An Trường Khanh mang một xe quà về vương phủ, Vương Phú Quý dẫn người tới đón, thấy đống đồ hỗn tạp trong xe liền kinh ngạc một chút, đợi thấy bên trong còn kẹp miếng thịt heo thì biểu tình càng phức tạp khó tả. "Vương phi, mấy thứ này......" "Đều do bá tánh Nghiệp Kinh tặng." An Trường Khanh nói: "Thức ăn đưa đến phòng bếp, những thứ khác chia cho các hạ nhân, là một tấm tâm ý, đừng lãng phí." Hiển nhiên Vương Phú Quý không ngờ đó đều là bá tánh tặng, sau khi nghe liền ngây người ngẩn ngơ. Vương gia thời gian qua luôn người sống chớ vào, phủ Bắc Chiến Vương chưa từng có đối đãi đặc biệt như vậy. Ông từng nghe nói quan viên được kính yêu được bá tánh ném hoa nhét đồ trên đường, nhưng đó đều là tin đồn, bây giờ chính mắt thấy, vẫn ngơ ngác một hồi. Cũng không biết vì sao, trong lòng ông vụt ra chút vinh dự vui sướng, vui vẻ mà lên tiếng, phân phó người đưa nguyên liệu nấu ăn đến phòng bếp, kiểm tra qua không có vấn đề, vừa lúc có thể dùng cho bữa tối. ...... Tiêu Chỉ Qua nghe nói Vương phi hồi phủ, liền đến cửa tìm, đi đến nửa đường, lại thấy ba nha hoàn đang ríu rít nói chuyện ở ven đường. "Nhiều lụa hoa như vậy, công tử nhà nào ở Nghiệp Kinh có thể so với Vương phi chứ?" "Đúng đó đúng đó. Vương phi xinh đẹp, người cũng thiện tâm. Lúc trước thấy mấy cách xử lý Yên Hồng, ta còn tưởng Vương phi là người khó hầu hạ cơ." "Đó là Yên Hồng bọn họ suy nghĩ xiêu vẹo, chủ nhân nhà nào không xử lý? Nói đi nói lại vẫn là Vương phi thiện tâm, chỉ xử lý Yên Hồng...... Ngươi xem chúng ta hầu hạ chủ tử đàng hoàng, Vương phi có làm khó bao giờ?" Hai nha hoàn khác cũng phụ họa, lại cảm khái không biết sau này có được thưởng hoa lụa nữa hay không, tuy không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng lụa hoa đều rất độc đáo, hẳn do bản thân là nữ nhi, được ban thưởng các nàng cũng vui mừng. Tiêu Chỉ Qua nghe xong vài câu, không hiểu các nàng đang nói gì. Nhíu nhíu mày, tiến lên hỏi: "Các ngươi đang nói cái gì?" Ba nha hoàn bị hoảng sợ, xoay người thấy Tiêu Chỉ Qua sợ tới mức lập tức quỳ xuống: "Vương, Vương gia......" Tiêu Chỉ Qua nhíu mày càng chặt: "Vừa rồi các ngươi nhắc đến Vương phi? Vương phi làm sao?" Nha hoàn đứng trước không dám ngẩng đầu, run rẩy nói: "Chúng nô tì...... Chúng nô tì đang nói Vương phi thiện tâm, nghe Vương quản gia nói, trên đường về Vương phi được bá tánh tặng không ít đồ, chúng ta cũng được ban thưởng." Ánh mắt dừng trên lụa hoa trong tay đám nha hoàn, cuối cùng Tiêu Chỉ Qua đã hiểu. Hắn biết phong tục ném quà ở Nghiệp Kinh, sau khi Thái Tổ đăng cơ, chăm lo việc nước, Đại Nghiệp quốc phú dân cường. Bá tánh đầy đủ sung túc, nếp sống cởi mở, mặc kệ nam nữ, theo đuổi cái đẹp nhất, đến nỗi thịnh hành tôn sùng cái đẹp. Sau đó dần phát triển thành thấy nam tử nữ tử đẹp, bá tánh đều sẽ lớn mật ném quà. Đương nhiên, nữ tử quý tộc ít xuất đầu lộ diện. Bởi vậy bị ném quà nhiều là nam tử. Không ngờ Vương phi của hắn, cũng bị người ném quà. Tiêu Chỉ Qua không thể nói đang có tâm tình gì. Có chút kiêu ngạo, lại có chút chua chua không dễ chịu. Đó là Vương phi của hắn, đẹp bao nhiêu tốt bao