Bạo Quân Sủng Hậu
Chương 92
Hạ tuần tháng 5, trong cung mơ hồ truyền tin tức —— Thái tử phi có thai. Nhưng lúc trước gặp nguy hiểm một lần, thai nhi chưa đủ ba tháng, liền không tuyên bố khắp nơi. Trong cung không ngừng ban thưởng Đông cung, mọi người từng đi chùa Hoằng Pháp ít nhiều đoán được, Thái tử phi đã giữ được thai.
Lúc An Trường Khanh nghe tin quả thực không biết nên làm biểu tình gì. Nghĩ đến tin tức mà thám tử truyền lại: Thái tử quý trọng sủng ái Thái tử phi thế nào, như châu như bảo, cứ cảm thấy toàn thân Thái tử rực rỡ màu xanh.
Nhưng biểu hiện của Thái tử phi khiến người ta lau mắt mà nhìn, chuyện hoàng tự trọng đại, Thiên gia tuyệt không cho phép lẫn lộn huyết mạch. Bởi vậy Thái tử Đông cung cũng có ký lục cuộc sống hàng ngày. Năm nào tháng nào khi nào Thái tử ở đâu, đều được ghi chép rõ ràng. Nhưng từ chùa Hoằng Pháp về đến nay, Đông cung Thái tử không có nửa điểm nghi ngờ, hiện giờ trong cung lại gióng trống khua chiêng ban thưởng, hiển nhiên là không biết Thái tử phi dùng loại thủ đoạn nào giấu trời qua biển.
Can đảm cẩn trọng, lại đủ tàn nhẫn với bản thân, còn cố tình bất hòa với Thái tử...... An Trường Khanh bỗng cảm thấy, có lẽ có thể tranh thủ đồng minh này. Chỉ là tranh thủ thế nào, phải chú ý thời cơ cùng phương pháp, y còn phải cẩn thận suy nghĩ.
Nhưng không đợi y nghĩ ra biện pháp tốt, liền nhận được tin Tiêu Chỉ Qua hồi kinh.
Trở về với hắn, còn có Thư Linh Đình bị trọng thương.
Tiêu Chỉ Qua mang theo Thư Linh Đình trọng thương cùng tiến cung diện thánh. Thư Linh Đình còn suy yếu, nằm trên cáng được hai cấm vệ quân nâng vào cung. An Khánh Đế thấy gã như vậy hơi kinh ngạc, hỏi: "Chuyện này là thế nào?"
Tiêu Chỉ Qua vẫn chưa nói, liền nghe Thư Linh Đình hô to một tiếng "Xin bệ hạ làm chủ cho vi thần", sau đó gã không màng thương thế, giãy giụa đứng dậy quỳ xuống, khóc lóc nói: "Những tặc tử kia hãm hại thần thông đồng với địch phản quốc không nói, ngay cả mạng của thần cũng không muốn lưu! Bọn chúng muốn giết người diệt khẩu! Nếu không phải Bắc Chiến Vương cứu giúp, sợ là thần không gặp được bệ hạ, chỉ có thể hàm oan mà chết......"
Thư Linh Đình là võ tướng, dáng người cường tráng cao lớn, nhưng mang thương thế quỳ rạp trên đất, khẩn thiết khóc lóc kể lể, thật sự làm người ta sinh ra vài phần không đành lòng.
Tuy lúc trước biết gã cấu kết Tây Khương ý đồ mưu phản, An Khánh Đế đã nổi sát tâm, nhưng thấy gã diễn xuất như vậy thì bị hù nhảy dựng, gọi người nâng gã dậy, nói: "Rốt cuộc là sao? Lão Nhị nói đi."
Lúc này Tiêu Chỉ Qua mới mở miệng, bẩm báo đúng sự thật chuyến Vũ Châu lần này.
"...... Quả thật nhi thần tra được có người Tây Khương ra vào phủ tướng quân, nhưng Thư tướng quân nói đó là sứ thần Tây Khương, muốn dâng bí bảo để mượn binh Đại Nghiệp ta. Nhưng nhi thần mang người đi tìm sứ thần kia, lại không bắt được. Trừ đó ra vẫn chưa tìm được chứng cứ thông đồng với địch nào khác, mà Thư tướng quân nói còn có chứng cứ, muốn đích thân giao cho phụ hoàng."
