“Ừm, đáng tiếc ta không nhìn được.” Giọng nói ôn hòa của nam tử vang lên bên tai. Mặc dù trên mắt quấn một mảnh lụa trắng, nhưng không hề làm giảm đi phong thái phi phàm của hắn. “Đôi mắt của ta khi nào có thể sáng lại?”
Thiên Dao suy nghĩ một hồi, dường như nghiêm túc nói. “Có thể ngay lập tức, cũng có thể vĩnh viễn không cách nào hồi phục, ai biết được.”
Hàn khí lạnh băng kéo đến bên người, không báo trước, hắn vươn cánh tay rắn chắc ra, ngay sau đó, cơ thể mềm mại của Thiên Dao liền sà vào trong ngực hắn. Ngón tay thon dài tinh tế khẽ nâng cằm nàng lên. “Ngươi lại dám trêu chọc ta!”
Hàng mi Thiên Dao chau lại, ngân châm nhỏ kẹp giữa đầu ngón tay chỉ cách người hắn vài tấc, chỉ cần hắn dám lại gần…... “Ta đã cố gắng hết sức.” Nàng nhàn nhạt nói.
Sắc mặt hắn không đổi, chỉ có khóe môi thoáng hiện nụ cười bất đắc dĩ. Đầu ngón tay thon dài khẽ vuốt gò má trắng như tuyết của nàng. “Thật đáng tiếc, vốn nghĩ rằng có thể nhìn thấy dung mạo của ngươi.” Ngữ điệu cực kỳ nghiêm túc, gương mặt nghiêng anh tuấn dưới ánh trăng đêm như lãnh quỷ, lúc ẩn lúc hiện.
Trong lòng Thiên Dao khẽ động, im lặng ngóng nhìn. Sau đó, nàng nghe thấy chính mình nói, “Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.” Khẩu khí của nàng cứ kiên định như vậy.
--- ---
Sáng sớm tỉnh dậy, trong phòng tràn ngập mùi thuốc và mùi máu nhàn nhạt. Hắn nhíu mi, “Ngươi bị thương?”
“Bị thương ngoài da, không sao cả.” Nàng có chút khó nhọc trả lời. Bàn tay đè chặt lên miệng vết thương trên vai, sắc mặt tái nhợt. Muốn chữa khỏi đôi mắt của hắn, chỉ có thể dùng tuyết ngẫu ngàn năm làm thuốc dẫn, mà tuyết ngẫu lại là vật chí bảo của U Minh cung, cất giấu ở nơi cơ quan trùng trùng. Nhân lúc sư phó bế quan, nàng lẻn vào mật thất trộm nó ra.
Mặc dù Thiên Dao am hiểu luật ngũ hành, nhưng vẫn bị cơ quan gây thương tích.
“Uống thuốc đi.” Nàng giống như bình thường, đặt chén thuốc vào lòng bàn tay hắn. Nước thuốc đen đặc vào cổ họng, rõ ràng vị đắng không giống như trước.
Giọng nói êm dịu của nữ tử vang lên bên tai, “Uống xong thuốc, ta sẽ tiễn ngươi rời đi. Tước nhi của ta sẽ đưa ngươi rời khỏi Thiên Sơn. Rời khỏi nơi này, mắt của ngươi sẽ có thể khôi phục lại thị lực.”
“Ừm.” Nam tử vẫn như trước thờ ơ đáp lời.
Sau đó, trầm mặc một hồi lâu, hắn lại mở miệng lần nữa, “Ta không thích mắc nợ, ngươi cứu ta, muốn báo đáp gì?”
“Báo đáp sao?” Thiên Dao cười, lại cao hứng nghĩ ngợi một hồi. “Nhìn diện mạo ngươi không tệ, lấy thân báo đáp thế nào?”
Nam tử hờ hững, bộ dạng bị áp lực mà sắc mặt không thay đổi, thản nhiên nói, “Được.”
“Lấy thiên hạ làm sính lễ, ta sẽ cưới nàng làm nữ tữ tôn quý nhất trong thiên hạ.”
Thiên Dao cứng đờ, cũng không biết kết thúc lời nói đùa này như thế nào.
--- -----
Thời điểm tiễn hắn đi, bầu trời u ám vô cùng.
Chim sơn ca là động vật thông linh, vẫn bay lượn xung quanh đỉnh đầu hắn. Giọng nói trong veo như nước chảy của nàng vang lên bên tai, “Cứ đi thẳng, không cần quay đầu.”
Mày kiếm nam tử lạnh lùng nhíu lại, đã cảm nhận được mạch nước ngầm bốn phía chuyển động.
Thiên Dao cười nhạt, “Yên tâm, bọn họ không dám đả thương ta đâu.”
Hắn bán tin bán nghi gật đầu. Mặc dù có vài phần lo lắng nhưng không thể không rời đi. Thế cục trong triều vạn biến, hắn không thể trì hoãn lâu hơn nữa.
“Chờ ta.” Hắn nói, bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy tay nàng, ấm áp như vậy.
Thời khắc đó, Thiên Dao bị mê hoặc. Hết sức nghiêm túc gật đầu.
Vốn dĩ chỉ là một hồi vui đùa mà thôi, lại bị lời thề mỹ lệ của hắn làm rung động. Nếu khi đó, hắn nói hắn đã có người trong lòng, nàng tuyệt sẽ không dây dưa. Nhưng hắn cố tình trêu chọc nàng, sau khi ở trong đầm nước sâu làm dậy sóng, lại không chịu trách nhiệm xoay người rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
79 chương
10 chương
594 chương
20 chương
67 chương
11 chương
65 chương