Khóe môi hắn khẽ gợi lên nụ cười lạnh tà mị, chỗ mũi kiếm đâm vào sớm đã lệch so với vị trí ban đầu, tránh được vị trí nguy hiểm ở tim. Nàng chung quy không nhẫn tâm. Sở Diễm một chưởng nắm lấy thân kiếm, cầm lấy bảo kiếm chậm rãi kéo ra khỏi người. Thời khắc mũi kiếm rời khỏi thân thể, máu tươi tung tóe, tràng điện chỉ có thể dùng bốn chữ ‘nhìn thấy ghê người’ mà hình dung. Cánh tay kia của hắn nắm chặt lấy cổ tay Thiên Dao, cánh tay dang rộng ôm nàng vào trong lòng, váy trắng như tuyết của nàng nhiễm một mảng đỏ tươi, cực kỳ chói mắt, khiến cho Thiên Dao đột nhiên bật khóc, nước mắt không thể khống chế nổi lặng lẽ chảy xuống. “Vì sao, vì sao lại không thả ta đi?” Sở Diễm cười nhẹ, đầu ngón tay nhuốm máu khẽ vuốt đôi má tuyệt mỹ của nàng. “Mặc kệ nàng có tin hay không, cho dù không có gương mặt kiều diễm như hoa này, bổn vương vẫn sẽ không cho nàng rời đi.” Hắn mặc dù bị trọng thương nhưng đôi mắt vẫn sắc bén, hắn nhìn Tuyết Cơ, băng lãnh mà sắc sảo. “Hôm nay bà không mang nàng đi được, bổn vương cho bà hai lựa chọn. Bà muốn tự mình rời đi? Hay là muốn bổn vương cho ngự lâm quân đuổi đi?” Tuyết Cơ ngạo mạn hừ lạnh, cũng không để ý hắn, ngược lại nhìn về phía Thiên Dao. “Con thật sự không cùng bổn tọa rời đi?” Mắt Thiên Dao đẫm nước, bất lực lắc đầu. “Thật xin lỗi, sư phụ.” Nàng không đành lòng bỏ lại hắn bị thương nặng như vậy. Tuyết Cơ cười khổ, “A Dao, một ngày nào đó khi con thương tích đầy mình sẽ hiểu rõ nam nhân đều là loài động vật máu lạnh vô tình, khi đó chỉ tiếc hối hận cũng không kịp.” Tuyết Cơ cung chủ phất tay áo, sương mù bốc lên khiến cho người không mở mắt ra được, sau đó toàn bộ khôi phục yên tĩnh, trong phòng đã không còn bóng dáng của bà. “Điện hạ vì sao không né?” Hai mắt Thiên Dao đẫm nước, nhanh chóng phong bế mấy đại huyệt trên vết thương của hắn. Sở Diễm mỉm cười nắm lấy cổ tay nàng nhưng lại không có chút ý tứ buông ra. Nếu như hắn không bị thương làm sao có thể lưu nàng lại. Hắn luôn tự cho mình là siêu phàm, cho rằng khổ nhục kế là kế sách ngu xuẩn nhất, mà giờ mới hiểu được, ngu xuẩn mới chân thực nhất để cho người tin tưởng. Vết thương của Sở Diễm không nhẹ, hôn mê đằng đẵng hai ngày. Văn Đế biết được việc này mặt rồng giận giữ, đem Thiên Dao nhốt trong Y Lan điện, không cho bất luận kẻ nào thăm hỏi. Với tính tình của Văn Đế sớm đã đem Thiên Dao băm vằm thành từng mảnh, mà lúc Sở Diễm ngất đi đã để lại một câu: “Ngoại trừ bổn vương, không ai được phép đụng vào nàng, cho dù là phụ hoàng cũng không được.” Trong Vân Tiêu điện, Sở Diễm an tĩnh nằm trên giường rộng màu vàng đỏ, sắc mặt tái nhợt. Linh Lung vẫn canh chừng bên cạnh hắn, hai tay nắm chặt lấy bàn tay hắn. Ngự y nói, Sở Diễm bất quá chỉ là bị thương ngoài da, cũng không ảnh hưởng tính mạng, chỉ là mất máu quá nhiều cần phải điều trị. Sáng sớm ngày thứ ba, Sở Diễm rốt cục tỉnh lại, Linh Lung vui mừng phát khóc, giọng nói không ngừng run rẩy. Trong trí nhớ của nàng Sở Diễm rất ít khi bị thương nặng như vậy, mà tất cả chuyện này đều do Thẩm Thiên Dao ban tặng. “Điện hạ làm Linh Lung sợ rồi.” Sở Diễm khẽ cười, chống giường ngồi dậy, bàn tay vuốt ve gương mặt đẫm lệ của nàng. “Yên tâm, bổn vương không còn đáng ngại nữa rồi.” Thân thể hắn dựa vào thành giường hít sâu một hơi, mở miệng lần nữa hỏi. “Thiên Dao đâu?” Đến tình cảnh thế này rồi cái hắn tâm tâm niệm niệm vẫn là Thẩm Thiên Dao. Trong lòng Linh Lung không chút cảm xúc, nhưng vẫn nhàn nhạt đáp, “Nàng bị hoàng thượng giam trong Y Lan điện.” “Ừm.” Sở Diễm nhàn nhạt đáp lời, lại nói: “Cho người gọi nàng tới.” Linh Lung hơi giận, lần này cũng không có ý thuận theo hắn. “Chẳng lẽ điện hạ cũng bị sắc đẹp mê hoặc? Nàng ta làm điện hạ thương tổn thành như vậy, điện hạ vẫn còn giữ nàng bên người, người không sợ nàng ta lại đâm thêm một đao trước ngực điện hạ nữa sao!” Sở Diễm ngước mắt, ánh mắt u ám nhàn nhạt rơi trên người nàng, không kiềm được cười. “Bộ dáng Linh Lung khi ghen rất đáng yêu.” Hắn ho nhẹ lại tiếp tục nói: “Trong lòng bổn vương hiểu rõ, nếu nàng thực sự muốn lấy mạng bổn vương, một kiếm kia sẽ không đâm trật rồi. Cho người dẫn nàng qua đây, vốn nàng làm bổn vương bị thương, bổn vương muốn nàng chăm sóc cũng không quá.” Linh Lung lạnh nhạt gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài điện. Sau đó không lâu, cửa điện đang đóng lại được mở ra, một người sải bước vào trong điện. Chỉ là người đến không phải Thiên Dao mà là Văn Đế. Sắc mặt Sở Diễm bình tĩnh, đứng dậy xuống giường, một gối chấm đất, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Văn Đế lạnh lùng liếc hắn một cái, nhấc vạt áo ngồi xuống bên giường, lại không có chút ý tứ nào cho Sở Diễm đứng dậy. Nếu hắn đã muốn làm anh hùng thì cũng nên có bản lĩnh gánh vác hậu quả, nếu không, cũng không có tư cách kiêu ngạo của thái tử hoàng triều. “Trẫm hôm nay mới biết, con lại là người đa tình.” Sở Diễm trầm mặc, lời của ông xác thực không thể nào cãi lại, hà tất phải đổ dầu vào lửa. Mà hắn không mở miệng, Văn Đế cũng không nói gì, bình thản ung dung, chỉ một đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn Sở Diễm. Miệng vết thương hắn chưa lành, quỳ một lúc miệng vết thương đã nứt ra, một mảng đỏ tươi chói mắt thấm qua ngực áo, Sở Diễm vẫn nghiêm chỉnh quỳ tại chỗ không nhúc nhích, trên trán đã rịn mồ hôi lạnh. “Đứng lên đi.” Văn Đế trầm giọng mở miệng, chung quy vẫn mềm lòng vài phần. “Tạ phụ hoàng.” Sở Diễm một tay ấn lấy vết thương, có chút dùng sức chống người dậy ngồi vào bên giường. “Thương thế thế nào?” Văn Đế mở miệng, trong giọng nói khó nén sự thân thiết. Khoé môi Sở Diễm hơi tái nhợt, “Cũng không đáng ngại, phụ hoàng không cần lo lắng.” “Ừm.” Văn Đế gật đầu, vừa nặng nề buông tiếng thở dài. “Thật sự thích nha đầu kia như vậy?” “Nàng không phải là phi tử phụ hoàng tuyển chọn cho nhi thần sao? Ánh mắt của phụ hoàng đương nhiên là tốt.” Sở Diễm cười, khéo léo né tránh đề tài. “Con bớt quanh co với trẫm đi, mặc dù là người trẫm tuyển chọn cũng quyết không cho con động tâm với nàng. Thân là đế vương, vĩnh viễn không thể để cho nữ nhân trở thành nhược điểm của mình. Bây giờ tạm thời trẫm không truy cứu, nếu như còn có lần sau trẫm sẽ không chút lưu tình.” “Vâng.” Sở Diễm nhàn nhạt đáp lại một câu. “Bị thương như vậy, chuyện đi sứ Mông Cổ, trẫm phái người khác đi.” “Vương tử Mông Cổ A Lang là sư đệ của nhi thần, việc này chỉ có nhi thần đi là thích hợp nhất.” Sở Diễm nhạt giọng giải thích. “Ừm, vậy trẫm phái Sở Dục đi cùng con.” Văn Đế lại nói. “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần hi vọng có thể mang theo Thẩm Thiên Dao…” Sở Diễm mở miệng thăm dò. Văn Đế nheo mắt, trầm tư hồi lâu mới chậm rãi đáp lời, “Cũng được, tùy