"...... Ngoài ra lần này trở về chúng ta gặp ám sát, tuy đối phương giả trang thành sơn phỉ, nhưng phối hợp ăn ý chiêu thức tàn nhẫn, hẳn là tử sĩ sát thủ từng được huấn luyện."
Nghe thấy bí bảo, đôi mắt vô thần của An Khánh Đế tức khắc sáng rọi, thậm chí không hỏi việc ám sát, tha thiết nhìn Thư Linh Đình: "Tây Khương thật sự muốn dâng bí bảo?"
Thư Linh Đình cố kỵ mà nhìn thoáng qua Tiêu Chỉ Qua, lúc này mới nói: "Sứ thần kia thật sự nói như thế. Hắn nói đệ nhất nhậm Tây Khương Vương từng xây một tòa không chủng dưới lăng tẩm của mình, bên trong chứa hơn nửa tài phú mà đệ nhất nhậm Tây Khương Vương tích lũy. Nếu muốn mở không chủng, cần một bức tranh cùng một chiếc chìa khóa. Hiện giờ chìa khóa ở trong tay Vương Thái Hậu. Bức tranh lại ở trong tay Thừa tướng Tây Khương Tiết Vô Y. Đối phương hứa hẹn, chỉ cần chúng ta xuất binh tiêu diệt vây cánh Tiết thị, Tây Khương nguyện ý dâng bức họa cùng chìa khóa lên."
"Nghe cũng không tồi." Quả nhiên An Khánh Đế có hứng thú, rồi lại hơi do dự: "Nhưng nếu không chủng kia không có cái gì thì sao? Tây Khương biết tính toán, lấy bí bảo không rõ mưu toan lừa trẫm phái binh."
Thư Linh Đình nói: "Đây là nguyên nhân thần nhất định phải gặp mặt bệ hạ mới có thể nói. Thần không phủ nhận có tiếp xúc với người Tây Khương, cũng không dám sinh lòng bất trung. Không ngờ có người lấy chuyện này, bịa đặt thư từ bôi nhọ thần thông đồng với địch phản quốc ý đồ mưu phản!"
Gã nói rồi lấy ra phong thư từ trong trung y dâng lên, nói: "Đây là sứ thần kia giao cho thần. Nói là quốc thư Vương Thái Hậu và Tây Khương Vương đưa tới, chỉ cần chúng ta đồng ý xuất binh tương trợ, bất luận có thể tìm được bí bảo hay không, đều sẽ hiến 500 vạn lượng bạc trắng, hai ngàn ngựa Tây Khương, còn có trân bảo các loại đều viết trên quốc thư."
An Khánh Đế cầm lấy xem, quả nhiên phía dưới ấn tỉ Vương tộc Tây Khương. Sắc mặt An Khánh Đế lập tức tốt lên, gương mặt vàng như sắc nến cũng hồng nhuận mấy phần: "Xem ra còn có thành ý. Nếu việc này có thể thành, tính ngươi một công lớn."
Thư Linh Đình vui vẻ: "Bệ hạ thánh minh. Thần không dám tranh công, chỉ cầu nghiêm trị người vu oan hãm hại!"
An Khánh Đế vui mừng, tất nhiên không hề truy cứu tội của gã, vô cùng dễ nói chuyện mà đồng ý.
Tiêu Chỉ Qua ở bên cạnh nghe bọn họ kẻ xướng người hoạ, nghĩ đến người trên bức tranh kia, sắc mặt hơi trầm xuống, mở miệng khuyên nhủ: "Người Tây Khương xưa nay giảo hoạt, trước mắt cầu chúng ta tất sẽ muôn vàn hứa hẹn, xong việc chưa chắc sẽ thực hiện ước định. Mà nhi thần nghe nói Tiết Vô Y có một mãnh tướng Thương Khuyết dụng binh nhập thần, cực kỳ dũng mãnh. Chúng ta tùy tiện xuất binh, tướng sĩ lặn lội đường xa lại không quen khí hậu, chưa chắc có phần thắng."
