Ánh mắt Sở Diễm trong nháy mắt tối lại, hồi lâu, mới chậm rãi nói. "Nếu như có thể, thì hận đến khắc sâu một chút. Chỉ lúc hận mới khiến cho người ta trở nên kiên cường." Ngữ điệu trong trẻo lạnh lùng, lại mang theo nồng đậm đau thương.
Một tiếng thở dài nặng nề, Vân Kiếm bất đắc dĩ lắc đầu. "Diễm, đối tốt với một người, không phải là dùng phương thức như thế để đối đãi."
Sở Diễm đùa cợt cười một tiếng, giống như nghe được câu chuyện cười buồn cười nhất. "Bổn vương vốn đã quên phải đối tốt với người thế nào."
"Đổi trắng thay đen, cứu Thẩm Đông Thần, chẳng lẽ không phải vì Thiên Dao sao? Nếu bị Thục phi hoặc những người khác nắm được nhược điểm, ngươi chính là đồng mưu mưu nghịch với Thẩm gia. Đến lúc đó, chỉ sợ cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được."
Sở Diễm thu lại nụ cười, không chút lưu tâm. Hắn dám đổi trắng thay đen, tự nhiên sẽ làm đến giọt nước cũng không lọt. Muốn bắt cái đuôi hắn, bọn họ còn non lắm.
"Đồng mưu của Thẩm Ngạo Phong cũng không phải là Bổn vương."
"Cái gì?" Vân Kiếm cau mày "Ý của người là..... Ta cũng cảm thấy kỳ hoặc, Thẩm Ngạo Phong bất quả chính là nhất phẩm tướng quân, từ đâu lại có can đảm cấu kết cùng Hung Nô phạm thượng làm loạn, hóa ra là hắn thay chủ tử nhận tội."
"Bất quá là thí Xe giữ Tượng mà thôi" Sở Diễm khinh thường hừ lạnh.
"Vậy Hoàng thượng...."
"Lão hồ ly kia trong lòng hiểu rất rõ, chỉ bất quá trước mắt hắn không động được vào người nọ, bất quả là gõ sơn chấn hổ mà thôi." Sở Diễm ôn hoà nói.
"Nhưng lòng lang dạ sói như vậy vẫn cứ để mặc?" Như thế chẳng phải là càng nguy hiểm hơn.
Sở Diễm lười biếng thay đổi tư thế, tiện tay lại mở ra một quyển tấu chương. "Biểu ca quá lo lắng, chỉ cần thế cân bằng không bị phá vỡ, đối với hoàng quyền sẽ không tạo thành uy hiếp." Ngữ điệu hắn trong trẻo lạnh lùng mấy phần, bàn tay đã nắm chặt thành quyền trong ống tay áo.
Tiêu gia cùng Tư Đồ nhất tộc, một người hắn cũng sẽ không bỏ qua. Hôm nay chờ đợi, bất quá là một cơ hội mà thôi.
--- ------ --------
Một nơi khác, Hạm Tâm các.
Nữ nhân đứng trước cửa sổ, cúi đầu nghiêm túc cắt tỉa chậu hoa, dáng người thướt tha, chỉ một bóng lưng liền khiến người say mê.
"Nương nương, An Thanh Vương cầu kiến." Tỳ nữ cúi người hồi bẩm.
Động tác trên tay Hàm Tuyết hơi chậm lại, người liền đã tới. "Hiện nay nên xưng hô như thế nào? Trắc phi nương nương? Hay là Thất tẩu?" Hắn cố ý kéo dài giọng điệu.
Hàm Tuyết quay đầu lại, đối với nha hoàn sau lưng phân phó. "Đều lui cả ra đi."
Cung nhân lĩnh mệnh, dưới sự hướng dẫn của đại nha hoàn Như Ý rối rít lui ra ngoài. Hạm Tâm các lớn như thế, nhất thời chỉ còn lại Hàm Tuyết cùng Sở Dục.
Nàng không xoay người lại, hắn đứng sau lưng nàng cũng không lên tiếng, phảng phất như đang so xem ai có kiên nhẫn hơn. Cuối cùng vẫn là hắn mềm lòng trước, bước đi thong thả đến trước mặt nàng. "Chậu quân tử lan này đã không thể cứu nữa rồi, cần gì lãng phí tâm lực vào nó."
Nữ nhân sâu kín thở dài, đôi mắt sáng ánh lên một tầng hơi nước, u buồn, đa sầu đa cảm làm đau lòng người. Nữ nhân phong hoa tuyết nguyệt như vậy, nam nhân nào có thể bỏ qua.
