Thái giám truyền chỉ đưa lời về cung, Tiêu Chỉ Qua không thèm để ý An Khánh Đế sẽ tức giận thế nào, dù sao bây giờ An Khánh Đế chỉ có thể mượn sức hắn, không dám lập tức xé rách mặt. Nếu không có hắn làm bia ngắm ở giữa, dù Thái tử và Tam hoàng tử đấu đá ai thắng, An Khánh Đế đều không ngồi yên trên long tọa. Sau khi nhận ban thưởng, một bên Tiêu Chỉ Qua gọi người ghi danh sách cho vào kho, một bên bắt đầu tìm thợ giỏi, chuẩn bị tu sửa vương phủ. Lần này hắn bị An Khánh Đế giữ ở Nghiệp Kinh, phỏng chừng không dễ dàng cho hắn về Nhạn Châu, Thái tử và Tam hoàng tử cũng không thích hắn ở Nhạn Châu làm ngư ông đắc lợi, hắn ắt phải ở Nghiệp Kinh, như vậy An Trường Khanh và hai đứa nhỏ cũng nên về Nghiệp Kinh thôi. Lúc trước hắn còn cảm thấy vương phủ này có thể ở, nhưng đến phía nam chứng kiến dinh thự tráng lệ huy hoàng của Thạch gia, nhìn vương phủ của mình càng cảm thấy thua kém thế nào. Dời chỗ khác thì tạm thời không thể, nhưng tu sửa một phen để ở thoải mái hơn vẫn được. Tiêu Chỉ Qua lên kế hoạch tốt nhất có thể tu sửa xong trước khi An Trường Khanh đưa hài tử đến kinh thành. Khi vương phủ bắt đầu khởi công, hai vạn quân Nhạn Châu đóng quân ở ngoài thành khởi hành về Nhạn Châu. Tiêu Chỉ Qua đưa thư cho Tạ Lăng mang về, chờ sau khi bọn họ về Nhạn Châu, lại phái một đội hộ tống An Trường Khanh về kinh. Đại quân ngoài thành rời đi, Tiêu Chỉ Qua bắt đầu toàn tâm toàn ý đốc thúc công thợ mau chóng tu sửa vương phủ. Trong cung, có lẽ An Khánh Đế buồn bực hắn không biết điều, nói là rèn luyện, kỳ thật ném hắn đến Hồng Lư Tự ăn không ngồi chờ. Chủ Hồng Lư Tự nắm sự vụ của các quốc gia ngoại giao cùng với dân tộc. Nhưng hiện giờ Đại Nghiệp không lui tới với các nước xung quanh. Trên thực tế Hồng Lư Tự vô cùng thanh nhàn lại bần hàn. Hơn phân nửa quan viên trong đó ăn không ngồi rồi, nhưng cảnh tượng có vẻ không bằng lòng. An Khánh Đế muốn chấn nhiếp hắn, cho hắn biết nếu không có hoàng đế giúp đỡ, hắn chỉ có thể phí thời gian ở Hồng Lư Tự này. Nhưng mà Tiêu Chỉ Qua cũng không để bụng, trước đây An Khánh Đế không thích hắn, chưa bao giờ để hắn tiếp xúc chính sự, ngay cả lâm triều hắn cũng không đi. Trước mắt càng không thấy lạ, mừng rỡ không cần xem những quan viên kia chó cắn chó nữa. Mỗi ngày trừ bỏ đến Hồng Lư Tự điểm mão*, thời gian còn lại thì quang minh chính đại mà về vương phủ, trái lại hết sức để ý việc tu sửa vương phủ, mọi chuyện đều phải tự mình quan sát. (*Điểm mão: thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc) Trong cung An Khánh Đế nghe tin, nôn nóng mà thiếu chút nữa ho ra máu. Đáng tiếc đến hoàn cảnh bây giờ, ông chỉ có thể mượn sức đứa con trai này, tạm thời không thể làm gì hắn. Nhưng Thái tử nghe nói vương phủ tu sửa, không chỉ có danh tác mà còn rải địa long, còn mất công dẫn nước chảy vào vườn, trong hồ thả hơn ngàn vĩ cẩm lý, trên hồ lại xây phi đình cầu hình vòm...... chốn chốn tinh xảo xa xỉ. "Quả nhiên là hắn!" Lúc đầu Thái tử đã suy đoán gia sản tịch biên Thạch gia bị Tiêu Chỉ Qua âm thầm giữ lại. An Khánh Đế không rõ Thạch gia giàu có bao nhiêu, gã lại vô cùng rõ ràng. Chỉ là quan viên nam