Khi hai người cùng về phủ tướng quân, Chu Hạc Lam đã mời thợ thủ công về. Nhạn Châu không giàu có, người nhà phú hộ sinh hoạt cũng không quá xa xỉ, bởi vậy cửa hàng trang sức trong thành cũng ít. Chỉ có hai cửa hàng trang sức, cũng đều bán đồ trang sức, ít có đồ dùng phỉ thúy ngọc thạch khảm. Chu Hạc Lam hỏi từng người, mới tìm được một lão thợ thủ công có thể xem mời đến phủ. Lão thợ thủ công cầm ngọc thạch, ngó trái ngó phải, xem trước xem sau, lâu sau mới run run rẩy rẩy nói: "Hẳn không sai, chính là phỉ thúy. Chỉ là có chất lượng tốt, thông thấu; có tạp. Phỉ thúy có tạp, không bán được giá." Lão thợ thủ công chậm rãi tách hơn mười khối "đá" trên bàn, trong này hơn phân nửa đều là chất lượng không tốt; dư lại non nửa, mới là phỉ thúy thượng đẳng thông thấu không tì vết. Nhưng cho dù vậy, một nửa phỉ thúy dư lại này, nếu có thể đem đến Nghiệp Kinh bán, cũng có thể bán ra không ít bạc. Chu Hạc Lam trước nay trầm ổn, nghĩ đến lợi ích to lớn ẩn phía sau, tim đập nhanh không thôi. Lúc An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua trở về, Chu Hạc Lam đang gọi người an bài lão thợ thủ công đi nghỉ ngơi. Thấy hai người trở về, vội vàng hồi bẩm việc này. An Trường Khanh gảy mấy khối phỉ thúy kia, trong lòng vẫn cảm thấy như trên trời rớt xuống miếng bánh, quay đầu lại dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Tiêu Chỉ Qua. Tiêu Chỉ Qua hơi trầm ngâm, hỏi Chu Hạc Lam còn nhớ rõ núi non ở đâu không, hắn viết thư cho Thường Tại Xương, kêu gã âm thầm phái binh tra xét trước. Chu Hạc Lam suy nghĩ một phen, nhưng thời gian quá xa, cũng không nhớ vị trí chính xác, chỉ vẽ bản đồ địa hình đơn giản, lại đại khái miêu tả hình dáng ngọn núi, lúc sau Tiêu Chỉ Qua tự mình viết một phong thư, lại đóng tư ấn, lúc đó gọi người nhanh chóng đưa đến Lương Châu. Lương Châu và Nhạn Châu liền nhau, đi nhanh ba bốn ngày liền có thể đến, Tiêu Chỉ Qua tính một chút: "Nhanh nhất ba ngày sau sẽ có hồi âm." Nhưng mà ba ngày sau, không có nhận được hồi âm của Thường Tại Xương, ngay cả người truyền tin cũng không về. Trái lại thám báo tới báo, Hô Duyên Huân bị đánh đuổi trước đó, đã dốc sức làm lại, lần nữa chuẩn bị công thành. Tiêu Chỉ Qua triệu tập tướng lĩnh thương nghị ứng phó. Tuy trước mắt Nhạn Châu giải quyết khó khăn nhất thời, nhưng những lương thảo không kéo dài được bao lâu, hơn nữa đã đầu xuân, không lâu sẽ cày bừa vụ xuân. Đại Nghiệp xưa nay lấy điền nuôi quân, trừ bỏ Thái Phủ Tự phát lương thảo, khi ngừng chiến binh lính cũng sẽ cày cấy, nếu chiến tranh này tiếp tục đánh, người Bắc Địch chân trần không sợ đi giày, nhưng bọn họ sẽ hao tổn không dậy nổi. "Cần tốc chiến tốc thắng." Tiêu Chỉ Qua trầm giọng nói. "Nhưng lần này Hô Duyên Huân sẽ không dễ dàng lui binh."Thần sắc Tề