Lúc Sở Dục bước vào Y Lan điện chỉ thấy Thiên Dao đang ngồi yên tĩnh trong vườn, y phục màu bạch sa đơn bạc, yếu đuối khiến người thương tiếc. Nàng ngồi cạnh bàn đá, một tay chống má, giống như đang rơi vào trầm tư không biết xử trí thế nào. Mà trước mặt nàng là một bàn cờ trắng đen. “Sở Dục bái kiến Thất tẩu.” Hắn chậm rãi đi tới trước người Thiên Dao, chắp tay lại. Thiên Dao khẽ nâng mắt, nhàn nhạt cười một tiếng. “Vương gia không cần đa lễ.” Sở Dục cười đáp lại, yên lặng cởi ra áo choàng lông cáo dày nặng khoác lên vai Thiên Dao. Sau đó, khẽ nhấc vạt áo ngồi xuống ghế đá đối diện với nàng, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về bàn cờ đen trắng xen kẽ. “Thất tẩu vẫn rất có nhã hứng.” Thiên Dao cười nhẹ, không chút dấu vết cởi chiếc áo lông cáo trên vai đặt xuống bên hông bàn. Mối quan hệ giữa nàng và Sở Dục vô cùng nhạy cảm, bất luận là một hành vi vô ý nào cũng đều có thể bị người có tâm lợi dụng. “Chẳng qua chỉ là một nước cờ chết mà thôi.” “Nước cờ chết?” Sở Dục cười tà mị, ngón tay thon dài cầm một quân cờ đen lên. “Không bằng, thần đệ bồi Thất tẩu giải quyết nước cờ chết này, thế nào?” Thiên Dao lơ đễnh cười nhẹ, hiển nhiên không tin lời Sở Dục. Ngón tay trắng nõn của nàng cầm lên một quân cờ trắng, suy nghĩ một hồi mới hạ xuống bàn cờ. “Vậy thì làm phiền Vương gia rồi.” Nàng quả thực có chút tò mò, trái lại muốn xem Sở Dục làm thế nào giải được thế cờ chết này. Đằng đẵng cả một buổi trưa, thế cờ chết đã một công một thủ dần dần sáng tỏ. Phương pháp của Sở Dục là lấy lui làm tiến, nhìn như tử địa nhưng dưới từng bước thoái lui của hắn lại tìm được đường sống. Lúc quân cờ cuối cùng hạ xuống trên bàn cờ, khóe môi Thiên Dao khẽ nở một nụ cười, lạnh nhạt khẽ nói. “Kỳ nghệ của Vương gia thật tốt, Thiên Dao bội phục.” Sở Dục cười đùa, “Thất tẩu thông minh tuyệt đỉnh, không phải nhìn không thấy ảo diệu trong đó. Chỉ là, Thất tẩu bức mình quá chặt, ngược lại sơ suất, lui một bước trời cao biển rộng.” Thiên Dao nhíu mày suy tư, một lúc sau mới cười. “Nghe lời này của Vương gia, quả thực khiến Thiên Dao sáng tỏ.” “Thất tẩu nặng lời rồi.” Sở Dục chắp tay cười. “Không biết cơ thể Thất tẩu đã có chuyển biến tốt gì chưa, trong phủ bổn vương mới có được một cây nhân sâm ngàn năm, bổ huyết dưỡng khí rất tốt, chờ chút ta sẽ phái người đưa đến cho Thất tẩu.” “Vô công bất thụ lộc, Thiên Dao không dám nhận đại lễ của Vương gia.” Thiên Dao khách sáo khéo léo từ chối. “Sở Dục nợ Thất tẩu một mạng, cho dù có vì Thất tẩu mà chết cũng không hối tiếc.” Sở Dục không chút nghĩ ngợi đáp lời. Thiên Dao hơi ngẩn người, lông mày từ từ siết chặt. Lời này từ miệng hắn nói ra, chung quy vẫn không thích hợp. Thiên Dao miễn cưỡng cười, khéo léo né tránh đề tài. “Vương gia nói đùa rồi.” Biểu tình Sở Dục nghiêm lại, sau đó lập tức cười, “Thất tẩu cứ coi như bổn vương đang nói đùa đi.” Thiên Dao vẫn chưa đáp lại, ánh mắt cúi thấp như đang rơi vào trầm tư. Trong lúc này, hai người rơi vào trầm mặc. Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân nhỏ, từ xa lại gần rồi dừng lại trước mặt Thiên Dao. “Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Tử Y khom người hành lễ, sau đó mới nói với Thiên Dao. “Chủ tử, người nên uống thuốc rồi.” “Ừm.” Thiên Dao khẽ đáp, để Tử Y dìu đứng dậy. Sở Dục đương nhiên là người thức thời, hắn mỉm cười đứng dậy, khẽ chắp tay. “Thần đệ cáo lui trước, ngày khác lại tới thăm thất tẩu.” Thiên Dao cười, xem như là đáp lời. Sở Dục đi không lâu sau, An Thanh Vương phủ liền phái người đưa nhâm sâm tới. Thiên Dao nhìn nhân sâm trong hộp gấm ngẩn người hồi lâu, sau đó đóng hộp gấm lại, đưa cho Tử Y. “Cứ cất trước đi.” Tử Y khẽ ngẩn người, khó hiểu mở miệng. “Chủ tử, nhân sâm ngàn năm này thích hợp cho chủ tử bổ khí, sao lại cất đi?” Thiên Dao cười nhạt, dịu dàng nói: “Tử Y chẳng lẽ chưa từng nghe qua ‘Của biếu là của lo của cho là của nợ’ sao? Ta không nhận nổi ân tình của hắn.” “Vậy tại sao lại không cho người trả lại nhân sâm này.” Tử Y lại hỏi. Thiên Dao trầm mặc, mâu quang thu lại, suy tư một lúc mới mở miệng một lần nữa. “Chung quy vẫn là tâm ý, ta không nhẫn tâm từ chối ý tốt của hắn.” Tử Y không hề mở miệng nữa, chỉ khom người thối lui ra ngoài. Trong phòng nháy mắt lại yên tĩnh trở lại. Thiên Dao đến trước cửa sở, đưa tay đẩy cửa sổ ra, bên ngoài cửa vầng trăng sáng treo cao, toả ánh sáng thanh lạnh. Nàng khẽ thở dài, trong lúc vô tri vô giác lại một ngày nữa trôi qua. Mỗi ngày nàng đều bị giam ở Y Lan điện, giống như hoàng yến bị nhốt trong lồng, hưởng thụ những đãi ngộ tốt nhất, nhưng vĩnh viễn mất đi tự do. Cái nàng yêu, cái nàng thích, cái nàng muốn có hết thảy đều rời bỏ nàng mà đi. Từ ngày mất đi hài tử, Thiên Dao liền không thể ngủ được một giấc yên ổn, trước mắt đều là màu đỏ chói mắt sau đó là tiếng thét chói tai, sau đó hoảng sợ tỉnh lại…. Rất lâu rất lâu sau nàng cũng không dám ngủ tiếp. Nàng biết đây là cơn ác mộng, nhưng mà, nàng không cách nào thoát khỏi. Một tiếng ‘cọt kẹt’ nhỏ vang lên, nàng đẩy cửa phòng bước chân trần ra ngoài. Đêm trăng cô đơn lạnh lẽo, ánh trăng nhàn nhạt âm u rơi trên sa y như tuyết không có một chút nhiệt độ. Hơi lạnh như băng từ lòng bàn chân truyền đến, ngược lại càng làm cho đầu óc thanh tỉnh. Thiên Dao mờ mịt đứng ở trong vườn, sa y trắng tùy ý phất phơ trong gió. Lời của Sở Dục đích thực khiến nàng thông suốt. Cho tới nay, là chính nàng bức mình đến bên bờ vực tình yêu, có lẽ ngày tháng ở U Minh cung quá băng lãnh tịch mịch, sự xuất hiện của Sở Diễm tựa như ánh mặt trời, không hề báo trước chiếu sáng sinh mệnh của nàng. Bây giờ hồi tưởng lại, Thiên Dao thậm chí mơ hồ, nàng không biết bản thân mình rốt cuộc là yêu Sở Diễm… hay là yêu cái gọi là tình yêu. Sở Dục nói rất đúng, lui một bước trời cao biển rộng. Bây giờ, nàng đã không còn đường nào để đi, không bằng quay về điểm xuất phát, lùi về thời điểm chưa từng có Sở Diễm, làm U Minh thiếu chủ thế nhân cực kỳ hâm mộ. Sư phụ từng nói: ‘Tình thâm không thọ’. Thiên Dao đã từng cho rằng, những ngày tháng không có tình yêu mới đáng sợ, hiện giờ rốt cuộc hiểu được, không có tình yêu mới có thể không đau. Thiên Dao khẽ ngẩng đầu, nghênh đón ánh trăng lạnh giá. Từ giờ trở đi, nàng muốn quen với nhiệt độ giá lạnh này. Đau đớn do tên xuyên qua người, sợ hãi khi bị mất đi đôi mắt, còn có sự tuyệt vọng của sinh mệnh vừa mới thai nghén đã rời khỏi cơ thể… Hết thảy nàng đã trải qua. Ngắn ngủi nhân sinh mười sáu năm của nàng tựa như đã trải qua hết tang thương chốn nhân