nhiêu, hắn biết là được. Để mấy nha hoàn đứng dậy, Tiêu Chỉ Qua sải bước đi tìm An Trường Khanh. Ba nha hoàn tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, có người gan lớn nhỏ giọng nói: "Các ngươi có cảm thấy, sau khi có Vương phi, hình như tính tình của Vương gia tốt lên rất nhiều không?" Hình như đã lâu rồi các nàng chưa thấy khuôn mặt trầm mặc nổi giận của Vương gia. Hai nha hoàn khác tán đồng gật đầu, nhưng lòng còn sợ hãi mà nhìn thoáng qua Tiêu Chỉ Qua, cầm lụa hoa chạy nhanh đi làm việc. ...... Tiêu Chỉ Qua tìm tiền viện, An Trường Khanh đang nghe Vương Phú Quý báo cáo sắp xếp ngày tết trong phủ. Thấy Tiêu Chỉ Qua đến, Vương Phú Quý tự giác ngừng nói, dâng quyển sách lên, biết điều mà lui xuống. An Trường Khanh rót trà cho hắn: "Hôm nay Vương gia không ra ngoài sao?" Tiêu Chỉ Qua "Ừ" một tiếng, hớp một ngụm trà, mới hỏi: "Nghe nói hôm nay có bá tánh bên đường ném quà cho ngươi?" An Trường Khanh cười nói: "Cũng không tính ném, dòm lúc ta không ở xe mà nhét cho xa phu." Tiêu Chỉ Qua cứng nhắc nói: "Lần sau lên phố, đưa Thiết Hổ cùng Triệu Thạch theo, tuy nói Nghiệp Kinh thái bình, nhưng vạn nhất có người mưu đồ gây rối......" An Trường Khanh bị hắn nói cho ngây người, chần chừ nói: "Đều là những bá tánh tốt bụng, hẳn sẽ không......" Tiêu Chỉ Qua lời lẽ chính đáng nói: "Để phòng vạn nhất." Lại hỏi: "Ngươi rất thích những bá tánh đó?" Vấn đề này, An Trường Khanh nghiêm túc suy nghĩ. Kỳ thật cũng không thể nói thích bao nhiêu, trước đây y luôn ở đại viện kín cổng cao tường, không có cơ hội ra ngoài xem xem. Càng đừng nói tiếp xúc với bình dân bá tánh. Sau đó sống lại, lại nghĩ những đồn đãi không thể tưởng tượng về Tiêu Chỉ Qua đều do bá tánh truyền ra, cảm thấy bọn họ có chút ngu muội. Không tính thích, nhưng cũng không thể nói ghét. Dẫu sao chân chính tung tin đồn là kẻ khác, bá tánh cũng chỉ là bị lợi dụng thôi. Nhưng hiện tại tiếp xúc rồi, cảm xúc rồi lại sâu một ít. Có lẽ bá tánh không có học thức gì, thậm chí có thể xưng một câu ngu muội. Nhưng kỳ thật đa phần tâm tư không xấu. Bọn họ hỉ nộ ai lạc bộc lộ hết trên mặt. Chỉ cầu an cư lạc nghiệp, con cháu có tiền đồ. "Chỉ là cảm thấy bọn họ kỳ thật cũng...... khá tốt." An Trường Khanh nghĩ nghĩ nói: "Nếu về sau vẫn luôn như vậy cũng không tồi." An cư lạc nghiệp, không cần vì chiến loạn sầu khổ, vì kế sinh nhai mà nhiều bôn ba, cũng có thể nhàn hạ đến trà lâu nghe chuyện tán gẫu. Ngày tháng quá bình thường nhưng cũng an ổn. Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua khẽ động, như suy tư gì mà nhìn y. An Trường Khanh ngượng ngùng cười: "Có phải ta nghĩ quá ngây thơ không?" Hơn nữa chỉ vì hôm nay bá tánh tặng lụa hoa và quà cho y, liền thay đổi cách nhìn. Tựa hồ cũng có chút nông cạn. "Không đâu." Tiêu Chỉ Qua chậm rãi nói: "Thái Tổ từng nói, tâm nguyện của đời của người, là bốn biển không chiến tranh, bá tánh cơm no áo đủ. Người hao phí tâm huyết suốt đời, mới làm Đại Nghiệp hưng thịnh lần nữa, đuổi Bắc Địch đến nơi sâu Bắc Mạc......" Bá tánh an cư lạc nghiệp, nghe đơn giản. Nhưng phải phí tâm huyết một đời đế vương mới có thể