Gần đây An Khánh Đế càng cố chấp, không nghe người phản đối ông. Tiêu Chỉ Qua mở miệng sắc mặt ông liền thay đổi, không vui nói: "Tây Khương nước nhỏ hoang dã, tướng lãnh dũng mãnh có thể địch nổi tướng sĩ Đại Nghiệp ta sao?"
Nói xong xua tay, không kiên nhẫn nói: "Lần này ngươi đã mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi đi. Việc Tây Khương, lên triều hội rồi bàn."
Tiêu Chỉ Qua đứng dậy hành lễ, hơi nheo mắt đảo qua hai người, mới lui ra ngoài. Hiện tại bọn họ vãn không biết người trên bức tranh cơ hồ giống An Trường Khanh như đúc, nếu biết...... ánh mắt Tiêu Chỉ Qua lạnh lùng, hắn quyết không để An Khánh Đế hợp tác với Tây Khương.
***
Thư Linh Đình ở trong cung mật đàm với An Khánh Đế một phen, hôm sau liền rửa sạch oan khuất, trái lại tòng quân tố giác kia, bị giải đến hình ngục Đại Lý Tự thẩm vấn.
Mà mẹ con Thư quý phi bị giam cầm cuối cùng cũng được tự do.
An Khánh Đế còn nhớ thương bí bảo Tây Khương, thấy Thư quý phi yếu ớt đáng thương càng cảm thấy thương tiếc, không chỉ ân chuẩn nàng về Thư gia thăm viếng, còn thưởng không ít đồ để trấn an.
Thư phủ.
Thư quý phi nhìn đệ đệ nằm trên giường sắc mặt tối tăm: "Đệ biết kẻ động thủ là ai?"
Tam hoàng tử một bên cười nhạo nói: "Chuyện này còn phải hỏi, không phải nhị ca, vậy chỉ có đại ca tốt của ta. Muốn chọn chúng ta đấu đá với nhị ca. Nếu trên đường về kinh Đại cữu cữu xảy ra chuyện, mẫu thân có thể nuốt trôi cục tức này?"
Thư quý phi suy nghĩ liền một thân mồ hôi lạnh, nếu không phải Thư Linh Đình sống trở về, hiềm nghi lớn nhất chỉ có Tiêu Chỉ Qua, mà mẹ con bọn họ chỉ sợ vẫn bị giam cầm trong cung, muốn báo thù, cũng chỉ nhắm đến Tiêu Chỉ Qua thôi.
"Thái tử thật quá độc ác." Thư quý phi cắn răng cười lạnh một tiếng, sau đó lại nghĩ đến cái gì, cười nhạo nói: "Nếu hắn làm một, cũng đừng trách ta làm mười lăm......"
Ánh mắt Thư Linh Đình chợt lóe: "Người nói...... chuyện đó?"
Thư quý phi gật đầu: "Năm đó trong cung hạ tử lệnh không cho kẻ nào nhắc tới, người vi phạm lập tức trảm không tha. Nhưng việc này cũng không phải chỉ có một mình ta biết...... những năm nay, hẳn là Trưởng công chúa vẫn gắt gao nhớ kỹ?"
Nàng khẽ cười một tiếng, chạm búi tóc, nói với Thư Linh Đình: "Nếu Bắc Chiến Vương cứu đệ một mạng, đệ nên tới cửa cám ơn mới được......"
Thư Linh Đình hiểu ý của nàng, nói: "Nương nương yên tâm, việc này giao cho ta."
Tam hoàng tử không hiểu bọn họ đang nói cái gì, biểu tình nghi hoặc. Thư quý phi lại ôn nhu mà sửa sang vạt áo cho hắn: "Việc này con đừng hỏi nhiều, để Đại cữu cữu của con đi làm là được. Nếu Tiêu Chỉ Qua biết được việc năm đó, tất sẽ không tha cho Thái tử, chúng ta...... Chỉ chờ xem kịch vui là được."
***
An Trường Khanh nhận được tin, liền nôn nóng chờ trong phủ, đặc biệt là nghe hộ vệ truyền tin nói trên đường còn gặp thích khách, càng đứng ngồi không yên.
Đến khi qua buổi trưa, mới có người gác cổng tới bẩm báo, nói Vương gia đã về.
An Trường Khanh vội vội vàng vàng tới cửa, liền đụng phải Tiêu Chỉ Qua dắt ngựa đi vào.