địa bị quét sạch, xét nhà đều qua tay người của Tiêu Chỉ Qua, gã không lấy được tin tức xác thực. Nhưng trước mắt thấy Tiêu Chỉ Qua chỉ tu sửa vương phủ liền xa hoa lãng phí như thế, cơ hồ khẳng định chính hắn nuốt tài sản Thạch gia, còn trở tay hất bát nước bẩn lên người bọn họ, khiến gã bị An Khánh Đế nghi kỵ. Tâm phúc phụ họa nói: "Bắc Chiến Vương hành sự như thế, rõ ràng không để điện hạ vào mắt. Xem ra quyết tâm muốn làm địch với điện hạ!" Nghĩ đến hành động của An Khánh Đế, gương mặt Thái tử vặn vẹo, âm trầm cười nói: "Cô sớm đã nói dã tâm của hắn không nhỏ, hiện tại chỉ là không giấu được nữa mà thôi." Gã âm lãnh mà nheo mắt, giống rắn độc phì lưỡi: "Cô và hắn, sớm muộn sẽ không chết không ngừng......" Tâm phúc liếc sắc mặt gã, nhất thời không dám nói tiếp, hắn cứ cảm thấy, lời này của Thái tử không đơn thuần, tựa hồ còn cất giấu gì khác. Hắn không dám lắm miệng, chỉ cung kính vâng dạ. *** Trung tuần tháng 3, An Trường Khanh đến Nghiệp Kinh. Tiêu Chỉ Qua tự mình cưỡi ngựa ra thành đón, chờ thấy xe ngựa treo chữ "Qua", thần sắc lạnh lùng mới nhu hòa xuống, khóe môi cong lên giục ngựa lên đón. Đúng lúc An Trường Khanh xốc màn xe, ánh mắt hai người chạm vào nhau, dây dưa một lát, mới lưu luyến không rời mà tách ra. Từ biệt này, thời gian hơn hai tháng. Tiêu Chỉ Qua giục ngựa đi cạnh xe ngựa, ánh mắt nhìn chằm chằm y, thật lâu sau mới nói: "Sao gầy đi rồi?" An Trường Khanh nâng màn xe, cách cửa sổ nói chuyện với hắn: "Cũng nên gầy rồi." Trước đây béo là vì mang thai, giờ hài tử đã hơn ba tháng, cũng không thể béo thêm nữa. "Béo tốt hơn." Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua băn khoăn dừng trên mặt y, nếu không phải ở bên ngoài không tiện, phỏng chừng còn hận không thể nâng tay xoa xoa, xem có phải trên người cũng gầy không. An Trường Khanh không muốn dây dưa vấn đề này với hắn, ngược lại nói: "A Hoành cùng Châu Nhi đi theo nhũ mẫu ở xe ngựa sau, qua lâu như vậy, phỏng chừng không nhận ra phụ thân ngài đâu." Tiêu Chỉ Qua không chút lo lắng, vẻ mặt đương nhiên nói: "Con của ta, không nhận ra ta, cũng không thể quản người khác gọi phụ thân đi." "......" Có đôi khi An Trường Khanh thật không muốn nói chuyện với người này. * Đội ngũ xe ngựa dài chậm rãi vào thành. Bá tánh ven đường còn suy đoán là nhà ai phô trương thế, chờ nhìn thấy ký hiệu trên xe ngựa, lại thấy xe ngựa đi đầu đi song song với Tiêu Chỉ Qua, nhỏ giọng nghị luận một thoáng sôi trào. "Là Vương phi đã trở lại sao?" "Khẳng định là Vương phi, bằng không ngươi từng thấy ai có mặt mũi lớn như vậy khiến Bắc Chiến Vương đi đón chưa?" Lúc trước ở Nghiệp Kinh, An Trường Khanh dựng lều cháo phát quần áo, lúc tuyết tai cứu không ít mạng bá tánh, bá tánh Nghiệp Kinh đều nhớ kỹ ân đức của y. Sau đó nghe nói chiến sự biên quan khẩn cấp, lương thảo khô kiệt. Lại do Vương phi gom góp lương thảo đích thân chở đến biên quan, vừa thổn thức vừa kính nể. Lúc trước xem những tiểu thoại bản, chỉ cảm thấy Vương phi xinh đẹp lại nhân từ, giống như tiên nhân. Nhưng trải qua tuyết tai cùng chiến sự bắc địa, bá tánh Nghiệp Kinh hận không thể nâng An Trường Khanh thành