Thiên Dao mỉm cười lắc đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, một đôi mắt sáng ngời lại lóe lên vẻ kiên định. “Vân đại ca, muội rất ổn.”
Vân Kiếm do dự hồi lâu nhưng vẫn không buông nàng ra. Hắn biết, mình mang nàng đi không được, ở lại ngược lại lại khiến nàng khó xử.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi Loan Âm cảm khái vô cùng, nàng biết trong lòng Vân Kiếm có người, nhưng trước giờ không nghĩ tới người đó là Thẩm Thiên Dao, là đối thủ cường đại mà hoàn mỹ đến như vậy. Không cần tranh đoạt, nàng cũng đã thua rồi. Hơn nữa, trong cuộc chiến này, không có người thắng, bởi vì Vân Kiếm cùng Thẩm Thiên Dao tuyệt đối sẽ không có tương lai.
Ánh mắt của nàng di chuyển qua lại giữa Thiên Dao và Sở Diễm, cuối cùng dừng ở trên người Sở Diễm, mập mờ mở miệng. “Sở diễm, ‘bài học’ của ngươi hôm nay chắc cũng hoàn thành rồi chứ, cùng bổn cung đến thư phòng.”
Vài người đang có mặt đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Loan Âm nhưng lại phản ứng khác nhau. Sắc mặt Vân Kiếm lại càng lạnh đi mấy phần, Sở Dục lúng túng ho nhẹ, sắc mặt Sở Diễm vẫn nhàn nhạt không đổi. Mà hai gò má của Thiên Dao lại ửng hồng, đầu cúi xuống cực thấp, trên người nàng còn khoác tấm áo choàng của Sở Diễm, mà thân thể bên trong áo choàng vẫn còn đang trần trụi, càng làm cho nàng có cảm giác có tật giật mình.
“Đi thôi.” Loan Âm dứt khoát phun ra hai chữ, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, sau đó xoay người rời đi. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ trời sẽ sáng, nàng không thể ở lại Đông cung quá lâu, cơ sở ngầm của mẫu phi ở khắp nơi.
Trong thư phòng Đông cung.
Loan Âm ngồi ở vị trí chủ vị, Sở Diễm cung kính đứng bên cạnh nàng. Đối với vị Ngũ tỷ này hắn luôn luôn tôn trọng. Thục phi là kẻ thù của hắn nhưng Loan Âm không phải. Nàng từng nói: ‘Ta mặc kệ giữa mẫu phi và hoàng hậu Vân Thế Lan có ân oán gì, ta chỉ biết là, đệ là đệ đệ của ta, ta sẽ bảo vệ đệ.’
Sở Diễm nói với nàng: ‘Hiện tại, tỷ bảo vệ ta, tương lai ta sẽ bảo vệ tỷ.’
“Ngũ hoàng tỷ đêm khuya đến đây, chắc là phát sinh đại sự gì?”
“Ừm.” Loan Âm yên lặng gật đầu, sắc mặt ngưng trọng. “Dự Nam Vương muốn tuyển phò mã cho Quận chúa Đông ca, mẫu phi đã âm thầm gặp mặt Dự Nam Vương, quyết định chọn Đại biểu ca của ta - Tiêu Thác.”
Mày kiếm Sở Diễm lạnh lùng chau lại, như có điều gì suy nghĩ.
Sở Dục ngược lại đã bắt đầu mất kiên nhẫn. “Thế lực của Dự Nam Vương không thể khinh thường, nếu cấu kết cùng Tiêu gia, đối với chúng ta cực kỳ bất lợi.”
“Ừm, điều bổn cung lo lắng chính là chuyện này.” Loan Âm nặng nề thở dài một tiếng, lại đột nhiên đổi chủ đề. “Quận chúa Đông Ca là hòn ngọc quý trên tay Dự Nam Vương, từ nhỏ đã tài hoa, giờ lại công khai kén rể, chọn người có đức hạnh tài năng để gả. Dự Nam Vương hết sức cưng chiều nàng, dự tính trong mai viên Kinh Giao thiết yến khoản đãi anh tài trẻ tuổi trong đế đô. Dự là không bao lâu, chuyện này sẽ truyền khắp đế đô.”
“Nói như vậy, Tiêu Thác chưa chắc có thể ôm được mỹ nhân về.” Sở Dục ngẫm nghĩ hừ một tiếng.
Ánh mắt Loan Âm di chuyển qua lại giữa Sở Dục và Vân Kiếm, lại nói. “Sở Diễm không tiện ra mặt, ta hi vọng các ngươi có thể nắm được trái tim Quận chúa Đông Ca.”