đạt được. Chỉ tiếc người nối nghiệp một đời không bằng một đời, cuối cùng không bảo vệ được cơ nghiệp Thái Tổ sáng lập. Tới đời phụ hoàng hắn, An Khánh Đế, không chỉ Bắc Địch tới phạm, biên quan liên tục chiến tranh mấy năm. Ngay cả Tây Khương cùng Vũ Trạch trước nay an phận cũng bắt đầu như hổ rình mồi. An Trường Khanh nghe hắn nói, trong lòng xúc động hơn. Trước kia y chỉ lo địa bàn của mình, chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề của bá tánh cùng thiên hạ, cho đến khi Tiêu Chỉ Qua nhắc, y mới thể hồ quán đỉnh*, đột nhiên hiểu gì đó. (*Thể hồ quán đỉnh: dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.) Sau đó y nhớ tới thời điểm này đời trước, phương bắc đã từng xảy ra chuyện. Đó là một hồi thiên tai, cuối cùng biến thành nhân họa. Hơn nữa toàn bộ đều sớm có điềm báo, nhưng không có bất kỳ ai chú ý tới. Đời trước, cũng là mùa đông Khánh Lịch năm 15. Mùa đông năm này phá lệ tới sớm, bắt đầu từ mười tháng liền vào đông, liên tục tới tháng 1 năm sau. Bá tánh Bắc địa quen trời đông giá rét, cũng không có quá lo lắng. Cho rằng như mọi năm, chỉ cần khai xuân, sẽ ấm lại. Nhưng vào tháng 2, thời tiết vẫn không ấm lên, trái lại còn có mưa đá, hạt mưa đá bằng nắm đấm lốp bốp rơi xuống, không chỉ đập chết người, cũng đập hỏng rất nhiều phòng ốc. Lúc đó mọi người mới ý thức được mùa đông năm nay có chút dị thường. Nhưng chờ phản ứng lại thì đã muộn. Mưa đá qua được mấy ngày liền tuyết lớn, từ tháng 2 đến tháng 3, thời tiết chưa từng ấm áp. Rất nhiều người bị đập nát nhà không nơi để về. Qua đông lương thực còn thừa không có mấy.Giá cả lương thực cùng áo ấm tăng điên cuồng, rất nhiều bá tánh không mua nổi, cuối cùng chỉ có thể ăn ngủ đầu đường, lặng yên bị chết cóng. Phương bắc chịu tai, người Bắc Địch ở phía bắc cũng không quá tốt, người Bắc Địch tàn ác mang theo kiêu dũng kỵ binh, xuôi nam đốt giết bắt cướp, càng tăng thêm tai họa ở Bắc địa. Vất vả chịu đựng qua trận thiên tai, lại nghênh đón thọ đản 60 tuổi của Thái Hậu. An Khánh Đế xây dựng 99 tòa trường sinh tháp cho Thái Hậu. Trưng thu lao dịch tăng thuế má, bá tánh Bắc địa còn chưa trở lại bình thường sau thiên tai, lương thực còn sót lại đều bị cướp đoạt không còn. Khánh Lịch năm 16 bắt đầu, thổ phỉ đạo tặc khắp nơi ùn ùn không dứt. Ngay cả An Trường Khanh thâm cư vương phủ, cũng thường nghe nói nơi nào lại có người phản. Mà Tiêu Chỉ Qua thường ở biên quan đối kháng Bắc Địch, chưa từng về Nghiệp Kinh. Khi đó An Trường Khanh đang ở vương phủ, thật ra không chịu ảnh hưởng quá lớn, chỉ cảm khái, thế đạo này càng ngày càng gian nan. Cho dù sống lại, kỳ thật y không có cảm xúc quá lớn với trận thiên tai này, triều đình và bá tánh cách y quá xa, trong lòng y chỉ chứa một mẫu đất của mình. Còn những người khác, y không rảnh lo. Bình thường nghĩ chỉ thừa dịp giá cả lương thực, áo bông và than chưa tăng lên, tích trữ nhiều một chút. Nhưng hôm nay gặp được bá tính trên đường Vĩnh Nhạc, còn có một cuộc đối thoại với Tiêu Chỉ Qua, đã một gậy gõ tỉnh y. Y không còn là thứ tử An Trường Khanh đần độn, không nhìn thấy tương lai của đời trước; y