm thấy giống như mùa đông khắc nghiệt đã tới, cóng đến cả người run lên. Đây là phế vật Tam tiểu thư sao? Cổ khí thế cường đại quanh thân nàng ta từ đâu mà có? Người kịp phản ứng đầu tiên chính là Điền tứ nương, nàng là quản sự nơi này, hơn nữa còn là họ hàng của Đại phu nhân. Có Đại phu nhân làm chỗ dựa, thời gian qua nàng ta luôn ở bên trong phủ làm mưa làm gió, mặc dù Hách Liên Thiến trước mặt không giống như mọi ngày nhưng trong đáy mắt nàng căn bản không hề sợ hãi. Hách Liên Thiến từ từ tiến lại gần, trên mặt nàng vẫn nở nụ cười xa cách, nàng đột nhiên thay đổi khiến mọi người lại càng hoảng sợ. Vội vàng nịnh bợ tiến lên ân cần thăm hỏi: "Nô tỳ thỉnh an Tam tiểu thư." Vấn Lan lúc nãy vừa mới nói bậy đứng ở phía sau Điền tứ nương có phần sợ hãi cũng mở miệng: "Thỉnh an Tam tiểu thư." Thế nhưng Điền tứ nương lại lạnh lùng nâng mi, trực tiếp dùng ánh mắt khinh rẻ nhìn thẳng Hách Liên Thiến, chỉ vào một đám ngây ngốc quát: "Ngây ngốc ở đó làm gì, nhanh chóng làm việc đi, nếu như xảy ra sự cố thì đừng trách ta lột da các ngươi!" Vấn Lan khẩn trương cẩn thận kéo ống tay áo của Điền tứ nương, ánh mắt ra hiệu nhìn chỗ ở mà Hách Liên Thiến đang đứng. Không nghĩ tới chẳng những Điền tứ nương phách lối lại không thèm để ý tới, ngược lại ngày càng táo tợn hơn: "Tam tiểu thư a, người chạy đến phòng bếp làm gì? Không thấy ở đây rất bận rộn sao? Tướng quân và các phu nhân đều đang chờ dùng bữa, người có chuyện gì gấp thì cố gắng chờ đi, chờ Tướng quân và các vị phu nhân dùng cơm xong sẽ tiếp người..." Mọi người nghe Điền tứ nương nói chuyện như vậy, không để lại cho Hách Liên Thiến một chút mặt mũi, lập tức thở phào một cái. Trong ánh mắt nàng ta mang theo một chút hả hê. Trong đầu thầm nghĩ, vừa rồi là như thế nào? Làm sao nàng lại cảm thấy Tam tiểu thư không giống như là Tam tiểu thư trước kia? Nhất định là ảo giác a, nhìn thấy thái độ của tứ nương, Tam tiểu thư cũng không biết phải làm sao chắc chắn sẽ như cũ mà uất ức thôi. Hách Liên Thiến híp đôi mắt lại, đi về phía nàng ta, mang theo nụ cười ôn nhu vô hại, trong tay vuốt ve câu gỗ: "Điền tứ nương đúng không?! Chuyện này hôm nay bản tiểu thư hoàn toàn không chờ được nữa." Trong khi nói chuyện, nàng liên tục xoay xoay cây gỗ trong tay, hướng về phía Điền tứ nương hung hăng quất tới. Thối Điền tứ nương không kịp đề phòng nên bị một cái ghế gỗ đánh trúng gò má, lập tức khuôn mặt bà ta sưng như cái bánh bao, tiếp đó chất lỏng màu đỏ chảy ra từ khóe miệng bà ta. Ý thức cảm thấy mơ hồ, hai mắt trợn trắng, thân thể béo mập lắc lư vài cái sau đó lạch cạch đầu đụng phải cạnh lò bếp. Bị đụng trúng đầu, máu từ vết thương trên đầu bà ta từ từ chảy xuống. Bà ta thét lên: "A...đau chết ta, đau chết ta rồi, ngươi... Ngươi dám đánh ta... Ngươi ngươi ngươi..." Tất cả mọi người trợn tròn mắt, Tam tiểu thư này có phải điên rồi phải không? "Bản tiểu thư chỉ là đang dạy dỗ một nô tài mà thôi, ta là chủ ngươi là người hầu, tại sao lại không thể trừng phạt ngươi?" Khóe môi Hách Liên Thiến khẽ nhếch lên, thản nhiên nói. "Ngươi...ngươi, ngươi muốn làm gì?! Người đâu mau tới đây, Tam tiểu thư điên rồi, nhanh đi bẩm báo phu nhân, Tam tiểu thư muốn giết người!" Bị nàng đánh tới như vậy, Vấn Lan liền vội vàng muốn chạy ra ngoài, Thủy Tâm đứng ở cửa duỗi thẳng chân đạp nàng ta một cước, Vấn Lan hô một tiếng rồi tiếp đất, ngã bất tỉnh nhân sự. Thủy Tâm hoảng quá nên vội vàng nhảy ra, che ngực mím môi, trong lòng suy nghĩ, ta không phải cố ý, ta cũng không thể cho ngươi đi mật báo, không thể để cho ngươi lại gây tổn hại cho tiểu thư nhà chúng ta. Hách Liên Thiến tán dương nhìn Thủy Tâm, sau đó ngồi xổm bên người Điền tứ nương, Điền tứ nương bị dọa sợ đến run lẩy bẩy nói: "Tam tiểu thư, ngươi chớ làm loạn, vì sao ngươi lại làm vậy?" "Vì sao? Ha ha, bởi vì bản tiểu thư cảm thấy vui sướng!" Hách Liên Thiến nhàn nhạt híp mắt quét qua người Phong tứ nương, bàn tay khẽ vỗ vỗ vào vai nàng ta, trong mắt không có một chút đồng cảm.