ý con.” Văn Đế ở trong điện của Sở Diễm không lâu thì cửa điện chậm rãi mở ra. Văn Đế bước ra chính điện chỉ thấy Thiên Dao sớm đã đợi ở ngoài điện, nàng vẫn một thân y phục màu trắng đơn thuần, yên lặng đứng ở một bên, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, dung nhan đạm mạc, không vui không buồn. “Thiên Dao tham kiến hoàng thượng.” Nàng khẽ cúi người thi lễ. Văn Đế hừ nhẹ một tiếng, “Làm bị thương Diễm Nhi của trẫm mà vẫn còn sống, ngươi là người đầu tiên.” Thiên Dao cung kính đứng tại chỗ, đạm mạc không nói, đầu cúi xuống cực thấp, vì thế cho nên không ai thấy rõ biểu tình trên mặt nàng. “Ngươi vào đi, chăm sóc thái tử cho tử tế, nếu như còn có sơ sót trẫm nhất định không tha cho ngươi.” “Thiên Dao tuân mệnh.” Nàng nhẹ giọng đáp lại, xoay người hướng về phía điện mà đi. Khi Thiên Dao tiến vào nội điện, Sở Diễm đã nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt không chút huyết sắc. Thiên Dao im lặng ngồi bên giường hắn, đầu ngón tay trắng nõn đặt bên trong cổ tay hắn. Một lúc sâu mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng vừa mới thu lại ngón tay thì cổ tay nàng lại bị hắn cầm lấy, Sở Diễm chậm rải mở mắt phượng, mỉm cười ngóng nhìn nàng. “Điện hạ, buông tay.” Thiên Dao xấu hổ nói thầm. “Không buông, bổn vương chỉ cần buông tay, nàng liền muốn bỏ trốn.” Hắn có chút mệt mỏi cười, lời nói ra vẫn mang vài phần trẻ con. Thiên Dao im lặng, “Điện hạ yên tâm, trước khi thương thế của người tốt lên, Thiên Dao sẽ không bỏ đi.” Nói cách khác, chỉ cần thương thế của hắn khỏi nàng vẫn sẽ rời xa hắn. Mắt phượng Sở Diễm nheo lại, thâm sâu như mực bắt đầu gợn sóng. “Nương nương, dược đã sắc xong.” Tỳ nữ Liên Tinh đẩy cửa vào, trong tay bưng một chén thuốc vừa mới sắc xong vẫn còn không ngừng bốc khói. Củ nhân sâm ngàn năm của Sở Dục cũng được bỏ vào trong thuốc, đối với thương thế của Sở Diễm vô cùng có hiệu quả. “Ừm, đưa cho ta.” Thiên Dao tiếp nhận chén thuốc, mỗi một muỗng đều thổi nguội rồi mới đút cho hắn. Sở Diễm cũng cực kỳ phối hợp, uống sạch thuốc. “Chuyến đi Mông Cổ, bổn vương đã thỉnh chỉ phụ hoàng cho nàng đi theo.” “Ừm.” Nàng nhàn nhạt đáp lời, cảm xúc không chút dao động, đối với chuyện này cũng không chút vui thích. “Khi nào khởi hành?” “Đầu tháng sau.” “Được.” Nàng đáp lời, kéo lại chăn đắp cho hắn chuẩn bị rời đi thì lại bị Sở Diễm nắm lấy tay. “Không thể ở lại bồi bổn vương sao?” Thiên Dao trầm mặc, lại vẫn duy trì tư thái ban đầu, lộ ra vẻ lạnh lẽo người sống chớ lại gần. Giằng co một hồi, Sở Diễm khẽ thở dài, bất đắc dĩ buông nàng ra. “Nàng trở về nghỉ ngơi đi, canh năm tới gọi bổn vương dậy.” Thiên Dao khẽ thi lễ, sau đó xoay người rời đi, lạnh lùng tựa như người băng không có tình cảm. Sáng sớm hôm sau Thiên Dao lại xuất hiện trong điện của hắn, cực kỳ an phận hầu hạ hắn thay y phục, rửa mặt. Hôm nay là ngày Văn Đế tuyển tú, vốn không có chuyện gì của Sở Diễm, nhưng theo quy định trong cung, hoàng tử cung phi hậu cung tất phải tham dự. “Điện hạ vốn nên nằm trên giường tĩnh dưỡng, tùy ý làm bậy như vậy chỉ sợ vết thương lại không dễ dàng hồi phục.” Thiên Dao nhẹ giọng nói, cánh tay vòng qua eo Sở Diễm đeo thắt lưng cho hắn. Tư thái như vậy ái muội giống như đang ôm nhau. Sở Diễm ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên tóc nàng, thay đổi nét mặt, giơ tay ôm nàng vào lòng.