thần tiên Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, còn kém chưa lập trường sinh bài cho y ngày ngày cung phụng trong nhà. Trước mắt thấy cuối cùng y cũng về kinh, không chỉ có bá tánh khắp nơi tới đón, thậm chí còn có bá tánh nhận ân huệ tuyết tai ngày đó, tại chỗ quỳ xuống dập đầu, miệng lớn tiếng nói cảm tạ. Đường Trường Nhạc rộng lớn bị bá tánh vây chật như nêm ở hai bên, tranh nhau muốn nhìn Vương phi một cái. Vì đám người xôn xao, xe ngựa phải thả chậm tốc độ. An Trường Khanh nghe thấy động tĩnh, thăm dò nhìn ra, thấy bá tánh bốn phía ánh mắt tức khắc nóng bỏng, sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, hào phóng cười cười với bọn họ. Có tiểu nương tử lớn gan, lấy hoa lụa trên đầu ném về phía xe ngựa, rồi lại vội vàng trốn vào đám người. Có người mở đầu, một đường đi, người ném hoa về xe ngựa càng ngày càng nhiều. Vốn dĩ Tiêu Chỉ Qua còn miễn cưỡng duy trì sắc mặt bình thản, khi thấy còn có nam tử cũng ném hoa, hoàn toàn đen. Hắn không để An Trường Khanh xốc màn xe lên nữa, một đường trầm mặt hộ tống đoàn xe tới vương phủ. Chỉ tiếc hiện giờ Bắc Chiến Vương anh minh nhân từ mỹ danh truyền xa, cũng không thua Vương phi bao nhiêu. Mọi người đều đang truyền thật ra Bắc Chiến Vương là mặt đen lòng từ, bởi vậy hiện tại cũng không quá sợ cái mặt lạnh của hắn. Xe ngựa trực tiếp chạy vào trong phủ, lúc này An Trường Khanh mới vén rèm xuống xe, nhìn trước xe ngựa chất đầy hoa lụa khăn tay đủ màu, nhìn Tiêu Chỉ Qua đen mặt, nhịn không được cười ra tiếng. "Sao dấm nào Vương gia cũng ăn thế?" An Trường Khanh vô tội nói. Tiêu Chỉ Qua nhìn y cong mắt, mím môi, nghĩ thầm tiểu cô nương thì thôi, ngay cả nam nhân cũng dám ném hoa, có thể không ăn dấm sao? Bắc Chiến Vương mím chặt môi, trong lòng vô cùng cảnh giác, chẳng qua trên mặt không nói, ngược lại nắm tay y: "Khi ngươi không ở đây, ta đã tu sửa phủ một phen, ngươi nhìn xem có thích không. Không thích lại gọi thợ tới sửa." Hắn và An Trường Khanh đi trước, nhũ mẫu ôm hai đứa nhỏ đi sau, một nhà bốn người cùng vào chính viện —— chuyến này Dư thị và An Nhàn Ngọc cũng không trở về, An Nhàn Ngọc làm ở Nữ học nhất thời không rời tay, Dư thị không yên tâm để một mình nàng ở đó nên cũng ở lại. An Trường Khanh nghĩ lần này về Nghiệp Kinh, có lẽ sẽ xảy ra chuyện, liền dứt khoát để họ ở lại Nhạn Châu. Chờ vào cửa, An Trường Khanh nhìn viện tử rực rỡ có chút líu lưỡi. Ở trong trí nhớ của y, nam nhân ở đời trước hay đời này, đều không phải người xa xỉ sống qua ngày. Nhưng vương phủ hiện giờ thật sự hơi xa hoa. Trong phòng không bày lò sưởi, nhưng vừa đi vào liền ấm áp, hiển nhiên trong phòng rải địa long, trong ấm áp còn kèm theo mùi hương nhàn nhạt, mát lạnh thanh đạm, là hương liệu ngày thường y thích dùng. Bên cạnh có hạ nhân tay chân lanh lợi mà nhận lấy áo choàng y cởi xuống, An Trường Khanh bước không ngừng vào trong, thấy phòng trong cũng biến lớn, vị trí bày biện không có thay đổi, chỉ là chất liệu đều đổi cái tốt hơn. "Thích không?" An Trường Khanh quay đầu nhìn hắn, "quá mức phô trương" tới bên miệng lại nuốt vào, cong môi cười cười, y nói: "Thích. Nhưng hai đứa nhỏ ngủ ở đâu?" Hiển nhiên trong phòng không có bày giường cho trẻ con. Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua lóe lên, sau đó vô cùng khí tráng nói: "Ta sửa lại sương phòng bên cạnh, sau này để nhũ mẫu đưa chúng ở đó." An Trường Khanh còn không kịp tỏ vẻ nghi ngờ, đã được hắn dẫn đến sương phòng. Trong sương phòng cũng đốt địa long, trên đất trải thảm mềm, trừ bỏ hai giường nhỏ trạm trổ tinh tế, trong phòng còn bày đủ loại đồ chơi mới lạ thú vị, thậm chí còn có hai ngựa gỗ rất nhỏ. Tiêu Chỉ Qua nói: "Bây giờ còn nhỏ, để chúng ở chính viện, chờ sau này Châu Nhi lớn, lại chia viện tử." Đương nhiên càng có thể là chờ hai đứa lớn lên, bọn họ đã không cần ở trong vương phủ. Thành hôn lâu như vậy, sao An Trường Khanh có thể không ra đoán tâm tư của hắn, người này rõ ràng là ngại hai đứa nhỏ cản trở chuyện của hắn. Liếc mắt nhìn hắn lúc lâu, rốt cuộc An Trường Khanh vẫn gật đầu. Nhìn viện tử xong, An Phúc thuần thục mà chỉ huy hạ nhân sắp xếp hành lý, hai đứa nhỏ được nhũ mẫu cho ăn lại ngủ, An Trường Khanh liền đi dùng cơm tối với Tiêu Chỉ Qua. Dùng cơm xong, sắc trời đã tối đen, hai người đi nhìn hài tử, lúc sau mới về chính phòng chuẩn bị nghỉ ngơi. Ban ngày nhiều người, có rất nhiều lời không tiện nói, lúc này cho hạ nhân lui, còn lại hai người họ, An Trường Khanh mới lộ ra vài phần sầu lo: "Trở về Nghiệp Kinh, sự tồn tại của hai đứa nhỏ sẽ không giấu được, đến lúc đó làm sao nói với bên ngoài?" Khi về Nghiệp Kinh y đã lo lắng vấn đề này, nhưng nghĩ nếu Tiêu Chỉ Qua gọi họ về, nhất định đã có cách ứng phó, bởi vậy mới tạm thời áp lo lắng xuống. Nhưng hôm nay hạ nhân tới tới lui lui, thấy Tiêu Chỉ Qua cũng không định giấu giếm, An Trường Khanh lại lo lắng. Tiêu Chỉ Qua nhìn y, nói: "Nhạ Nhạ nghĩ thế nào?" Trên đường, An Trường Khanh cũng tự hỏi, nghe vậy chần chừ nói: "Nói ngài nhận nuôi khi bình loạn phía nam?" Tiêu Chỉ Qua lắc đầu: "Nếu ngày sau nên việc, A Hoành là người thừa kế duy nhất của ta. Giờ tuyên bố với bên ngoài là nhận nuôi, vô duyên vô cớ thêm trở ngại cho nó về sau." Tất nhiên An Trường Khanh cũng nghĩ tới vấn đề này, biết hơn phân nửa là không được, vậy chỉ còn một biện pháp khác. Y rũ mi, có chút không tình nguyện nói: "Vậy thì nói...... Là ngài nhận nữ tử sinh, sau khi sinh con nàng khó sinh mà chết." "Cũng không được." Tiêu Chỉ Qua lắc đầu: "Sinh mẫu không có danh phận, không tính là đích tử." An Trường Khanh có chút bực mình, trừng hắn: "Vậy Vương gia nói nghe, có biện pháp nào tốt, không thể nói là ta sinh." Ai ngờ Tiêu Chỉ Qua lại cười: "Sao không thể? Hài tử là ngươi đánh cược sinh mạng sinh ra, không thể để chúng nhận người khác làm mẹ được." An Trường Khanh ngẩn ngơ: "Nhưng nếu nói ra......" Kết quả tốt nhất chính là không ai tin, nhưng kết quả xấu nhất...... Không chỉ y bị coi như yêu nghiệt, Tiêu Chỉ Qua thành thân sinh con với y cũng sẽ bị liên lụy. Tác giả có lời muốn nói: Túng Túng: Nhạ Nhạ là thần tiên hạ phàm, sinh con được thì có làm sao? Bá tánh: Không sai! Người bình thường muốn sinh còn không thể sinh đây! Không có kiến thức! Quá kinh ngạc rồi! (trợn trắng mắt)