Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!
Chương 75 : Vây quét Thẩm gia
Edit+Beta: Tử Liên Hoa 1612
Hắn đột nhiên đưa tay cầm cổ tay Bùi Sắt, chỉ nghe “cạch” một tiếng, vòng tay huyết ngọc vỡ vụn thành hai nửa rơi xuống đất. Bùi Sắt theo bản năng đưa tay đón lấy, cuối cùng dừng tại giữa không trung, tay phải chuyển sang cầm tay trái, hướng về phía không khí nói: "Hôm nay Bùi Sắt đa tạ vương gia thành toàn."
Đối diện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ chốc lát sau, chỉ cảm thấy ánh mắt đặt trên người rời đi. Tới khi ngẩng đầu lên, bóng dáng U Ly đã biến mất trong sân, bỏ lại một mình nàng nụ hoa mới chớm nở trên cây hồng mai ở góc viện cách đó không xa, suy nghĩ mất hồn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một cơn gió lạnh thổi tới, Bùi Sắt vô thức rụt cổ một cái, kéo áo quấn chặt mình lại.
Tính ngày, hôm nay chính là ngày hai tám tháng mười một, là sinh nhật của nàng kiếp trước.
Bùi Sắt nở nụ cười khổ, nếu nàng vẫn còn ở hiện đại, lúc này chắc chắn là đang hưởng một bữa trưa phong phú, sau đó ba sẽ bưng cái bánh ngọt cắm hai mươi ba ngọn nến chen vào cùng mẹ nói với nàng: sinh nhật vui vẻ.....
"Sinh nhật vui vẻ."
Bùi Sắt nắm chặt tay để ở trước ngực, nhẹ giọng tự nói với mình.
Ánh mặt trời chiếu lên người vẫn ấm áp như cũ, rọi vào huyết ngọc nằm trên mặt đất tạo thành ánh sáng lóa mắt.
Bùi Sắt liếc qua, chuyển động xe lăn, giống như không thấy hai đoạn ngọc vỡ kia, xoay người vào phòng.
Lúc chạng vạng, dùng qua bữa tối, đại phu lại bôi thuốc cho nàng, trước khi đi còn nói: "Tổn thương do giá rét trên đùi cô nương đã bớt, có lẽ ngày mai cô nương có thể xuống giường thử đi bộ."
Bùi Sắt thử cử động chân, quả nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sau khi tiễn đại phu, nàng bám vào đồ vật trong phòng đi một vòng, mặc dù mệt tới toát mồ hôi, nhưng thấy hai chân có thể đi lại, trong lòng nàng tự nhiên vui mừng lắm lắm.
Buổi tối đi ra ngoài thăm Bùi Nhiên, nàng ấy đã tỉnh lại, tinh thần cũng tốt, về phần cái chân bị thương, có lẽ nghỉ ngơi thêm hai ngày là có thể xuống giường đi lại như nàng hôm nay.
Bùi Sắt quyết định chủ ý, chỉ cần vết thương tốt lên, nàng và Bùi Nhiên sẽ lập rời khỏi, tìm một chỗ thật xa, yên lặng sống nốt quãng đời còn lại.
Đưa tay mò vào trong lòng, lại sờ trúng một khối huyết ngọc.
"Xem ra về nhà là vô vọng, nhưng chỉ cần được tự do tự tại, cũng không uổng công tới thế giới này một lần." Bùi Sắt siết chặt huyết ngọc, cười một tiếng.
Cửa "Két" một tiếng bị người đẩy ra, ánh sáng tràn vào, đợi lúc thấy rõ người tới, nụ cười của Bùi Sắt cứng ở khóe miệng.
"Vương phi còn chưa ngủ sao?" Tiết Tình mặc trang phục hộ vệ đứng ở cửa, thấy Bùi Sắt còn ngồi trên xe lăn thì hơi có vẻ kinh ngạc. "Vương gia vốn không muốn thuộc hạ kinh động vương phi, xem ra là không thể nào."
Nàng nắm thật chặt trên vai cõng hành lễ, đưa trong tay một cái bao bỏ lên bàn nói: "Đây là lộ phí vương gia phân phó lưu lại, còn có thuốc chữa trị tổn thương do giá rét, sau khi chúng ta đi, đại phu vẫn sẽ kiểm tra vết thương của vương phi và Bùi Nhiên cô nương như cũ, cho đến khi lành hẳn mới thôi, về phần người chăm sóc, thuộc hạ cũng đã an bài xong, sáng sớm ngày mai sẽ có người......"
"Ngươi...... Các ngươi phải đi rồi hả?" Bùi Sắt chỉ cảm thấy cổ họng tắc nhẹn, không nghe vào bất cứ điều gì, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu nói "Sau khi chúng ta đi......".
Bọn họ muốn đi? Không, là hắn muốn đi mới đúng.
Trong lòng chợt thấy chua sót, Tiết Tình đứng đối diện cũng kinh ngạc. "Sao vương gia lại không nói với vương phi chuyện rời đi......" Nhìn thấy sắc mặt Bùi Sắt cổ quái, nàng ta vội vàng ngậm miệng lại, hình như đã đoán được điều gì, nhất thời có chút co quắp. "Là thuộc hạ lắm mồm?"