thế. Khóe môi nhếch lên ý cười tuyệt mỹ mà đau khổ, nàng tự nói với bản thân: Thẩm Thiên Dao, thừa nhận đi, mày thua rồi, thua triệt để. Cho dù cùng hắn vào sinh ra tử, cho dù buông bỏ sinh mệnh của nàng, vẫn như cũ không cách nào trở thành người kia trong lòng hắn. Ra đi mới chính là lựa chọn duy nhất của nàng. Có một người sẽ dạy ngươi yêu là gì nhưng người đó không hề yêu ngươi. Thiên Dao nghĩ, Sở Diễm chính là người đó của nàng. Từ hôm nay trở đi, nàng phải học cách không tiếp tục yêu hắn nữa. Hàng mi dài khẽ run, một giọt nước mắt lóng lánh trong suốt theo lông mi rơi xuống. A, hóa ra buông tay cũng đau đến như vậy. Đôi chân trần đạp trên mặt tuyết, nhiệt độ dưới chân rét đến tận xương, bàn chân oánh như ngọc bị đông lạnh đau đến cứng ngắc. Thiên Dao nghĩ, thể xác đau, có lẽ tâm sẽ không đau. Có lẽ sự đau đớn phân tán sự chú ý, Thiên Dao lại không chút để ý đến tiếng bước chân trầm nặng từ xa lại gần, mãi đến khi hắn mang theo sự tức giận từ phía sau ôm lấy nàng hét lớn: “Thẩm Thiên Dao, cứ như vậy đứng ở trong tuyết, nàng không muốn sống nữa phải không?” Ánh vào trong mắt là tuấn nhan mang theo sự vội vàng cùng tức giận của Sở Diễm, Thiên Dao dịu dàng khẽ cười, thờ ơ nói: “Mạng là của Thiên Dao, có liên quan gì đến điện hạ.” “Thẩm Thiên Dao”. Ba chữ này hắn như nghiến răng mà nói. Ánh mắt thâm thúy nguy hiểm hận không thể đem nàng phân ra rồi nuốt vào trong bụng. Đối với sự tức giận của hắn, Thiên Dao làm như không thấy, biểu tình trên mặt lạnh nhạt. “Buông ta ra, Sở Diễm.” “Nàng là nữ nhân của bổn vương, bổn vương ngay cả đụng nàng cũng không được sao?” Hắn lạnh giọng mở miệng, hơi thở phun ra cùng không khí lạnh gặp nhau tạo thành làn sương trắng mờ. Thiên Dao trào phúng cười, nâng mắt lên, ánh mắt sắng quắc nhìn hắn, gằn từng chữ nói, “Sở Diễm, ta không phải chim hoàng yến ngươi nhốt trong lòng, ta muốn rời khỏi Đông cung, từ nay về sau, Thiên Dao không muốn làm nữ nhân của ngươi nữa.” “Nàng nói cái gì?” Mày kiếm hắn lạnh lùng chau lại, sự tức giận trên người so với đêm đông càng làm người ta sợ hãi. “Ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng rồi.” Sở Diễm cười lạnh, “Được, Thẩm Thiên Dao, xem ra thật sự bổn vương đã chiều hư nàng rồi.” Hắn ôm nàng, đi nhanh về phía trong điện, một cước đá cửa phòng ra, cũng bất chấp thương hương tiếc ngọc, một tay ném nàng xuống chiếc giường rộng lớn. Mặc dù trên giường đã phủ áo lông cáo mềm mại, nhưng sự va chạm mạnh mẽ vẫn gây ra đau đớn. Mà Thiên Dao lại không kịp bận tâm đến sự đau đớn thân thể bởi vì ngay sau đó thân thể nặng nề của Sở Diễm đã ép xuống, cơ thể hắn tỏa ra khí thế bức người, trong mắt phượng tuyệt thế là sự lạnh lùng khát máu. Một tay hắn đem đôi bàn tay đang phản kháng của nàng áp trên đỉnh đầu, một cánh tay kia không chút lưu tình xé rách sa y đơn bạc trên người nàng. Hắn hung hãn như dã thú, mặc cho Thiên Dao vùng vẫy đấm đá thế nào, vẫn như cũ không lay chuyển hắn được nửa phần. “Sở Diễm, buông ta ra, tên điên nhà ngươi.” “Nàng có thể tiếp tục mắng, mắng càng lớn tiếng càng tốt, so với nàng trước đây không nóng không lạnh nằm dưới thân ta, bộ dạng bây giờ mới càng dễ khiến người hưng phấn.” Sở Diễm cười lạnh, cúi đầu gặm cắn lấy bờ vai trắng mềm của nàng.