Trên đường bị ám sát, lại lên đường trở về. Tiêu Chỉ Qua một thân gió bụi, râu cũng không được cạo sạch sẽ, nhưng không kiềm chế được dáng vẻ hào sảng.
An Trường Khanh đứng tại chỗ, Tiêu Chỉ Qua đưa dây cương cho hạ nhân, đi nhanh đến chỗ y, tới trước mặt y, mới cúi đầu, cái cằm đầy râu cọ vào y: "Ta về rồi."
Bị hắn cọ đến phát ngứa, An Trường Khanh né cái ôm của hắn, miệng lẩm bẩm "Dơ muốn chết", đôi mắt lại khẩn trương dừng trên người hắn, kiểm tra hắn có bị thương không. Thư Linh Đình đi cùng cũng trọng thương, y sợ lúc Tiêu Chỉ Qua về cũng là được nâng về.
"Không bị thương." Tiêu Chỉ Qua nhìn thấu lo lắng của y, theo y vào viện, đứng yên giang tay cho y kiểm tra: "Không tin ngươi tự sờ xem."
An Trường Khanh nghi ngờ vỗ khắp nơi, xác thật không chạm đến cái gì như băng vải mới yên tâm. Vừa muốn thu tay, lại bị Tiêu Chỉ Qua đè lại, thần sắc của hắn bỗng ái muội, thanh âm hơi khàn: "Nhạ Nhạ không kiểm tra nơi khác sao?"
"Nói hươu nói vượn cái gì?!" An Trường Khanh dùng sức rút tay về, nhưng mặt không chịu khống chế mà đỏ.
"Ta nhớ ngươi." Tiêu Chỉ Qua không buông tha, thò lại gần ôm y, nam nhân giống cẩu hùng lớn vụng về, từ phía sau ôm y vào trong lòng, miệng vẫn không biết xấu hổ mà hỏi: "Ta ra ngoài một chuyến, liền nhớ ngươi không chịu được. Nhạ Nhạ có nhớ ta không?"
An Trường Khanh hơi đỏ mặt, tuy bực hắn không biết xấu hổ, nhưng vẫn thành thật nói: "......Nhớ."
Cẩu hùng lớn tức khắc vừa lòng cười rộ lên, lồng ngực khẽ chấn động, nửa lôi kéo y đến phòng tắm: "Đi tắm với ta trước, đợi lát kiểm tra Nhạ Nhạ nhớ bao nhiêu......"
......
Ở trong phòng tắm lăn lộn hồi lâu, hai người mới thay trung y sạch sẽ. Tóc An Trường Khanh ướt dầm dề mà tản trên vai, ửng hồng ở đuôi mắt chưa tán, chỉ mím môi không chịu để ý Tiêu Chỉ Qua.
Biết bản thân lăn lộn quá mức, Tiêu Chỉ Qua ho khan một tiếng. Lấy lòng mà cầm khăn lau tóc cho y, lại làm bộ làm tịch nhắc đến hai đứa nhỏ, dỗ An Trường Khanh nói chuyện với hắn.
An Trường Khanh hết giận rất nhanh, thấy hắn lấy con trai con gái ra cứu, nhịn không được nở nụ cười: "Càng ngày càng không đứng đắn, sau này ngài không được xem thoại bản thư cục đưa tới nữa."
Tiêu Chỉ Qua còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể đồng ý thôi.
Lau khô tóc, lại đổi xiêm y, đã tới hoàng hôn. An Trường Khanh bảo phòng bếp dọn bữa tối, hai người dùng cơm xong lại đi chơi với hai huynh muội một lát. Đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thám tử ngày trước phái đi kiểm tra nghĩa trang đã quay lại.
Hai người chỉ có thể vội vàng phủ thêm áo ngoài, đến thư phòng gặp người.
Thám tử có chút chật vật, hắn nhận nhiệm vụ ra ngoài hồi lâu vẫn không có tin tức truyền lại, hiện giờ vội vã đêm khuya đến, nhất định là tra được gì đó.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạ Nhạ: Không được học mấy cái vớ vẩn trong thoại bản, nghe không?
Túng Túng:...... Nghe (lần sau vẫn dám)
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
206 chương
120 chương
14 chương
42 chương
15 chương