An Trường Đoan không ngờ y lười duy trì hòa khí trên mặt như thế, cứ vậy đặt ân oán trong nhà lên. Sau khi Thái tử bị phế truất, quyền thế của Bắc Chiến Vương trở nên rất mạnh, phủ Bắc Chiến Vương khách đến đầy nhà. So sánh ra, An gia có vẻ trống vắng. Thừa tướng An Tri Khác và Thái tử có giao hảo không phải bí mật, đặc biệt là hai năm gần đây, thân thể An Khánh Đế ngày càng yếu, An Tri Khác bắt đầu trắng trợn thân cận Thái tử, thậm chí còn mưu tính, muốn đưa tiểu nữ nhi An Nhàn Ca vào Đông Cung làm lương đệ. Nhưng suy nghĩ này vừa hiện ra, Đông cung liền xảy ra chuyện, ngay sau đó Thái tử bị phế. Lợi thế An gia đặt cược thành hư vô. Không ít người đợi xem An gia náo nhiệt, nhưng ít nhiều vẫn kiêng kị phủ Bắc Chiến Vương, bên ngoài không dám làm cái gì. Mặc kệ đồn đãi thế nào, An Tri Khác vẫn là nhạc phụ của Bắc Chiến Vương. Nhưng kể từ đó, An gia không thể không bái con thuyền lớn Bắc Chiến Vương này. Xưa nay Bắc Chiến Vương không có sắc mặt gì tốt với An Tri Khác, bọn họ chỉ có thể đánh chủ ý lên người An Trường Khanh. Vì thế mới có tiết mục An Trường Đoan ngẫu nhiên gặp được. Nhưng mà ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến An Trường Khanh không giữ chút mặt mũi. Sắc mặt An Trường Đoan khó coi mà đứng ở mũi thuyền, nghe thấy tiếng thứ tử nhà Hiếu Văn bá truyền đến: "Nếu lời này của Vương phi truyền ra ngoài, sợ sẽ bị người ta lên án." An Trường Khanh lại nói: "Cha mẹ không yêu, huynh đệ không thuận. Ân oán giữa ta với An gia, Nghiệp Kinh sớm có đồn đãi. Nếu lúc trước không sợ người lên án, tới bây giờ, cần gì phải sợ đầu sợ đuôi?" Con cháu thế gia đi cùng nghe vậy sửng sốt, tiếp đó lại cười nâng chén kính y. Công tử nhà Văn Xương hầu cảm khái nói: "Nếu ta có thể vứt bỏ giống Vương phi, có lẽ mẹ ta không phải ngày ngày ở hậu trạch bị người ta giày vò rồi." Văn Xương hầu có tiếng háo sắc, thê thiếp mười tám phòng cũng không hiền lành. Văn Xương hầu phu nhân xuất thân từ thi thư thế gia, tính tình dịu dàng, căn bản không áp chế được những thê thiếp đó, đành mỗi ngày đóng cửa tụng kinh lễ Phật, ngay cả quỹ tiền của Hầu phủ cũng do sủng thiếp của Văn Xương Hầu nắm giữ. Những người khác nghe vậy sôi nổi rót rượu cho hắn, khuyên hắn nghĩ thoáng, chờ sau này xuất sĩ, đưa Hầu phu nhân ra khỏi phủ là được. Tóm lại mọi người cứ uống rượu tám chuyện, không ai để ý tới An Trường Đoan. An Trường Đoan chỉ có thể hậm hực thối lui, quay về chỗ ngồi thì nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của những đồng bạn, lại tức giận một hồi. Chờ về An phủ, còn bị An Tri Khác gọi đến dò hỏi. An Trường Đoan nén giận, cố ý thuật lại y nguyên lời của An Trường Khanh, lại nói: "Phụ thân, rõ ràng An Trường Khanh cứng cánh rồi, thấy sơ hở liền muốn trả thù chúng ta. Chúng ta cần gì phải lấy mặt nóng đi xoa mông lạnh người ta?" "Ngươi cho rằng