Xuất cung thì thập phần khó khăn nhưng vào cung thì vạn phần dễ dàng! Bản thân Thanh Hạ không sai biệt chính là vô cùng quang minh chính đại đi từ cửa cung Tây Hoa môn trở về cung điện lúc trước mình bị giam với lý do là đi báo cáo tình hình cho Thập Tam Vương Gia. Nhanh chóng xuyên qua con đường hướng đến hoa viên Nam Uyển trong tình cảnh phía trước hay phía sau cũng đều giăng đầy bóng dáng của cấm vệ quân Sở không ngừng lui tới tuần tra, Thanh Hạ vận dụng thân thủ linh hoạt không lộ để một chút dấu vết thâm nhập vào trong hậu viện đông cung. Thời điểm đi ngang qua cổng phía nam của Vũ Cơ Uyển bên cạnh hồ Bạch Lệ thì bỗng nhiên nghe được có tiếng binh khí va chạm dữ dội từ phương hướng Chính Hoa môn truyền tới nên nhất thời dừng lại cước bộ, đem thân mình mảnh khảnh nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất rồi nhanh chóng rút ra thanh chùy thủ phòng thân sắc bén dấu trong giày, từ trong núi giả cảnh giác nhìn ra. Những tên cấm vệ quân đang canh giữ Vũ Cơ Uyển cũng phát hiện ra dị trạng nên đồng loạt kinh hoảng hướng về phía đông trốn chạy. Chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vô số tia pháo chớp giật ì đùng, tiếng động lớn đến nỗi dù cách rất xa cũng có thể dễ dàng thu vào tai. Hàng loạt tiếng hô xung phong với khí thế tựa như sư tử gầm rống của vô số binh lính Nam Sở nhất tề vang lên, những thanh âm này vang vọng khắp bốn phương tám hướng chứng tỏ toàn bộ hoàng thành đã bị bao vây. Thời điểm hiện tại mọi người trong hoàng cung đều biết vị Thái Tử Sở Ly đã từng cửu tử nhất sinh từ nước khác trở về để kế thừa ngôi vị Hoàng Đế đối với sự phản loạn ngày hôm nay đã bắt đầu tiến hành phản kích. Bất kỳ âm mưu quỷ kế hay lãnh tiễn ám thương khi đối diện với đoàn quân hùng mạnh nhiệt huyết cũng đều trở nên nhợt nhạt vô lực. Thanh Hạ nhìn đám cấm vệ thuộc quân phản loạn chân tay không ngừng run rẩy trước mắt thì liền hiểu rõ trận chiến này Sở Ly đã nắm chắc trong tay phần thắng. Đang suy nghĩ thì bỗng dưng lại nghe được vô số thanh âm la hét thất thanh từ phương hướng đông cung truyền đến Thanh Hạ đưa mắt nhìn sang thì thấy một cột khói đen bốc lên tận trời cùng ánh lửa sáng rực thiêu đốt khắp nơi. Đông cung bốc cháy! Thân hình Thanh Hạ trong nháy mắt trở nên cứng đờ. Một suy nghĩ vô cùng đáng sợ nhất thời hiển hiện bên trong trí óc của nàng. Mặc dù trấn kinh nhưng Thanh Hạ vẫn không đình chỉ động tác cởi bỏ y phục cấm vệ quân và mang vào bộ y phục cung nữ của Hương Quất lên trên người. Tuy nhiên cúc áo cuối cùng còn chưa hoàn toàn cài xong thì đã nhanh chóng từ trong núi giả lao ra nhắm về phương hướng hậu viện đông cung phóng chạy như bay. “Thái tử điện hạ!” Lạc Tùng mang khuôn mặt chỗ trắng chỗ đen cùng toàn thân áo giáp bị lửa đốt cháy xém chạy đến trước mặt Sở ly quỳ xuống, trầm giọng báo cáo: “Thế lửa quá lớn! Căn bản không thể xông vào bên trong được!” Lúc này Sở Ly khoác trên người một