Đôi mắt hàm chứa lệ khẽ nhắm, nàng quật cường cắn môi dưới, ngốc nghếch hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy. Mặc dù đối mặt với việc bị hắn làm nhục, nàng cũng không thể lùi bước, nếu không, Thẩm gia sẽ không thể cứu được. Tuyết trắng sa y tầng tầng rơi xuống đất, giống như lần lượt vạch ra từng cánh hoa, cuối cùng, lộ ra thân hình hoàn mỹ như ngọc của nữ nhân. Tóc dài xoã ở thắt lưng làm nổi bật da thịt trắng nõn nhu mỳ như ngọc, hai chân thon dài cuộn tròn quỳ trước mặt hắn, nàng run rẩy đưa ra đầu ngón tay, cởi bỏ thắt lưng cho hắn. Nước mắt uỷ khuất mà lạnh như băng từng giọt chảy xuống, đẩy ra áo choàng nguyệt sắc của hắn, trong nháy mắt lộ ra một mảng da thịt. Ánh mắt hắn sâu thẳm, ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt, mà thân thể lại tản ra hàn khí kinh người. Đầu ngón tay thon dài lần nữa nâng cằm nàng lên, khiến cho nàng đối diện với hắn. Cặp mắt trong suốt kia nhuộm hơi nước, như Viên Sơn ngậm than, đẹp tới mức không chân thật.  "Cứ như vậy không cam lòng sao?" Thanh âm của hắn lạnh lùng. "Không, không phải." Nàng nghẹn ngào, ánh mắt tránh né nhìn về phía bên hông. Bàn tay có lực của hắn nắm lấy cổ tay nàng, tay áo vung lên, lần nữa đem nàng đẩy ngã. Thiên Dao lảo đảo té ngã trên đất, thân thể không mảnh vải đụng vào mặt đất cứng ngắc, đau đớn. "Bổn vương không cần một nữ nhân tâm bất cam tình bất nguyện như vậy." Hắn lạnh như băng bỏ lại một câu, sau đó mở cửa ra ngoài. Thân thể nhỏ bé của Thiên Dao co rút ở góc, run rẩy kéo áo khoác bao lấy thân thể đang bị phơi bày, một khắc kia chu sa trên cánh tay ngọc đỏ tươi như máu. Hắn mặc dù không chiếm lấy nàng, nhưng nàng bị hắn đối đãi như vậy, Thiên Dao còn dám nói mình trong sạch ư! Hai cánh tay vô lực ôm lấy thân thể, nàng cắn chặt cánh môi, không để cho tiếng khóc truyền ra. Thân thể của nàng không cách nào ức chế run rẩy, lệ, chưa bao giờ có một khắc dừng lại. --- ------ --- Sở Diễm chỉ cho nàng một cơ hội này, bỏ lỡ, hắn liền không gặp lại nàng. Sau mỗi một đêm, hắn đều ngủ lại ở Hạm Tâm các của Doãn Hàm Tuyết, hắn căn bản không gặp nàng. Mà hắn không gặp, nàng liền quỳ gối ở bên ngoài Hạm Tâm các, cũng để cho cung nữ thông truyền. Hắn một ngày không gặp, nàng liền quỳ một ngày, hắn mười ngày không gặp.... Không, không thể đợi được mười ngày, thánh chỉ đã hạ, bảy ngày sau, toàn tộc của nàng sẽ bị xử trảm. Cũng không biết có phải trời cao đang trêu cợt nàng không, ngày thứ hai, bầu trời bỗng chuyển, bắt đầu có tuyết rơi. Thân thể đơn bạc của Thiên Dao quỳ gối trong tuyết, bông tuyết rơi xuống khắp người, xa xa nhìn lại, chỉ thấy như một người tuyết. Bão tuyết liên tiếp hai ngày, mà trong lúc vô tri vô giác, đỉnh đầu bỗng nhiên tối lại. Thiên Dao ngẩng đầu, phát hiện tán dù làm bằng giấy dầu màu vàng đất đang che ở trên, nắm cán dù chính là cánh tay già nua. Mà chủ nhân cánh tay này lại là Từ ma ma, bà vẫn như trước mang vẻ mặt nghiêm túc, không có chút cảm xúc dư thừa. "Cảm ơn." Nàng yếu ớt mở miệng, nhàn nhạt nói. Ánh mắt của Từ ma ma đạm nhạt rơi về phía trước, chậm rãi mở miệng. "Nương nương tội gì làm khó mình, nương nương, cần gì làm khó điện hạ." Từ ma ma không nhịn được thở dài. "Điện hạ là người không phải thần, người