tình cảnh trong nhà còn như trước sao?" An Tri Khác hận rèn sắt không thành thép mà nhìn gã: "Trước đây ta làm không ít chuyện cho Thái tử, đã đắc tội Tam hoàng tử. Nếu kết thù với Bắc Chiến Vương nữa, sau này dù ai đăng cơ, An gia ta cũng không có ngày chuyển mình!" "Đừng nói mặt nóng xoa mông lạnh? Hắn muốn ngươi quỳ xuống nhận sai, vì cơ nghiệp An gia, ngươi cũng phải quỳ!" An Tri Khác nhìn chằm chằm gã, suy tư một lát: "Ngươi đi thêm một chuyến, nói ta bị bệnh nặng, vô cùng nhớ Vương phi, xin nó cần phải đến một chuyến." An Trường Đoan không phục mà trừng lớn mắt, nhưng gã không dám phản kháng An Tri Khác, chỉ có thể không cam nguyện mà ra ngoài. Trên hành lang gặp phải An Nhàn Ca, giờ An Nhàn Ca đã mười sáu tuổi, ở tuổi này đáng lẽ trong nhà nên nghị hôn cho ả, nhưng mà lúc trước An Tri Khác muốn cho ả vào Đông cung, luôn đè nén chưa nghị thân. Giờ Thái tử bị phế, hôn sự của An Nhàn Ca cũng chậm trễ. Bây giờ tình cảnh An gia không như trước, hơn nữa ả chỉ là thứ nữ, muốn tìm được mối hôn sự tốt cũng càng thêm khó. Huynh muội hai người đụng phải ở hành lang, một bụng tức giận. An Nhàn Ca nhìn biểu tình của gã: "Cha lại giáo huấn huynh?" Nói đến chuyện này, An Trường Đoan càng bực bội: "Còn không phải vì An Trường Khanh." An Nhàn Ca chuyển tròng mắt, bĩu môi nói: "Muội thấy cha hồ đồ mới bảo huynh đi cầu hắn, nam nhân như hắn, trước mặt Bắc Chiến Vương có thể nói được cái gì? Những thứ trong tiểu thoại bản viết cũng rất hay, nhưng trên thực tế không phải Bắc Chiến Vương có con rồi? Ta thấy phân nửa là hắn biết không thể giúp được gì, sợ bị mất mặt, mới liên tiếp tránh chúng ta đấy." An Trường Đoan cũng cảm thấy như thế, nhưng mệnh lệnh của An Tri Khác gã cũng không dám cãi, chỉ có thể không tình nguyện đi ra ngoài. *** Lại nói An Trường Khanh, y đi du hồ với nhóm bằng hữu xong, thấy sắc trời không còn sớm, liền cáo từ mọi người chuẩn bị trở về. Khi y ra ngoài chỉ dẫn theo hai thị vệ, đều chờ bên bờ. Nhưng khi y đến thì không thấy người. Nghi hoặc xem xét khắp nơi, liền thấy bóng người quen thuộc ở dưới gốc cây không xa. Tiêu Chỉ Qua giữ hai con ngựa đứng dưới tàng cây, đang nhìn về phía y. An Trường Khanh tươi cười, sải bước đến chỗ hắn: "Sao Vương gia lại ở đây?" Đương nhiên Tiêu Chỉ Qua không thể nói mình đặc biệt ra ngoài tìm người, ho nhẹ một tiếng, tùy ý tìm lý do: "Nghe nói Tam Vị Trai lại ra loại mới, sau khi hạ triều ta thuận đường đi mua, đúng lúc gặp được." An Trường Khanh nhận dây cương, dắt ngựa sóng vai đi cùng hắn, thấy tay hắn trống trơn, có chút nghi hoặc: "Điểm tâm đâu?" Vốn dĩ hắn không tới mua điểm tâm, đương nhiên trong tay không có cái gì. Tiêu Chỉ Qua không đổi sắc mặt nói: "Còn chưa kịp mua." An Trường Khanh càng nghi hoặc, nhìn sắc trời, lại nhìn nam nhân lộ biểu tình chột dạ, bỗng nhiên nói: "Căn bản Vương gia không tới