bộ bạch y chiến giáp, trên gương mặt tuấn mỹ không hề tồn tại biểu tình giống như lúc bị Thanh Hạ đùa giỡn trong Lan Đình viện mà chỉ có sự lạnh lẽo âm trầm không nhìn ra biểu tình, môi mỏng mím chặt, đôi mắt sắc bén nhìn chắm chằm vào cung điện đang bị ngọn lửa lớn nuốt dần nuốt mòn, hai nắm tay vô thức siết chặt từ lúc nào cũng không hay. “Báo!” Một tiếng nói ngắn gọn hữu lực đột nhiên vang lên, một tên binh sĩ mặc giáp xanh từ trên lưng ngựa nhảy xuống quỳ trên mặt đất lớn tiếng báo cáo: “Lý tướng quân đã bao vây Chính Dương cung, Yến Vương cùng Tiêu Phi đã bị bắt, Hoàng Đế đã băng hà!” Thanh âm của gã vừa dứt thì liền nghe thấy một loạt tiếng thở phào nhẹ nhỏm nhất tề vang lên trong không gian, vẻ mặt của những binh lính xung quanh bỗng chốc trở nên thả lỏng mặc dù không ai trong số bọn họ dám quá thể hiện ra. Riêng Sở Ly vẫn âm trầm như cũ nhìn vào đám cháy. Tên binh sĩ tiến đến báo cáo nghi ngại nhìn Sở Ly một hồi rồi mới mở miệng nói tiếp: “Phản loạn các nơi đã bị quân ta một mẻ tóm gọn! Hiện tại đã giải bọn chúng tới diễn võ trường chờ điện hạ xử trí!” Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Sở Ly chờ hắn đưa ra chỉ thị. Nhưng vị Thái Tử điện hạ anh minh thần võ thống lĩnh bọn họ xông vào hoàng cung lúc này cứ như đã bị ma ám nhìn chằm chằm vào biển lửa rộng lớn trước mắt. Đột nhiên hắn gạt mạnh Lạc Tùng đang đứng trước mặt qua một bên rồi như điên như dại lao về hướng cung điện đang phát cháy dữ dội. “Điện hạ!!!” Vô số thanh âm kinh hô đồng loạt vang lên. Lạc Tùng phản ứng nhanh nhất lao tới ôm chặt cánh tay Sở Ly, lớn tiếng nói: “không được điện hạ!” “Tránh ra!” Mệnh lệnh trầm thấp phát ra từ khoé môi mỏng lạnh bạc của Sở Ly khiến Lạc Tùng trong phút chốc không khỏi cứng đờ người. Chỉ thấy ánh mắt Sở Ly tại thời điểm hiện tại vô cùng đen tối u ám giống như có một trận phong ba bão táp đang dần ngưng tụ từ sâu bên trong, hắn khẽ nhướng đôi mày kiếm đem đuôi mắt lạnh nhìn sang mắt Lạc Tùng, âm trầm đưa ra mệnh lệnh: “Đừng để ta nói lần thứ hai!” “Không được!” Gã quân nhân Lạc Tùng cố chấp ngăn cản cùng khuyên can: “Thế lửa trước mắt quá lớn nên những người trong đó e rằng đã sớm bị thiêu cháy! Điện hạ người lúc này có xông vào cũng căn bản không thể làm được gì! Huống hồ thân thể của người là vạn kim thì làm sao có thể mạo hiểm...” “Cút!!!” Thân thể Lạc Tùng bị một lực đẩy cực lớn hất bay ra ngoài, gã ngã xống xoài trên mặt đất tạo lên một đám bụi mịt mù. Nhìn thấy thân hình Sở Ly tựa như một con hùng sư dũng mãnh xông về phía đám lửa lớn, Lạc Tùng hoảng sợ hét lớn: “Nhanh! Nhanh ngăn cản điện hạ lại!” Vài tên vệ binh thiếp thân cam đảm xông lên phía trước liền bị ánh mắt rét lạnh của Sở Ly ghim tại chỗ, khi bọn họ kịp lấy lại phản ứng thì bóng dáng của hắn đã tiêu thất dần trong biển lửa. “Mau cứu điện hạ!” Trong khung cảnh xơ xác tiêu điều không ngừng vang vọng tiếng thét kinh hoảng của Lạc Tùng.