cũng có bất đắc dĩ của mình." --- --------- Giờ phút này ở trong Hạm Tâm các, lư hương bằng gỗ tử đàn, một luồng khói mù lượn lờ, mùi thơm quanh quẩn. Phía sau tấm màn lụa mỏng là cảnh sắc kiều diễm ướt át. Sở Diễm nửa ngồi trên giường, Doãn Hàm Tuyết váy sam nửa mở, tựa vào lồng ngực hắn, đầu ngón tay mảnh khảnh tuỳ ý trêu đùa bộ ngực hắn. Trên cổ trắng nõn lưu lại vết hôn khi hoan ái. "Điện hạ, Thái tử phi còn quỳ ngoài điện kìa." Nàng vừa nói, không dấu vết quan sát phản ứng của hắn. Hắn tiện tay kéo bàn tay đang làm việc xấu của nàng qua, đặt ở bên môi hôn. "Thì sao? Nàng ta muốn quỳ thì quỳ đi." "Điện hạ, dù sao nàng cũng là ân nhân cứu mạng của Hàm Tuyết, bên ngoài lạnh như vậy, Hàm Tuyết sợ thân thể nàng bị lạnh cóng mất." Nàng thấp giọng nói, ánh mắt cũng không che dấu được sự vui vẻ. Thì ra Thẩm Thiên Dao ở trong lòng hắn bất quá chỉ có vậy mà thôi. "Là nàng mềm lòng." Sở Diễm cưng chìu nhéo nhéo chóp mũi nàng, lật người đem nàng đặt ở phía dưới. Tuy ở bên trong thân thể nàng hết sức hoan ái, mà đôi mắt, cũng là một mảnh lạnh như băng. --- ------ --- Thiên Dao ở trước cửa điện Hạm Tâm các quỳ bảy ngày bảy đêm. Sáng sớm ngày thứ bảy, hắn rốt cuộc xuất hiện trước mặt nàng. Một thân đai ngọc áo mãng bào, búi tóc thật cao, lông mày lưỡi mác, bộ dáng giống như khi nàng gặp hắn lần đầu, đẹp rực rỡ. Lúc này hai chân Thiên Dao đã sớm đau đến chết lặng, không cách nào đứng thẳng. Nàng bám vào chân hắn, cố hết sức kéo lấy vạt áo hắn, tựa như bắt được gốc cây cứu mạng cuối cùng. "Sở Diễm, cầu xin ngươi..." Thanh âm của nàng khàn khàn, ngay cả khóc thút thít cũng là hữu khí vô lực. "Cầu xin Bổn vương cái gì?" Hắn trong trẻo lạnh lùng cười, hai ngón tay cứng nhắc nâng cằm nàng. "Thiên Dao nguyện làm nô tỳ, cầu xin điện hạ cứu Thẩm gia một trăm tám mươi ba mạng người." Hắn lạnh lùng cười một tiếng, con ngươi lãnh ảm, không có một tia nhiệt độ. "Tự làm bậy không thể sống! Bổn vương tại sao phải cứu bọn họ? Chỉ bằng một gương mặt điên đảo chúng sinh này của nàng ư?" Thiên Dao ngốc lăng nhìn hắn, ánh mắt tuyệt vọng. "Thẩm Thiên Dao, tiết kiệm chút sức lực đi, nàng bây giờ nên lo lắng không phải là Thẩm gia mà chính là nàng. Có một phụ thân mưu nghịch tạo phản, vị trí Thái tử phi này của nàng còn có thể giữ được sao?" Hắn trên cao nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ khinh thường. Nàng cố hết sức khẽ nhếch khoé môi, cười đến thê lương tuyệt vọng. "Ta không cần." Ánh mắt sắc bén của hắn rơi trên người nàng, lạnh kinh người. "Nhanh như vậy liền không cần? Chẳng lẽ quên, vị trí Thái tử phi là đổi lấy từ tay Hàm U sao?" Thiên Dao trong đầu ong một tiếng vang dội, thì ra hắn luôn luôn oán hận. "Chuyện của Hàm U đến chết cũng không liên quan gì tới ta." Nàng gào thét thành tiếng, nhưng sau một khắc, lại điên khùng liều mạng gật đầu. "Phải, là ta hại chết nàng. Sở Diễm, ta đền mạng cho nàng, chỉ cầu ngươi cứu tánh mạng người nhà ta." "Nàng..." Tuấn nhan Sở Diễm trở nên rét lạnh, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, giằng co một lát sau, hắn phẩy tay áo bỏ đi. "Sở Diễm!" Không biết lấy đâu ra khí lực, Thiên Dao từ dưới đất đứng dậy, thân hình đơn bạc như lá rụng tàn trong gió. "Sở Diễm, ngươi có từng