mua điểm tâm?" "......" Lời nói dối bị phát hiện, Tiêu Chỉ Qua mím môi không nói. "Là cố ý ra ngoài tìm ta?" An Trường Khanh suy đoán. Thời gian hạ triều đã sớm qua, lúc này cũng sắp hoàng hôn. Nào có ai thuận đường mua điểm tâm mà mất mấy canh giờ? "......" Bắc Chiến Vương làm bộ mình là hồ lô cưa miệng*. (*Hồ lô cưa miệng: không có miệng, không nói một lời) Hai người đi dọc theo bên hồ, vừa lúc đi đến một nơi ít người, An Trường Khanh dừng bước, vòng đến trước mặt hắn, khẳng định nói: "Ngài đến tìm ta, đến đây lúc nào? Ngài vẫn luôn chờ ở đó?" Thấy không thể gạt được, Tiêu Chỉ Qua nhìn y, "ừ" một tiếng. "Đồ ngốc." An Trường Khanh nhỏ giọng nói thầm, lại hỏi: "Sao không đi tìm ta?" Tiêu Chỉ Qua vốn muốn bản thân tỏ ra rộng rãi, đường đường là Bắc Chiến Vương sao có thể ghen tuông giống oán phu, nhưng lời đến bên miệng liền đổi mùi vị: "Ta đến đó, những bằng hữu tốt của người sẽ biến thành chim cút." Còn cố ý tăng ngữ khí ở ba chữ "bằng hữu tốt". Lúc đầu An Trường Khanh không hiểu, lúc này mùi dấm trên người Tiêu Chỉ Qua xông đến mũi, nếu vẫn không hiểu thì thật ngốc. Y giơ tay phẩy phẩy trước mũi, ra vẻ khó hiểu mà lẩm bẩm: "Chỗ nào xông đến mùi chua thế nhỉ, Vương gia ngửi thấy không?" "Không có." Bắc Chiến Vương giữ vẻ nghiêm túc, nhưng tai lại đỏ lên. An Trường Khanh liếc mắt nhìn hắn: "Ồ, ngày mai công tử nhà Văn Xương hầu lại mời ta đi đánh mã cầu......" Tiêu Chỉ Qua trầm mặt: "Không phải hôm trước công tử nhà Văn Xương hầu mới mời ngươi lên núi sao?" An Trường Khanh bỗng cười rộ lên, trong mắt ngập ý cười sáng ngời: "Lừa ngài thôi, còn nói không ghen?" "......" Bắc Chiến Vương xụ mặt, nỗ lực muốn chứng minh mình không phải oán phu hay ghen tuông: "Không phải ta không cho ngươi kết giao bằng hữu....." "Ta biết." An Trường Khanh lại đoạt lời hắn: "Là ta không đúng, mấy ngày nay chỉ lo bản thân vui vẻ, bỏ quên ngài và hài tử." Đổi dây cương sang tay khác, y vươn tay câu ngón tay nam nhân, đầu tiên là ngón út, sau đó là ngón áp út, ngón giữa...... Cuối cùng nắm hết, mười ngón tay đan vào nhau: "Nếu ngài không thích, cứ nói với ta. Sau này có thể từ chối thì từ chối." Bắc Chiến Vương được dỗ dành lòng hóa thành nước mật, nhưng vẫn khẩu thị tâm phi nói: "Ngươi thích đi ra ngoài chơi thì đi, không cần vì ta mà ủy khuất bản thân. Hài tử còn có nhũ mẫu chăm sóc......" "Trong lòng ta, bằng hữu tốt đi nữa, cũng không quan trọng bằng ngài và hài tử." An Trường Khanh lắc đầu, biểu tình rất nghiêm túc. "Ta sợ ngươi chịu ủy khuất." Tiêu Chỉ Qua bỗng thở dài, nắm tay y càng chặt. Trước mặt người khác không còn là thứ tử không nơi nương tựa bị ức hiếp trước đây, mặc dù không có hắn che chở, hẳn là y có thể sống khá tốt. Có thể khoa cử tòng sĩ, có thể mua bán kinh doanh...... Dù làm cái gì, đại khái cũng sẽ giống những ngày này, gọi bạn gọi bè, thần thái