"Không sao......" Bùi Sắt khoát tay áo, sau khi phun ra hai chữ, trong lòng lại đau dữ dội, sợ Tiết Tình nhìn ra manh mối gì, nàng vội vàng chuyển xe lăn xoay người đưa lưng về phía cửa.
Tiết Tình đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy nàng nói chuyện, nhất thời cũng không đoán được tâm tư của nàng, chỉ đành phải nói lời từ biệt: "Vậy thuộc hạ xin cáo từ, vương phi bảo trọng."
Thấy Bùi Sắt vẫn bất động như cũ, nàng ta chỉ đành khép cửa phòng, xoay người rời đi.
Bên ngoài sân, U Ly toàn thân áo đen cưỡi trên lưng ngựa, trong bóng tối không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, bầu không khí có chút vi diệu. Tiết Tình vốn tưởng rằng lần này vương gia rời đi đơn thuần là vì huyện vây quét Thẩm phủ, nhưng qua cuộc nói chuyện với Bùi Sắt vừa rồi, còn cả việc đột nhiên U Ly trở nên ít nói kiệm lời đã đủ để nàng ta đoán ra mấy phần: nhất định vương gia và vương phi đang có mâu thuẫn, hơn nữa còn không phải là loại mâu thuẫn thông thường.
"Vương gia, thuộc hạ đã để lại đồ trong phòng vương phi, chỉ là...... Mặc dù trong phòng tắt đèn, vương phi vẫn còn thức."
Trong bóng tối, người cưỡi ngựa hình như khựng lại, lâu sau nàng ta nghe được trên đỉnh đầu một câu thản nhiên: "Ừ".
Tiết Tình ngẩng đầu lên, thấy vương gia nhà mình cưỡi ngựa chạy vội ra ngoài, trong lòng càng thêm kinh ngạc, vậy mà vương gia còn không hỏi xem vương phi có nói gì hay không đã vung roi rời đi, chỉ sợ lần này mâu thuẫn không chỉ đơn giản như vậy.
Trong lòng nàng ta hơi chần chờ, vội vàng theo sát xoay người lên ngựa, phía trước, gió bắc gào thét, bóng dáng U Ly đã biến mất khỏi tầm nhìn, chỉ có tiếng gió vù vù quanh quẩn ở bên tai mãi không tiêu tan.
Cả đêm, Bùi Sắt không có chút buồn ngủ nào.
Nửa đêm thời gian, biết rất rõ đoàn người U Ly đã sớm rời đi, nàng lại vẫncố chấp muốn đi ra ngoài coi trộm một chút, chỉ phủ thêm áo khoác, cửa bị gió chặn không đẩy ra được. Cố gắng đi ra ngoài sân, tiếng gió càng rít gào lớn hơn, đưa tay không thấy được năm ngón, trước mắt tối đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn nhìn về phía cửa thôn, suy nghĩ mất hồn.
Trên mặt lạnh lẽo, nàng đưa tay lau đi, lòng bàn tay ướt nhẹp, lúc này mới giật mình phát hiện mình lại khóc. Nhất thời, nước mắt lại có chút không ngừng được.
Trái tim rõ ràng chua xót, đau, mỗi một chỗ trong thân thể đều kêu gào muốn ở chung một chỗ với hắn, nhưng nàng ép buộc mình không thể, nếu có thể chọn, nàng cũng tình nguyện mình chỉ là một nữ tử bình thường ở cổ đại, có thể để tướng công tam thê tứ thiếp, thậm chí có thể dốc hết cả đời nương tựa người kia, vì hắn vui mà vui, vì hắn buồn mà buồn, nhưng lại cố tình, trong ý thức của nàng không có tư tưởng như vậy, nàng không chịu được nam nhân của mình tam thê tứ thiếp, không chịu được cuộc sống không có tự do.
U Ly là vương, là vương ở cổ đại, nàng là bình dân, là bình dân có tư tưởng của thế kỷ hai mươi mốt, thân phận bối cảnh tư tưởng đều cách xa, hai người như vậy sao mà ở cùng nhau được?
Khóc đến mệt rồi, nàng chỉ là kinh ngạc đứng ở đó, cũng không biết đứng bao lâu, trên vai chợt nặng, Bùi Sắt vừa cúi đầu, sau lưng có đôi tay kéo nàng lại.
"A Sắt, sao lại đứng một mình ở đầu gió thế này? Trời đang rất lạnh, Bị đông hỏng luôn rồi hả?" Bùi Nhiên vội vàng kéo nàng, cởi áo khoác khoác trên người mình xuống vội vàng bọc Bùi Sắt lại. "Sao vậy? Lúc buổi chiều còn tốt, sao giờ lại giống người mất hồn vậy?"
Bùi Sắt chuyển mắt nhìn Bùi Nhiên đang lo lắng, lại nhìn đèn dầu đang được che chắn trong tay nàng ấy, khẽ nắm tay Bùi Nhiên nói: "Muội không sao, đừng lo."