Nguy ngưng trọng: "Tai mắt ở vương đình Bắc Địch truyền tin về, lần này Bắc Địch bị tuyết tai ảnh hưởng lớn, không ít dê bò cũng bị chết cóng, trước mắt khai xuân, súc vật lại dịch bệnh. Bọn họ tổn thất thảm trọng, tấn công Nhạn Châu là tử chiến đến cùng. Nếu không đánh lại Nhạn Châu, không mang lương thực về, Hô Duyên Huân làm chủ tướng nhất định bị hỏi tội." Nếu không phải như thế, sau khi chiến bại ở Hồng Nhai, lại chặt đứt một tay, Hồ Duyên Huân vẫn cố chống không chịu lui binh. Giống một cô lang tuyệt đường, chết cũng muốn cắn miếng thịt tiếp theo ở Nhạn Châu. Tiêu Chỉ Qua hơi trầm tư, ngón tay gõ thật mạnh trên bản vẽ vương đình Bắc Địch: "Lần này Hô Duyên Huân dẫn hơn phân nửa binh lực tới, nhất định binh lực ở vương đình hư không, không bằng rút củi dưới đáy nồi, chặt đứt đường lui của hắn." Vương đình Bắc Địch ở sâu trong Bắc Mạc, địa hình phức tạp, tùy tiện mang binh đến tấn công, ngược lại dễ dàng bị mai phục. Nhưng lần này lại là cơ hội tuyệt vời, Bắc Địch dốc toàn bộ lực lượng, trong vương đình tất sẽ hư không, nếu lúc này mang binh đến đánh, vô cùng có khả năng một đòn giải quyết họa lớn trong lòng này. "Quá mạo hiểm." Tạ Lăng trước nay ổn trọng không tán đồng nói: "Nếu muốn giấu được Hô Duyên Huân, số người đánh bất ngờ không nên quá nhiều, nhưng nếu như thế, chưa chắc nắm chắc có thể đánh hạ vương đình. Hơn nữa vạn nhất Hô Duyên Huân phát hiện, rút quân về viện trợ, vô cùng có khả năng bị trước sau công kích." Tướng lĩnh khác gật đầu, cũng đều nghĩ vậy. Nhưng mà Tiêu Chỉ Qua trầm mặc chốc lát, trầm giọng nói: "Ta tự mình đi." Tề Nguy tức khắc nhíu mày: "Tướng quân không thể mạo hiểm. Nếu ngài xảy ra chuyện, sĩ khí Nhạn Châu tẫn tán!" Mấy năm nay nói Tiêu Chỉ Qua là trụ cột Nhạn Châu không phải không đúng. Chỉ cần hắn còn, tướng sĩ bá tánh Nhạn Châu sẽ còn một hơi, cũng có thể cắn chặt răng tử thủ thành trì, hắn là bầu trời của Nhạn Châu. Nhưng nếu trời sập, thành Nhạn Châu cũng không thủ được. Thật sự quá mạo hiểm. Tướng lĩnh khác cũng phụ họa Tề Nguy, không tán đồng Tiêu Chỉ Qua đi. Tiêu Chỉ Qua đứng dậy đi dạo hai bước, chỉ vào vương đình Bắc Địch nói: "Binh lực ở Bắc Địch trống không, lại đang đứng trong nội loạn, chỉ cần 5000 người đã có thể giết chúng trở tay không kịp." Dừng một chút hắn lại nói: "Hơn nữa Bắc Địch vương và Hô Duyên Huân không hợp nhau đã lâu. Nếu hắn binh bại về vương đình, nhất định sẽ bị hỏi tội. Nhưng nếu Bắc Địch vương chết...... Hắn lại có thể thay thế." Đại Kim Ô Vương Hô Duyên Huân là đệ đệ ruột của Bắc Địch vương. Kiêu dũng thiện chiến, được bá tánh Bắc Địch kính yêu, bởi vậy vẫn luôn bị Bắc Địch vương kiêng kị, hai người lén bất hòa đã lâu. "5000 tướng sĩ, đánh cuộc Bắc Địch sụp đổ, đánh cuộc Nhạn Châu an ổn mấy năm," Tiêu Chỉ Qua trầm ngưng mà nhìn họ: "Đánh cuộc hay không?" Trong phòng nghị sự lâm vào trầm mặc dài. Bắc Địch sụp đổ, Nhạn Châu sẽ không có chiến sự, với các tướng lĩnh chịu Bắc Địch quấy nhiễu lâu nay mà nói, là dụ hoặc quá lớn. Sau lặng im kéo dài, Tề Nguy lên tiếng đầu tiên: "Đánh cuộc con mẹ nó! Nhưng tướng quân không thể đi, ta đi! Dùng một mạng ta đổi nửa Bắc Địch, đáng giá!" "Cái tính thích gào to của Lão Tề, không hợp đánh bất ngờ! Để ta đi." Tạ Lăng phản đối nói. Mấy tướng lĩnh khác sôi nổi lên tiếng, đều tranh nhau lãnh binh tập kích bất ngờ. Tiêu Chỉ Qua giơ tay, cản bọn họ cãi vã, không cho chen mồm mà nói: "Ta đi. Địa hình Bắc Mạc ta quen thuộc nhất." Những người khác còn muốn phản đối, lại ngượng ngùng ngậm miệng. Xác thật, ngần ấy năm, bọn họ đều chỉ đảo quanh bên Bắc Mạc, chỉ có Tiêu Chỉ Qua từng thâm nhập Bắc Mạc, quen thuộc địa hình nhất. Thấy bọn họ không lên tiếng, Tiêu Chỉ Qua tiếp tục bố trí: "Đêm nay Hô Duyên Huân tất sẽ công thành, ta sẽ lộ mặt, sau đó Tề Nguy lãnh binh nghênh chiến. Ta âm thầm mang 5000 nhân mã, vòng qua cổ đạo A Mộc. Các ngươi chỉ cần bám trụ Hô Duyên Huân năm ngày, ta tất phá Vương Đình!" Mấy tướng lãnh hai mặt nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể đồng thời: "Chúng ta tất không nhục mệnh!" *** An bài tất cả trong quân, Tiêu Chỉ Qua trở về phủ tướng quân một chuyến. An Trường Khanh còn chưa ngủ, đang ở trong phòng tỉ mỉ mài một khối phỉ thúy màu tím đậm. Phỉ thúy này là một khối trong đống phỉ thúy chất lượng tốt, lại là màu tím đậm hiếm thấy, lớn cỡ quả trứng gà, lần đầu tiên An Trường Khanh thấy đã vô cùng thích, bởi vậy tìm lão thợ thủ công mượn công cụ đơn sơ, tự mình chậm rãi mài giũa. Đời trước y ở trong phủ nhàn rỗi không có việc gì, đọc sách học biết điêu khắc. Cũng từng thử dã ngọc đơn giản. Chỉ là công cụ không được đầy đủ, y lại tự học, chỉ có thể làm ít thứ đơn giản. Trước mắt có nguyên liệu tốt, y lại tay ngứa, liền mượn công cụ dã ngọc của lão thủ công, tự mình mài giũa đá ngọc. "Nhạ Nhạ còn biết dã ngọc?" Tiêu Chỉ Qua kinh ngạc, tiếp theo thấy miệng vết thương trên lòng bàn tay y, lại nhíu mi: "Sao không gọi thợ thủ công tới làm?" An Trường Khanh hàm hồ mà nói xem qua trong sách: "Ta muốn tự thử xem." Kỳ thật là y muốn làm cho Tiêu Chỉ Qua, chẳng qua trước mắt vẫn chưa làm tốt, không muốn nói cho hắn trước. Nghe y nói muốn thử, Tiêu Chỉ Qua không phá hỏng hứng thú của y. Đành phải nhíu mày cầm kim sang dược tới, cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương trong lòng bàn tay. Dã ngọc là việc vất vả, An Trường Khanh lại đã lâu không có chạm vào những công cụ này, khó tránh ngượng tay, nên không cẩn thận thương mấy vết. "Sau này cẩn thận chút." Tiêu Chỉ Qua không tán đồng nói. An Trường Khanh chun