Vân Kiếm lạnh lùng không nói, Sở Dục vẫn một mặt cười cười như cũ. “Sư huynh để lại cho Ngũ tỷ đi, hậu viện của Sở Dục đang cần một mỹ nữ, đệ thấy Quận chúa Đông Ca này thật thích hợp.”
Loan Âm liếc hắn một cái, lạnh lùng nói. “Đừng đắc ý, tương lai có khi tới lượt ngươi phải chịu.”
“Ngũ hoàng tỷ, sắc trời không còn sớm, sớm hồi cung đi, tránh để Thục phi nghi ngờ.” Sở Diễm cung kính nói.
Loan Âm hừ cười một tiếng, “Bổn cung vừa mới náo loạn với bà một trận, bà chỉ cho rằng ta tức giận chạy ra ngoài thôi.”
Sở Diễm khẽ cười, nhưng không hề nhiều lời. Lý do Loan Âm và Thục phi cải vã, phần lớn đều là vì Vân Kiếm. Loan Âm tuổi tác cũng đã hơn 24, lại chưa xuất giá, thân làm mẫu thân, sao lại không lo lắng.
Loan Âm liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đích xác là nên trở về cung. Nàng đứng dậy, lúc đi ngang qua Vân Kiếm, hạ thấp giọng nói. “Mẫu phi đã thuyết phục Phụ hoàng chỉ hôn cho ta và chàng, nếu không muốn lấy ta, trong buổi thiết yến ở mai viên, có thể cùng Sở Dục tranh tài cao thấp.”
Sau khi Loan Âm đi, trời dường như cũng đã sáng, Sở Diễm không buồn ngủ nhưng lại bất tri bất giác đi vào địa cung. Trên nền đá bằng cẩm thạch, thân thể yếu ớt của Thiên Dao cuộn tròn lại, yên tĩnh ngủ say.
Sở Diễm chậm rãi đi tới, cúi người trước mặt nàng. Bàn tay chạm vào làn da trên gò má nàng, thế nhưng lại lạnh như băng. Trong lòng có hơi đau nhói.
“Điện hạ còn muốn tiếp tục sao?” Giọng nói trong veo mà lạnh lùng vang lên, nàng chậm rãi mở đôi mắt sáng, hơi cố gắng chống người dậy, lấy ra một cây roi sắt nhuốm máu, hai tay giơ lên trước mặt hắn.
Chẳng biết tại sao, Sở Diễm lại không hề tức giận, một tay hất cây roi trong tay nàng ra, thân thể nặng nề trong khoảnh khắc bao trùm lên, đem nàng áp chặt ở phía dưới.
Mi tâm Thiên Dao khẽ nhíu lại, nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay ghim thẳng vào lòng bàn tay, cũng không còn cảm thấy đau đớn. Nàng cam chịu nằm ở phía dưới hắn, giống y một con rối gỗ vậy, không chút giãy giụa phản kháng. Nàng không phải chưa từng phản kháng qua, nhưng cho dù có giãy giụa cỡ nào cũng chỉ là trò cười trong mắt hắn mà thôi.
Hắn không hề xé rách quần áo của nàng như thường ngày mà chỉ dịu dàng ôm nàng vào lòng, dùng độ ấm của cơ thể sưởi cho thân thể lạnh băng của nàng. “Bổn vương khiến nàng thống khổ như vậy sao?”
Đã không còn nhớ rõ bao nhiêu ngày rồi, không nghe được giọng nói ôn hòa của hắn. Thiên Dao không thể tin được mở mắt ra, lưu quang trong mắt sáng chói, ngập lệ. “Ta nói đau, người sẽ bỏ qua cho ta sao!” Giọng nói nhè nhẹ yếu ớt, lại mang theo mấy phần trào phúng.
Ánh mắt Sở Diễm thâm sâu đi mấy phần, đầu ngón tay thon dài gạt mở vạt áo trên ngực nàng, da thịt hoàn mỹ như ngọc hiện ra những vết roi nông sâu không giống nhau, vết thương cũ chưa lành đã chồng thêm vết thương mới, từng lằn từng lằn máu, nhìn thấy ghê người.
“Nàng phản bội Bổn vương, giờ Bổn vương bỏ qua cho nàng thế nào đây, hử?” Hắn nâng chóp cằm của nàng lên, động tác lại dịu dàng giống như xem nàng là một con búp bê bằng sứ, nếu hơi dùng lực một chút thì sẽ vỡ vụn. Lúc này, Sở Diễm không hề ý thức được, hành động như vậy rõ ràng là thương tiếc.
Ánh mắt Thiên Dao khẽ động, thấp giọng nói. “Ta không có.”
“Không có? Vậy chuyện của Tư Đồ Phong, giải thích thế nào? Chuyện của Vân Kiếm, lại giải thích thế nào?” Giọng nói của Sở Diễm không khỏi lạnh đi mấy phần.”
