“Nương nương! Nương nương!” Hương Duy hớt hải chạy đến quỳ xuống trước mặt Thanh Hạ với vẻ mặt kinh hoảng tràn đầy nước mắt: “Nương nương! Nương nương!” ”Đã xảy ra chuyện gì?! Đứng dậy rồi nói!” Thanh Hạ vẻ mặt trầm tĩnh đứng trước hai hàng vệ quân, trầm giọng nói. Hương Duy không ngừng kinh hoảng lắp bắp: “Hương quất tỷ tỷ...Hương quất tỷ tỷ...” Thanh Hạ lập tức cảm giác có chuyện không hay xảy ra, trong mắt thoáng qua một tia sắc lạnh gạt tay Hương Duy chạy nhanh về phía phòng của thị nữ. ”Thanh Hạ!” Sở Ly đột nhiên từ trong phòng Hương Quất bước ra ôm chằm lấy Thanh hạ, sắc mặt âm trầm thấp giọng nói: “Đừng vào!” ”Huynh tránh ra!” Thanh Hạ hai mắt ửng đỏ đẩy mạnh lồng ngực hắn, nhưng Sở Ly trái lại không buông tay mà càng dùng sức ôm chặt nàng hơn, lắc đầu nói: “Hương Quất đã chết! Ta đã phân phó hạ nhân cấp cho nàng ta phong quang đại táng cùng ngân lượng bồi thường cho người nhà, nàng đừng đi vào nữa!” ”Chàng buông ta ra!” Thanh Hạ vẫn cố chấp kiên trì, giọng nói tuy chuyển thành khàn khàn nhưng không nhìn thấy sự run rẩy, nàng nhìn Sở Ly gằn từng chữ một: “Nàng vì ta mới chết cho nên ta phải đi vào!” Sở Ly nhìn vẻ mặt kiên định của Thanh Hạ mà nhất thời chỉ cảm thấy một cơn chấn động trào dâng trong nội tâm nên không tự chủ buông tay, nhân thời điểm này bóng dáng Thanh Hạ nhanh như một cơn gió lướt vào trong phòng. Đã từng quen nhìn người chết và số người chết trong tay cũng không thể đếm hết, nhưng khoảng khắc nhìn thấy thi thể Hương Quất lại khiến Thanh Hạ không khỏi bàng hoàng. Lớp băng quấn trên khuôn mặt đã bị tháo tung để lộ ra từng phần máu thịt bày nhày pha lẫn cháy khét trông vô cùng đáng sợ, trên lồng ngực cấm một thanh đao đầy máu. Đôi mắt Thanh Hạ mở càng ngày càng lớn, càng ngày càng đỏ, hai tay nắm chặt, móng tay bấm sâu vào thịt, những gân máu xanh cũng nỗi lên rõ rệt. Sở Ly từ đằng sau bước tới ôm Thanh Hạ vào lòng, ép sát thân thể nhỏ nhắn của nàng vào lồng ngực mình, cảm giác ấm áp dần dần vây lấy Thanh Hạ, nàng dựa vào ngực Sở Ly, cắn môi, hai mắt trừng trừng nhìn vào Hương Quất có một ngọn lửa đang bốc lên. Đến cổ đại một tháng, Hương Quất là người thân cận nhất của nàng, từ đầu đến cuối không rời không bỏ luôn theo sát bên nàng, ngoan ngoãn, dễ thương. Bây giờ nhìn trên giường chỉ thấy một cỗ thi thể đầy máu và khuôn mặt cháy đen khiến nàng không có cách nào liên hệ được với Hương Quất trẻ trung lúc trước. Nếu không phải là nàng thì Hương Quất sẽ không chết! Nếu không phải là nàng thì Hương Quất vẫn còn đang sống khỏe mạnh! ”Nàng đừng buồn!” Sở ly cúi đầu siết chặt vòng tay, thần sắc lộ ra vẻ ôn nhu hiếm thấy, dịu dàng nói: “Ta sẽ phân phó người hậu táng nàng ta thật tốt nên nàng yên tâm đi!” ”Buông ta ra!” Một âm thanh lạnh lùng từ trong lồng ngực vang lên, Sở Ly nhướng mày, trong