phi dương. Mà không phải vì hắn, vì hai đứa nhỏ, giống chim hoàng yến bị vây khốn trong hậu trạch vương phủ. Vì hắn, An Trường Khanh đã hy sinh rất nhiều, Tiêu Chỉ Qua không mong vì tư tâm của mình, hạn chế y kết giao. "Nhưng ta cũng không chịu ủy khuất." An Trường Khanh không tán đồng mà nhìn hắn. Y cảm thấy so với đại đa số người, mình đã đủ may mắn. Có một bạn lữ tin tưởng lẫn nhau, cũng có con cái huyết mạch tương liên. Tuy có mưa gió lận đận, nhưng bọn họ đều cùng vượt qua. Mới kết giao được bằng hữu tốt, tất nhiên y cũng quý trọng. Nhưng sẽ không vì bọn họ mà khiến người mình yêu nhất đau lòng. "Nếu sau này có mời, ta sẽ mời bọn họ tới vương phủ." Phủ Bắc Chiến Vương mới được tu sửa, cảnh sắc không tệ, mời người làm khách cũng không thất lễ. Tiêu Chỉ Qua nhìn chằm chằm y, hồi lâu mới nói một tiếng "được". Nhưng nói thì nói vậy, trong lòng hắn cũng đã âm thầm so đo. Khi hai người trở về, vẫn tiện đường đến Tam Vị Trai. Tam Vị Trai không có điểm tâm mới, An Trường Khanh mua điểm tâm thích ăn, lúc gần đi còn không quên lấy việc này trêu ghẹo Tiêu Chỉ Qua. Trở về vương phủ, đã đến bữa tối. An Trường Khanh ăn uống trên thuyền hoa, không thể nuốt trôi cơm. Ăn qua loa mấy đũa. Chờ tới đêm, lại la hét đói bụng, cầm điểm tâm của Tam Vị Trai lên gặm. Tiêu Chỉ Qua ở một bên nhìn có chút đau đầu: "Cứ nói An Châu giống ta, ta thấy giống ngươi nhất mới đúng." An Trường Khanh nhét điểm tâm vào miệng, má phình lên cũng không quên phản bác: "Giống chỗ nào?" "Không ăn cơm đàng hoàng không phải giống ngươi?" Tiêu Chỉ Qua nói. Hai huynh muội càng lớn càng lanh lợi, đã hơn bảy tháng. Ngày thường trừ nhũ mẫu cho uống sữa ra, đã có thể ăn ít món phụ. Nhưng ban ngày Tiêu An Châu không chịu ăn đàng hoàng, ăn hai miếng lại chơi, ăn hai miếng nữa lại chơi. Chờ tới tối đói bụng kêu oa oa. Ca ca Tiêu An Hoành có nề nếp hơn nhiều. An Trường Khanh nghĩ cũng đúng, nhìn điểm tâm trong tay hơi rối rắm, y chưa ăn miếng thứ hai đâu. "Mẹ ta nói khi ta còn nhỏ ngoan lắm, khẳng định không thể giống ta." Cuối cùng vẫn luyến tiếc điểm tâm, An Trường Khanh ăn nhanh nửa chiếc bánh hoa mai còn lại, đúng lý hợp tình nói: "Nhất định là khi ngài còn nhỏ không ăn cơm đàng hoàng." Tiêu Chỉ Qua: "......" Thôi bỏ đi. Cảm thấy mỹ mãn ăn hết điểm tâm, An Trường Khanh súc miệng, nghĩ tới ban ngày gặp phải An Trường Đoan. Y và người An gia gần như đã ngừng lui tới, An Trường Đoan bỗng chủ động đến tìm, hiển nhiên không có chuyện gì tốt. "Ban ngày trên thuyền hoa, ta gặp được An Trường Đoan. Có phải An gia có chuyện gì không?" Tiêu Chỉ Qua rót ly trà cho y tiêu thực, nói: "Tiêu Kỳ Án đổ rồi, An Tri Khác đang luống cuống." An gia trừ An Tri Khác, con cháu hậu bối khác, không ai có tiền đồ. Tiền đồ nhất là An Trường Dục, cũng chỉ có thể lởn vởn một nơi. Hơn nữa nhị phòng đã cách lòng với đại