Cảm nhận được ngón tay đặt trên mu bàn tay mình còn lạnh hơn cả băng, Bùi Nhiên không lên tiếng, lại nhanh chóng chuyển động xe lăn kéo Bùi Sắt đi vào trong nhà: "Đừng an ủi tỷ, nếu muội không muốn nói, tỷ sẽ không hỏi, nhưng mặc kệ có chuyện gì, phải biết quý trọng thân thể của mình."
Thương tổn trên chân Bùi Sắt chưa tốt hẳn, bị kéo có chút lảo đảo, vì vậy Bùi Nhiên buông nàng ra, cầm đèn đi vào trong nhà, lúc đến cửa phòng thì đứng ở đó, chờ Bùi Sắt đi vào, Bùi Sắt bất đắc dĩ, chỉ đành phải đi vào theo.
Vào nhà vặn to đèn dầu lên, lúc này Bùi Nhiên mới thấy rõ đôi mắt sưng đỏ của Bùi Sắt, nàng ta giật giật môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, cầm bình trà nói: "Muội nghỉ một lát, tỷ đi lấy trà nóng."
"Tỷ tỷ, không ——" Bùi Sắt muốn nói không cần, nhưng thấy Bùi Nhiên nhìn ánh mắt của nàng, nhất thời trong lòng chua xót nói không ra lời.
Không lâu lắm, quả nhiên Bùi Nhiên cầm bình trà nóng trở lại, ly trà ấm áp đưa tới tay Bùi Sắt, được ly nóng sưởi ấm, cả người cũng ấm áp không ít.
Bùi Nhiên không nói lời nào, quay đầu lại bưng nước tới cho Bùi Sắt ngâm chân, cứ như vậy, nàng ấy vẫn không nói lời nào, cuối cùng im lặng ra khỏi phòng, để lại một mình Bùi Sắt.
Ngâm nước nóng, trong lòng Bùi Sắt không biết có cảm thụ gì. Tuy nói Bùi Nhiên chỉ là tỷ tỷ trên danh nghĩa nhưng còn thân thiết hơn cả thân tỷ (chị ruột) của nàng, cho tới bây giờ đều sắm vai nha hoàn, từ Kình quốc đến Kỳ quốc, một đường cẩn thận chăm sóc.
Ở thế giới này có thể có được một người thân, Bùi Sắt nàng may mắn nhường nào?
Thương thế rất nhanh đã tốt lên. Hai người Bùi Sắt Bùi Nhiên thu thập hành lý xong liền tính toán rời khỏi thôn Lục Hà.
Chỉ là hai người còn chưa ra khỏi thôn đã phát hiện đầu đường có rất nhiều người tụ tập, hình như đang bàn luận gì đó.
Siết chặt túi, Bùi Sắt Bùi Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đi về phía đám người.
Thật vất vả chen đến đằng trước, lúc này mới phát hiện thì ra là mọi người đang vây xem một nhóm người bị trói, quỳ ở cửa thôn.
Một người cầm đầu, tóc tai bù xù, ánh mắt lại rạng rỡ, không có chút sợ hãi nào, phía sau hình như là cả nhà, thậm chí có đứa trẻ khóc gọi mẹ nhưng lão nhân đằng trước vẫn không nhăn mày lấy một lần.
"Sao lại là bọn họ?" Bùi Nhiên kinh ngạc.
Làm sao người của Trầm gia lại vô cớ bị trói, quỳ gối ở nơi này, sau khi hỏi thăm mới biết, nói là Huyện thái gia sẽ tới đây thăng đường, thẩm tra xử lý chuyện Thẩm gia coi rẻ mạng người.
Bùi Sắt lắc đầu một cái. Nàng cũng không biết chuyện là thế nào, gia đinh trong Trầm gia đều là cao thủ, có ai có thể bắt bọn họ, còn có cả năng lực mời Huyện thái gia tới? Trong lòng Bùi Sắt đột nhiên giật mình một cái, chẳng lẽ là hắn?
U Ly cũng không biết lão gia Thẩm gia là ông ngoại nàng, đương nhiên sẽ xuống tay không cần phải nể mặt.
Sắc mặt nàng khẽ biến đổi, vội vàng kéo Bùi Nhiên nói: "Tỷ tỷ, có thể chuyện không đơn giản như vậy, bọn họ xử sự tuy kịch liệt, nhưng rốt cuộc vẫn là người thân của mẫu thân, xử lý thế này, chỉ sợ bọn họ sẽ không có kết quả tốt."
Nhét cái bọc trong tay cho Bùi Nhiên, Bùi Sắt nhìn về phía hai thị vệ đứng đó, nói với Bùi Nhiên: "Tỷ chờ ở đây, muội đi tìm U Ly?"
"A Sắt, ý của muội là...... Là ngài ấy?" Bùi Nhiên kéo nàng, suy nghĩ trong lòng một chút, kinh ngạc hỏi.
"Bỗng dưng xảy ra chuyện này, bình dân bách tính nào có năng lực làm vậy, trừ U Ly thì còn có ai?"
Truyện khác cùng thể loại
266 chương
52 chương
74 chương
58 chương
98 chương
10 chương
7 chương