là Vương phi của Bắc Chiến Vương, đồng khí liên chi* cùng Tiêu Chỉ Qua, cũng được bá tánh kính yêu. Trong bất tri bất giác, trên người y đã gánh vác trách nhiệm. (*Đồng khí liên chi: là thành ngữ dùng để chỉ tình cảm thân thiết như những cành nhánh mọc từ cùng một cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.) Y không muốn nhìn Tiêu Chỉ Qua biến thành bạo quân, cũng không hy vọng bá tánh Đại Nghiệp đang an cư lạc nghiệp cuối cùng bị vó ngựa giẫm đạp, ăn bữa nay lo bữa mai. Hít sâu một hơi, sắc mặt An Trường Khanh biến hóa mấy phen, cuối cùng như hạ quyết định, chậm rãi mở miệng nói: "Nói đến bá tánh, vừa tối qua ta mơ thấy một giấc mơ......" "Trong mơ mùa đông năm nay đặc biệt dài, tới tháng 2 vẫn chưa ấm lại, còn mưa đá lớn một hồi, đập hỏng nhà cửa. Bá tánh rất nghèo khổ không chỗ dung thân, lạnh chết ở ven đường......" "......Người Bắc Địch không có lương thực qua mùa đông, xuôi nam xâm lấn biên quan, Vương gia cũng phụng mệnh đến phía bắc......" Chậm rãi nói ra từng chuyện xảy ra vào đời trước, An Trường Khanh chăm chú nhìn Tiêu Chỉ Qua nói: "Vương gia tin ta không?" Tiêu Chỉ Qua khẽ cau mày, xoa xoa đầu y nói: "Chỉ là giấc mơ, đừng sợ." An Trường Khanh lắc đầu, y không dám nói ra chuyện trọng sinh kinh thế hãi tục, đành phải bịa đặt lý do. Dùng sức cắn môi, y khẩn trương mà nắm chặt ngón tay: "Đây không chỉ là mơ, ta...... ta từng gặp kiểu giấc mơ như vậy, cuối cùng đều ứng nghiệm." Đầu óc An Trường Khanh chuyển động, kiệt lực để hắn tin: "Ngài còn nhớ Ngô Tuyển Thư không? Lúc trước ta nói với mẫu thân Ngô Tuyển Thư dưỡng ngoại thất, còn nói là Vương gia giúp ta điều tra. Kỳ thật đó là ta nằm mơ thấy......" "Ta mơ thấy Ngô Tuyển Thư dưỡng ngoại thất, nhưng gã giấu rất kỹ. Chúng ta chẳng hay biết gì, sau khi Ngọc Nhi gả đi, gã liền đưa ngoại thất vào cửa. Ngọc Nhi ở phủ Trung Dũng Hầu nhận đủ tra tấn, cuối cùng đẻ non băng huyết mà chết......" "Trước đó, ta còn gặp giấc mơ như vậy vài lần, đều ứng nghiệm hết." Tiêu Chỉ Qua càng nghe càng nhíu chặt mày, nắm chặt tay y nói: "Việc này còn có ai biết không?" An Trường Khanh ngẩn người, lắc đầu. "Không được nói cho người khác." Tiêu Chỉ Qua trầm mặt, nghiêm nghị nhìn y: "Trừ ta ra, không được để bất luận kẻ nào biết, rõ chưa?" An Trường Khanh gật gật đầu, vội vàng nói: "Nạn tuyết kia......" "Toàn bộ chỉ là ngươi mơ thấy......" Sắc mặt An Trường Khanh trắng nhợt, cho rằng hắn không tin mình. Lại nghe hắn nói: "...... Không thể báo cho triều đình cũng không nên trắng trợn tuyên bố. Lương thực của thôn trang năm nay đều không bán, ta sẽ bảo họ lưu trữ. Ngoài ra cho người trữ đồ ăn cùng quần áo mùa đông, để ngừa vạn nhất." An Trường Khanh buông lỏng biểu tình, không nhịn được trông mong hỏi hắn: "Vương gia thật sự tin ta? Không cảm thấy lời này vô căn cứ sao?" Thần sắc của Tiêu Chỉ Qua hòa hoãn xuống, xoa đôi mắt y: "Đôi mắt của ngươi không gạt ta. Huống hồ, khí hậu năm nay xác thật không giống bình thường. Nên đề phòng vẫn tốt hơn." Tác giả có lời muốn nói: # Bắc Chiến Vương não động # Túng Túng: Nhạ Nhạ có thể là yêu tinh không? (nghiêm túc)