mũi, lẩm bẩm nói: "Biết rồi, hôm nay chỉ ngượng tay, mới không cẩn thận bị thương thôi." Tiêu Chỉ Qua bôi thuốc cho y xong, lại dọn những công cụ vụn vặt trên bàn: "Buổi tối hại mắt, về sau ban ngày lại làm." An Trường Khanh đi theo sau hắn, ngoan ngoãn "ừm" một tiếng. Thấy y phối hợp, Tiêu Chỉ Qua hơi giãn lông mày. Thu dọn công cụ xong, sau khi hai người đến nhĩ phòng rửa mặt, lại dựa trên giường nói chuyện. Từ khi Tiêu Chỉ Qua trở về, biểu tình có chút ngưng trọng, An Trường Khanh vốn ngồi xếp bằng nửa dựa vào hắn, thấy hắn nhăn mày hành chữ "Xuyên", vươn tay ấn giữa mày hắn, thì thầm: "Sao lại cau mày?" Việc đánh bất ngờ vương đình Bắc Địch là bí mật, người bên gối cũng không thể nói. Tiêu Chỉ Qua cũng không muốn làm y lo lắng, thay đổi cách nói: "Đêm nay Hô Duyên Huân sẽ mang binh công thành." "Lại phải đánh sao?" An Trường Khanh ngồi thẳng người, ánh mắt hơi lo lắng. "Ừ, ta phải mang binh nghênh chiến." An Trường Khanh tới Nhạn Châu mấy ngày mưa dầm thấm đất, cũng giống bá tánh Nhạn Châu mù quáng tín nhiệm Tiêu Chỉ Qua, không lo lắng giống lúc đầu: "Ta ở trong thành chờ Vương gia chiến thắng trở về." Đáy mắt Tiêu Chỉ Qua chứa ý cười, cầm tay y, trầm giọng nói: "Ừ, ta nhất định sẽ trở về." An Trường Khanh không rõ nguyên do gật đầu, chỉ cho rằng đây chỉ là chiến dịch bình thường, cũng không phát hiện nặng nề trong lời nói của hắn. ...... Bởi vì khả năng đêm nay Hô Duyên Huân tới công thành, hai người đều không ngủ. Trong thành nhìn như một mảnh đen nhánh, nhưng trong quân doanh điều binh khiển tướng, đều chuẩn bị vì chiến dịch sắp đến. Giờ sửu canh ba, thám báo tới báo, đại quân Hô Duyên Huân đã đến mười dặm ngoài thành. Tiêu Chỉ Qua thay chiến giáp, cáo biệt An Trường Khanh, chuẩn bị nghênh chiến. An Trường Khanh nhìn hắn rời đi, cũng không hề buồn ngủ, nghĩ nghĩ, kêu binh lính dọn thang tới cho mình, bò lên nóc nhà nhìn xung quanh. Quân doanh sáng rực, tiếng kèn dồn dập xé rách đêm dài. Ở trong phủ tướng quân cũng có thể nghe được tiếng nện bước chỉnh tề. Dân cư trong thành cũng thắp sáng từng ngọn đèn. Giờ Dần, tướng sĩ Nhạn Châu kết thúc chuẩn bị, đại quân Hô Duyên Huân đã gào thét tới. Từng tiếng trống vang lên, tiếng chém giết rung trời. An Trường Khanh nỗ lực duỗi dài cổ nhìn nơi xa, cũng chỉ có thể mơ hồ thấy đầu người nghìn nghịt được ánh lửa chiếu ra. ...... Khi ngoài cửa thành chiến đấu kịch liệt, Tiêu Chỉ Qua đã dẫn 5000 quân thiết giáp, lặng yên mà vội vã đi đến quận Xương Nhật. Từ quận Xương Nhật ra khỏi thành, lại đi qua cổ đạo A Mộ, vòng qua chính diện chiến trường, liền có thể thâm nhập nội địa Bắc Mạc, thẳng tới vương đình Bắc Địch. Tác giả có lời muốn nói: Nhạ Nhạ: Mỗi lần đều lừa ta đợi ngài, không có quà (tức giận) Túng Túng:...... Không lừa. (chột dạ)