"Bụi quân tử lan này là vật phẩm gọi là Khổng Tước, là cực phẩm của các loại lan. Sở Diễm dùng vạn kim mới mua được. Nhưng ở trong tay ta chưa tới hai tháng đã....." Lông mi thật dài của Hàm Tuyết buông xuống, nhuộm chút lệ, càng khiến người đau lòng.
"Cho nên mới nói có một số thứ không phải cứ cưỡng cầu là được." Hắn rất là nhẹ nhàng buông một câu.
Nhưng mỹ nhân lại đổi sắc. "An Thanh Vương tới tìm ta chính là muốn nói những chuyện này?" Cánh tay nàng run lên, cây kéo sắt trong tay liền cắt phải đầu ngón tay trắng nõn. Đôi mi thanh tú vì đau đớn mà nhíu chặt lại.
"Sao lại không cẩn thận như vậy." Hắn đi tới, không chút nghĩ ngợi đem ngón tay chảy máu của nàng bỏ vào trong miệng ngậm.
"Sở Dục." Hàm Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, đẩy hắn ra, đem hai tay giấu ở phía sau.
Hắn tà mị cười một tiếng, tiện tay quệt đi vệt máu dính bên mép, ánh mắt chợt léo lên chút tịch mịch. "Giận cái gì? Trước đây không phải đã từng như vậy."
"Ta..."
"Nàng bây giờ là nữ nhân của Thất ca, Bổn vương biết." Hắn vẫn giữ dáng vẻ càn rỡ như trước "Yên tâm, Bổn vương sẽ không đối với nàng như vậy nữa." Huống chi, nếu thật muốn như thế, cũng sẽ không chờ tới bây giờ.
Hắn tiện tay đùa nghịch chậu lan. "Thật là đúng dịp, mấy ngày trước đây, trong phủ cũng có một chậu Khổng Tước, nếu nàng thích, Bổn vương sai người đưa tới."
Ánh mắt Hàm Tuyết tối sầm lại, nhàn nhạt lắc đầu. "Đa tạ ý tốt của Vương gia, Hàm Tuyết cũng không cần. Cho dù tặng ta một bụi, cũng không phải là bụi cây này. Có một số thứ cuối cùng cũng không thể thay thế được........"
Nàng quý trọng há có thể là một bụi hoa lan nho nhỏ, mà chính là tâm ý của Sở Diễm.
"Thì ra là nàng cũng hiểu đạo lý này." Sở Dục ôn hoà nói một câu.
"Ngươi...." Hàm Tuyết tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ bừng. Nàng đích xác là bóng dáng Doãn Hàm U, nhưng như vậy thì thế nào, hắn đau, cưng chìu, ôm lấy đều là nàng. Cũng qua lâu rồi, hắn chung quy vẫn nhớ Hàm U. Hơi ấm của nàng trong lòng hắn mới là thứ chân thật nhất.
“Ngươi nhất định phải khiêu khích ta như vậy mới vừa lòng đúng không?”
"Bổn vương chỉ là muốn cho nàng nhận rõ sự thật." Hắn khó có lúc thu lại dáng vẻ bỡn cợt.
"Sự thật ngươi đã thấy được, Sở Diễm thương ta, yêu ta."
"Nhưng Bổn vương cũng thấy được huynh ấy đối với Thẩm Thiên Dao... Bổn vương là nam nhân, bất quá ta hiểu rõ, ánh mắt Thất ca nhìn Thẩm Thiên Dao..." Đó mới là ánh mắt một nam nhân nhìn một nữ nhân. "Ít nhất huynh ấy chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng." Thậm chí là Doãn Hàm U, cũng chưa từng có.
"Là Vương gia nhìn lầm rồi." Hàm Tuyết bình tĩnh mở miệng. Nàng không tin, nếu Sở Diễm đối với Thẩm Thiên Dao thật sự có tình, sao có thể quở trách nhục mạ nàng.
"Nàng có thể tiếp tục tự dối người dối mình." Ánh mắt hắn thâm sâu khó lường, thu lại tất cả tâm tình, lạnh lùng có chút đáng sợ, so với bộ dạng hi hi ha ha thường ngày của hắn giống như hai người khác biệt.
Nàng thì hiểu thế nào được, với tác phong làm việc của Thất ca, Thẩm gia diệt môn, hắn tuyệt sẽ không thu lưu Thẩm Thiên Dao. Nhưng hôm nay hắn che chở nàng, điều này chứng minh cái gì?