“Thiên Dao không muốn giải thích, Điện hạ nếu như không muốn làm nhục A Dao, xin hãy quay về đi, ta mệt rồi!” Thiên Dao khẽ nhắm mắt lại, hơi thở mong manh. Cái nàng muốn chỉ là sự tin tưởng của hắn, mà hắn thì lại không cho nàng.
Cảm thấy thân thể được vây ở trong lòng đã khôi phục lại sự ấm áp, Sở Diễm lạnh lùng đứng dậy, muốn đẩy nàng ra lại phát hiện nàng đã bất tỉnh trong lòng hắn, hít thở thì ít mà thở ra lại nhiều. Ánh mắt Sở Diễm trầm xuống, đầu ngón tay thon dài đặt ở bên trong cổ tay nàng, sau đó, mi tâm nhíu chặt.
Tâm mạch của nàng lại bị tổn hại, bị nội thương nghiêm trọng như vậy, lại cả ngày bị quấ roi tàn bạo, thật không thể hiểu nha đầu này sao có thể chống đỡ được.
“Tư Đồ Phong đối với nàng thật quan trọng vậy sao? Không tiếc vì hắn mà hy sinh cả tính mạng.” Sở Diễm bất đắc dĩ than nhẹ, bàn tay đặt trên ngực nàng, nội lực cuồn cuộn không ngừng được truyền vào cơ thể nàng. Cuối cùng, vẫn không nỡ để cho nàng chết, nếu không, cũng sẽ không nhốt nàng vào địa cung, tránh cho Sở Dục nhúng tay vào. Nếu thật đem nàng giao cho Sở Dục, hôm nay, đã thành một người chết.
Thời điểm rời khỏi địa cung, trời đã sáng hẳn. Một lúc sau là đến thời gian lâm triều. Từ ma ma đã sớm hầu bên ngoài cửa cung, tay cầm triều phục màu hạnh hoàng, một mực cung kính mặc chỉnh tề cho Sở Diễm.
Lúc này, Tử Y tay cầm bình dược màu đen, từ bên hông hắn quỳ xuống, cung kính cúi người thi lễ. “Thái tử điện hạ vạn an.”
Sở Diễm lạnh lùng liếc nàng một cái, trầm giọng nói. “Mang đồ xuống đi, không cần nữa.”
Tử Y khẽ ngây người, mới an phận gật đầu. Mà giọng nói lãnh trầm lại một lần nữa vang lên trên đỉnh đầu.
“Nàng bị nội thương nặng như vậy, sao không bẩm báo? Ngươi nên biết, bộ dạng này của nàng, căn bản không chống chọi được bao lâu!”
Tử Y trong lòng cả kinh, lảo đảo quỳ xuống đất, ngay cả bình dược trong tay cũng không cầm chắc, choang một tiếng rơi xuống đất, dược bắn tung tóe. “Điện hạ thứ tội, Tử Y…” Trong lúc nhất thời lại không tìm được lý do giải thích. Sở Diễm là người thông minh, ở trước mặt người thông mình, giải thích nhiều đều là che giấu.
Hắn than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói. “Ngươi thay đổi rồi.”
--- ---------
Lâm triều xong, Tư Đồ Phong lại công khai xuất hiện ở phủ Thái tử. Hắn coi như cũng không ngu ngốc, trước mắt bao người tiến vào Đông cung, như vậy, Sở Diễm cũng không thể làm gì hắn.
“Tiểu hầu gia đại giá quang lâm Đông cung, không biết còn có gì chỉ giáo?” Sở Diễm tà mị cười, chén trà xanh trong tay là trà Vũ Tiền thượng hạng, chỉ là, mùi vị còn lâu mới bằng trà sương mai của Thiên Dao.
Tư Đồ Phong hiển nhiên mất kiên nhẫn, gấp gáp mở miệng. “Thiên Dao đâu? Ngươi đã làm gì nàng rồi?”
Sở Diễm phá lên cười, “Nếu bổn vương nói, nàng đã chết thì sao?”
“Ngươi…” Tư Đồ Phong khiếp sợ trợn trừng mắt, không khống chế được đứng dậy, một lúc sau tinh thần mới ổn định. Không, sẽ không đâu, muốn lấy mạng Thiên Dao, đối với hắn không có chút ích lợi gì. Sở Diễm sẽ không làm loại chuyện không lợi lộc gì như vậy.
“Điện hạ không cần nói giỡn như vậy.” Tư Đồ Phong chậm rãi ngồi lại chỗ cũ, bưng lên chén trà bằng sứ Thanh Hoa trên bàn, uống cạn một hơi, đè nén sự hoảng sợ.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
140 chương
52 chương
81 chương
493 chương
29 chương
8 chương
78 chương