phòng, không lấp bạc vào cái động không đáy nữa, tuy An Tri Khác làm Thừa tướng, nhưng cũng không sống tốt. Thậm chí vì giữ được vinh hoa phú quý của An gia, dưới tình thế cấp bách, ông ta không màng An Khánh Đế không vui cũng muốn đứng bên Thái tử, đã mất tín nhiệm của An Khánh Đế, một khi ông ta ngã xuống, An gia cũng xong. "Khó trách đột nhiên An Trường Đoan bắt đầu lôi kéo làm quen ta, chỉ sợ là An Tri Khác bảo hắn tới." An Trường Khanh cười nhạo một tiếng: "Ta không quấy rầy bọn họ, mà bọn họ vẫn hận không thể cạo tầng mỡ trên người ta xuống." "Không để ý tới bọn họ là được." Tiêu Chỉ Qua cũng coi thường An gia: "Chờ sau này tìm danh mục, đưa bọn họ ra xa, tránh làm chướng mắt." An Trường Khanh lại nói: "An Tri Khác sẽ không dễ dàng buông tha miếng thịt mỡ ta đây." Kiếp trước kiếp này, cả hai đời, y đã hiểu rõ người cha này. An Tri Khác là tiểu nhân chân chính, chỉ cần có lợi, ông ta đều có thể ưỡn mặt tới gần. Nếu ngươi không có giá trị lợi dụng, ông ta sẽ không do dự vứt bỏ ngươi, quay đầu đi tìm nhà tiếp theo. Trong mắt ông ta không có cốt nhục tình thân, cũng không có lễ nghĩa liêm sỉ, chỉ có ích lợi là trên hết. Mà y đoán không sai, qua hai ngày, tên thuốc cao bôi trên da chó An Trường Đoan lại đến. Lần này gã đã có kinh nghiệm, mặc kệ gác cổng có để gã vào hay không, một khuôn mặt khóc tang ồn ào trước đại môn: "Cha con không thù qua đêm, dù phụ thân có nhiều chỗ sai, nhưng giờ ông ấy bệnh nặng quấn thân, xin Vương phi về thăm một chút, giờ phụ thân nhớ mong ngài nhất." Quản gia không làm chủ được, sợ gã tiếp tục ồn ào sẽ tạo ra đồn đãi vớ vẩn, chỉ có thể mời gã đến phòng khách trước. An Trường Khanh mới đến, nghe quản gia hồi bẩm, ngoài cười trong không cười hỏi: "An thừa tướng bị bệnh?" An Trường Đoan vội vàng gật đầu: "Phải, bệnh không nhẹ, hiện giờ không dậy nổi." "Nghiêm trọng như vậy? Ta cho người cầm thẻ bài đi mời thái y đến khám, còn ta...... Trong phủ nhiều chuyện, không đi được." An Trường Khanh lười nói lời khách sáo, nhấp ngụm trà nhàn nhạt nói. Nghe y muốn mời thái y, An Trường Đoan liền nóng vội: "Chuyện này...... Phụ thân bị tâm bệnh, không cần làm phiền thái y. Nếu Tam đệ nguyện ý đi gặp, nói không chừng sẽ tốt hơn." "Nói tới nói lui, ta không thể không đi một chuyến?" An Trường Khanh đặt mạnh chén trà lên bàn. An Trường Đoan giật thót tim, có chút khó hiểu mà sợ hãi y, gã không dám nhìn An Trường Khanh, đành phải lặp lại: "Vương phi đi gặp, có lẽ phụ thân sẽ tốt lên." Lúc này An Trường Khanh không lên tiếng, không khí phòng khách nhất thời lạnh lẽo, khi An Trường Đoan đứng ngồi không yên, liền nghe y nói: "Vậy đi xem xem." Y muốn xem An Tri Khác lại muốn chơi trò gì. Y tránh không gặp, có lẽ bọn họ sẽ tưởng y sợ. Tác giả có lời muốn nói: Túng Túng: Ta ghen nhưng ta không nói, ta siêu rộng lượng. Nhạ Nhạ:...... Thật không?