"Nàng tin cũng được, không tin cũng được. Lời Bổn vương nói tốt nhất nàng nên để trong lòng, tránh cho sau này lại hối hận." Ánh mắt hắn đạm nhạt rơi vào trên người nàng, tựa như có chút suy nghĩ.
"Bổn vương biết nàng vẫn còn vì việc Thất ca phế bỏ Thẩm Thiên Dao mà đắc chí, có điều cho dù nàng ta không phải Thái tử phi, vị trí kia cũng tuyệt không tới phiên nàng."
Hàm Tuyết cau mày, lạnh nhạt nói. “Ngươi biết cái gì?"
Sở Dục cười, nàng cũng coi như là một nữ nhân thông minh. "Bổn vương biết cái gì không quan trọng, quan trọng là.... đừng tiếp tục một giấc mộng không có thực."
"Ngươi im miệng." Nàng hiển nhiên mất khống chế, không tự chủ la to. "Hắn nói sẽ vĩnh viễn sủng ái ta."
"Là cưng chìu hay là yêu, nàng hãy phân cho rõ." Hắn nhàn nhạt nói, mang theo vô tận giễu cợt.
Lần này, hắn thật sự chọc giận Doãn Hàm Tuyết, nàng run rẩy cánh tay chỉ ra ngoài cửa. "Ngươi đi đi, ta không muốn gặp lại ngươi."
Hắn khinh thường liếc mắt ngoài cửa, cũng không thèm để ý. "Nếu Trắc phi nương nương không hoan nghênh Bổn vương, Bổn vương đi là được." Một bộ y phục màu lam sượt qua người nàng, chỉ nghe hắn thấp giọng nói một câu.
"Hãy quý trọng tất thảy, đừng quên, những thứ này là dùng mạng của Hàm U mà đổi lấy."
Sắc mặt Hàm Tuyết trong nháy mắt trắng bệch, lảo đảo lui về phía sau, vịn một bên bàn mới đứng vững được. Thân thể vẫn còn không tự chủ run rẩy. Hắn, rốt cuộc đã biết những gì.
Thân phận bị phế bỏ, tự nhiên không thể tiếp tục sống ở Y Lan điện. Ngày hôm sau, nàng cùng Tử Y bị đuổi đến Vu Hằng điện. Nơi đó, theo tin đồn chính là lãnh cung.
Cách bởi một vách tường cao cao, cung điện bị vứt bỏ đổ nát không chịu nổi, cửa sổ bị tàn phá đến cơ hồ không cách nào che mưa che gió. Bốn phía hoang vu, cỏ dại mọc lan tràn. Thực sự rất hợp với chữ Vu Hằng.
Mấy ngày không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, lúc này Thiên Dao yếu ớt vô cùng. Tử Y đỡ nàng, bước qua con đường nhỏ, nàng lảo đảo đi.
Đẩy cửa điện ra, mới phát hiện bên trong điện thậm chí còn đổ nát hơn so với bên ngoài. Gia cụ, vật dụng thường ngày rách nát, lại bám đầy bụi bẩn, trên giường ngay cả chăn đệm cũng không có, chỉ có một lớp rơm rạ thật mỏng.
"Chủ tử, vậy phải làm sao bây giờ?" Tử Y nôn nóng đến độ muốn bật khóc.
"Thế nào? Chỗ này không phải rất thanh tịnh sao?" Thiên Dao yếu ớt mở miệng.
Lúc này, một tiểu thái giám khoan thai đi vào, tiện tay đem hai tấm chăn mỏng vứt trên đất, thanh âm dị thường bén nhọn. "Chúng ta là công công ở Vu Hằng điện, sau này có chuyện gì các ngươi có thể tìm chúng ta. Bất quá có thể giải quyết hay không là do chúng ta định đoạt."
Thiên Dao cười khổ, hiển nhiên hiểu được ý trong lời hắn nói. "Sau này làm phiền công công chiếu cố."
Tiểu thái giám hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang phất tay áo bỏ đi.
Tử Y khom người, nhặt lên chăn bị vứt trên đất, một cái trải ra trên đống rơm rạ, một cái đắp trên người Thiên Dao. Cũng gần đến đông chí, là lúc trời lạnh nhất trong năm, lúc này lãnh cung mới chính thức gọi là lãnh cung. Giọt nước rơi trên mặt đất, chốc lát liền kết thành băng trong suốt.
Thiên Dao cả ngày đờ đẫn tựa vào giường, bất động, cũng vô cùng kiệm lời.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
37 chương
41 chương
66 chương
25 chương
11 chương