mắt lướt qua một tia sắc lạnh, dần dần buông tay. Thanh Hạ bước lại bên giường Hương Quất, chăm chú quan sát từng điểm trên thi thể của nàng, sau đó từ từ quỳ xuống, nhíu mày, rút mạnh thanh đao trên thi thể Hương Quất ra. ”A...?!” Một loạt tiếng kinh hô của những người đứng bên ngoài cửa truyền vào, Sở Ly đứng cạnh cửa không lộ ra thanh sắc nhìn động tác của Thanh Hạ, đầu lông mày nhíu lại. ”Phát hiện lúc nào?!” Hương Duy ở bên ngoài lập tức khóc nói: “Là nô tỳ phát hiện đầu tiên, nô tỳ theo thường lệ vào phòng đưa thuốc cho Hương quất tỷ tỷ nhưng không ngờ tỷ ấy lại tự sát, nô tỳ…” ”Ta hỏi ngươi là lúc nào?!” Thanh Hạ đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén như dao chiếu lên người Hương Duy, trầm gọng nói: “Còn nữa... Ai nói với ngươi là nàng ấy tự sát?!” Một hòn đá làm nổi ngàn tầng sóng, lời nói của Thanh Hạ vừa thốt ra thì bên ngoài liền vang lên những tiếng xì xào. Hương Duy ngẩn ngơ hồi lâu mới vội vã biện giải: “Nô tỳ nhìn thấy băng gạc trên mặt tỷ ấy đã được mở ra, bên cạnh còn có một chiếc gương trang điểm nên mới cho rằng, cho rằng là...” ”Cho rằng nàng ta nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của bản thân mình, thành ra nghĩ quẩn rồi tự sát?!” ”Phải! Phải! Nô tỳ chính là nghĩ như vậy!” Hương Duy sắc mặt tái nhợt, liên tục nói. Thanh Hạ cười lạnh một tiếng, từng bước lại từng tới gần Hương Duy, trầm giọng nói: “Đầu tiên chưa đề cập đến chuyện nàng ấy không thể tỉnh lại sớm như thế, ngươi xem bàn tay của nàng, năm đầu ngón tay đều bị phỏng, phía trên thoa đầy thuốc, nếu nàng tự mở xuống lớp băng trên mặt thí tại sao mặt ngoài băng lại không có dấu vết của thuốc?! Huống hồ tối qua nàng bị hãm trong biển lửa cả thời thần, hai mắt sưng đỏ, trong nửa tháng không thể nhìn rõ vật gì, làm sao lại biết được tướng mạo của mình bị hủy?! Còn nữa, thanh đao này nàng lấy ở đâu ra?! Thân bị trọng thương, làm sao đi tìm được đao để tự sát?! Còn nữa…” Thanh hạ ánh mắt lạnh lùng gắt gao nhìn Hương Duy đang run rẩy băng lãnh nói:“Nàng chỉ là một cung nữ nho nhỏ, làm sao có thân thủ tốt như vậy, có thể dùng một đao đoạt mệnh?!” Hương Duy bị Thanh hạ khí thế bức bách, ầm một cái té ngồi xuống đất, khóc lớn: “Nô tỳ...Nô tỳ không biết! Nương nương...Nương nương thánh minh!” ”Ta đương nhiên thánh minh!” Thanh Hạ hừ lạnh một tiếng, nắm cằm Hương Duy, trầm giọng nói:“Có muốn chúng ta bỏ ra một chút thời gian phán đoán thân phận của tiểu Hương Duy không?! Ngươi xuất thân là một nhị đẳng nô tỳ của nhà quý tộc, từ trước không phải làm qua việc nặng nhọc, tại sao tay lại chai dày như thế?! Ngươi hô hấp ổn định, bước chân trầm ổn, ta trước đây chỉ coi ngươi là một nha đầu đã luyện qua võ công, không ngờ ngươi lại tâm lang cẩu phế làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy!”