Làm những chuyện thương thiên hại lý sao? Mục đích của ngươi là gì? Vì cái gì lại làm ra loại sự tình này? – Nắm chặt quyền, Thụy Hiên nói Vì cái gì hại chết xá đệ cùng muội muội của Dĩnh Nhiên? Đối với ngươi, mạng người không là gì sao? – Thụy Hiên phẫn nộ rống to. ở đây tác giả để là Sở Hoài Chi, ta nghĩ là do nhầm lẫn vì SHC xuất hiện lúc nào a? Nên mạo muội sửa lại một xí m/ Mục đích? Hừ…ha ha ha!!! Còn mục đích nào nữa? Còn không phải sao – – ta muốn làm hoàng đế!! Ta muốn lấy lại những thứ đáng lẽ là của ta!! – Cung Bình vương buông tay, đứng lên ngửa đầu cười thật to -…đầu tiên, ta nhiễu loạn triều đình, làm cho dân chúng Xa Theo quốc đối với Tân vương chỉ có thất vọng sau đó là oán hận, lúc này là lúc dễ kích động nhân dân nhất, mà thừa lúc này, ta sẽ lất thanh danh hoàn mỹ đem quân thảo phạt ngươi… Ngươi tức vì kế hoạch của ngươi thất bại…bị Tướng quân cùng Thừa tướng phá hủy…ngươi không đoán trước được hai người này còn sớm hơn ngươi, đem quân thảo phạt ta…càng không dự đoán được thanh danh của họ còn cao hơn ngươi…cho nên ngươi quyết định tạm hoãn kế hoạch, trước che dấu dã tâm của ngươi… – Thụy Hiên ngữ điệu không nhanh không chậm, thay gã nói tiếp. Đúng vậy, đúng vậy…nếu không phải ngươi quá tín nhiệm ta, bằng thông minh của ngươi, nhất định có thể đem quốc gia trở nên hưng thịnh – Cung Bình vương gật đầu, một tay nâng mặt Thụy Hiên, gã nở nụ cười làm người ta cảm thấy nguy hiểm. Tạ chút khích lệ – Thụy Hiên cứng rắn nở chút tươi cười, cứng ngắc mở miệng – Đúng rồi, hoàng thúc…là ai cấu kết với ngươi? Là ai cung cấp quân cho ngươi? Là….Tân vương sao? Tên này vừa ra khỏi miệng, biểu tình Cung Bình vương liền âm trầm, vươn tay tát hắn một bạt tay. [Ba!] Thanh âm thanh thúy vang lên. Từ khóe miệng của Thụy Hiên chảy xuống một tia máu chứng minh cho lực đạo cái tát kia cũng không nhẹ. Hừ ha ha ha…đúng vậy, là ta cùng Tân vương hợp tác. Rồi sao? Ngươi thắc mắc? Khi ta vì hận thù mà không chỗ phát tiết, là hắn xuất hiện giúp ta! Là hắn giúp ta đoạt lại hết thảy những gì thuộc về ta!! Đoạt lại hết thảy những gì của ngươi…ta sẽ giúp ngươi – Dung nhan tuấn lãng của Tân vương mang theo một chút ý cười. Cho nên ngươi liền cam tâm tình nguyện vì Tân vương sao? Ai cũng biết dã tâm của Tân vương, tuy rằng hắn chưa bao giờ nói qua nhưng với việc hắn làm bộ muốn chung sống hòa bình với chúng ta, mọi người sớm đều biết – Thụy Hiên kích động hô to. Trong lòng Thụy Hiên cho rằng, so với Tân Ngu quốc Tự Lâm đế trực tiếp hiểu được dã tâm chiêu cáo thiên hạ, dã tâm của Tân vương còn nguy hiểm hơn nhiều. Mà hoàng thúc lại cùng loại người này kết minh!!! Thì tính sao? Chỉ cần có thể đoạt lại đế vị, cho chù làm bạn cùng sài lang ta cũng nguyện ý! Hết thảy là của ta…hết thảy là của ta… Nhưng đầu tiên…cần phải giải quyết hai tên vướng bận kia… Không được!! Ngươi đã hại chết đệ đệ cùng muội muội của bọn họ, hiện tại người còn muốn hại hai người họ? Ta không chuẩn người đụng đến trọng thần của quốc gia! Ta không chuẩn ngươi đụng vào hai người bọn họ!!! – không chuẩn, không chuẩn, không cho phép được chạm vào hai người họ. Không chuẩn? – Cung Bình vương nâng âm cuối, lại tát Thụy Hiên một cái – Ngươi nói không chuẩn thì sẽ không chuẩn sao? Bọn họ dám quấy nhiễu kế hoạch của ta…ta đương nhiên phải giải quyết chúng.