quan tâm một ai sao? Ngươi có hiểu được việc mất đi sao? Nếu như hôm nay bị đẩy ra pháp trường chính là tiên hoàng, ngươi còn có thể không quan tâm như vậy hay không?" Nàng cuồng loạn chất vấn. Hắn dừng bước, chậm rãi xoay người. Mỗi một động tác đều hết sức ưu nhã, mà trong mắt phượng tuyệt mỹ lại tản ra hàn quang. "Thẩm Thiên Dao, chỉ bằng câu nói này, đủ cho nàng chết một trăm lần." Thiên Dao cười khổ, sống không thể yêu, chết thì sao. "Vậy ngươi giết ta đi." "Nàng thật cho là Bổn vương không dám giết nàng!" Sau một khắc, bàn tay có lực đã dùng sức siết chặt cổ nàng. Sở Diễm lửa giận sôi trào, cặp mắt nhuộm một màu đỏ tươi. Thiên Dao bình tĩnh khép mắt lại, lông mi như cánh tiệp run rẩy, một chuỗi nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi. "Điện hạ, nương nương còn nhỏ tuổi, tha cho nàng một lần đi." Từ ma ma vươn cánh tay, giữ ở cổ tay hắn, khuôn mặt nghiêm túc lần đầu hiện ra thần sắc cầu khẩn. "Điện hạ mau buông tay, nàng sẽ chết, nàng thật sẽ chết." Nước mắt lạnh như băng rơi trên cánh tay hắn, lạnh thấu xương. Sở Diễm có chút xúc động, chậm rãi buông lỏng tay. Trước một khắc hít thở không thông, hắn buông nàng ra. Thân thể nặng nề ngã trên mặt đất, cũng đập nát tất cả ảo tưởng của nàng với hắn. Người nam nhân này, hẳn là thiên tính của hắn vốn bạc bẽo như vậy. Nàng không nhịn được ho khan, trước mắt mơ hồ một mảnh, chỉ mơ hồ nhìn thấy một đôi giầy màu trắng trước mặt. Đỉnh đầu truyền đến thanh âm không có nhiệt độ. "Niệm tình nàng đã quỳ bảy ngày bảy đêm, Bổn vương liền cho phép nàng giữ lại một mạng, nói cho Bổn vương biết nàng muốn người nào sống?" Sống hay chết, ở trong miệng hắn hẳn là vân đạm phong khinh như vậy. "Đa tạ ý tốt của Thái tử điện hạ, Thiên Dao không cần." Nàng lảo đảo bò dậy, khoé môi nở nụ cười khổ. Thẩm thị nhất tộc, không thể cùng sinh, vậy thì cùng chết thôi. Hắn lỡ đễnh cười khẽ. "Hiện tại cách giờ hành hình còn có một canh giờ, nếu là nghĩ xong, có thể tìm đến Bổn vương bất kỳ lúc nào." Một canh giờ, hoàn hảo, còn có một canh giờ. Thiên Dao một đường lảo đảo, xông phá tầng tầng trở ngại trốn ra Đông cung. Lướt qua gò núi này, chính là pháp trường Huyền Vũ Môn. Đứng ở chỗ cao, nàng nhìn thấy bên ngoài pháp trường đầy nghẹt người. "A!" Không nhớ rõ đây là lần thứ mấy ngã xuống, nàng giống như ngọn đèn cạn dầu, chỉ dựa vào ý chí để chống đỡ. Trong lúc vật lộn, trước mắt lại xuất hiện đôi cẩm giày màu trắng không nhiễm một hạt bụi. "Còn muốn đi đâu? Nếu là xem hình, nơi này vừa vặn thích hợp." Ánh mắt hắn nhàn nhạt liếc về phía dưới, không chút lo lắng, giống như là đang thưởng thức phong cảnh. Nàng lảo đảo bò dậy, run rẩy vươn cánh tay, ánh mắt lửa giận thiêu đốt. "Sở Diễm, tránh ra." Tuấn mã ngày đi vạn dặm của Thái tử điện hạ tự nhiên không phải là thanh nhàn tới ngắm cảnh. Chỉ có một khả năng duy nhất là hắn muốn ngăn cản nàng. Mỗi một ngày, cùng nhau sống, chẳng lẽ muốn cùng chết với người nhà, lại khó khăn vậy sao? "Nàng phải biết, ta ở chỗ này, nơi đó nàng có muốn cũng không đi được." Hắn lạnh lùng đứng tại chỗ, không có chút ý tứ lùi bước. Nhìn thời gian sắp đến, nàng thật là bị chọc giận. "Cút ngay." Kèm theo tiếng nói là là một chưởng mang theo hàn khí lạnh thấu xương.