“Vâng ạ.” Lưu Trung lĩnh mệnh lui xuống, bất quá chỉ trong khoảnh khắc, trên đài thay đổi cảnh tượng, khúc ‘Quý phi túy tửu’ réo rắt thảm thiết đổi thành ‘Trạng Nguyên mối’ náo nhiệt. Rất nhiều phi tử không rõ chân tướng còn xì xào bàn tán. Thiên Dao vẫn như cũ không để tâm lắm, lười biếng dựa vào nệm êm sau lưng, trên bàn bên cạnh, thị nữ Yêu Nguyệt bưng mâm mơ tươi non tới. Thịt mơ đỏ au làm người ta muốn ứa nước miếng. “Nương nương ăn mơ đi, vẫn còn tươi mới, cực kỳ ngon miệng.” Yêu Nguyệt mỉm cười mở miệng, giống như hiến vật quý. Quả mơ mới hái xuống, đưa vào trong cung cũng bất quá mất hai ba canh giờ mà thôi. Thiên Dao nhàn nhạt gật đầu, vươn ngón tay trắng nõn bốc lên một quả mọng thịt. Tay duỗi ra chưa thu hồi, trái mơ trên mâm lại đột nhiên rớt xuống, từng trái tiếp nhau lăn xuống, một con rắn màu đỏ không hề báo trước vươn người ra, lộ ra răng nọc cùng lưỡi hướng về phía cổ tay trắng nõn của Thiên Dao. “Mẫu thân cẩn thận!” Quân Ninh hô lớn một tiếng, khoảng cách của y gần Thiên Dao, nhanh chóng ra tay bóp chặt con rắn bảy tấc. Đem con rắn nhỏ chưa đủ dài quăng trên đất, một cánh hoa quỳnh trắng thuần nối gót bay tới, cắm ở trên đầu hình tam giác của con rắn. Xích xà giãy giụa vài cái trên đất liền không động đậy nữa, cánh hoa quỳnh trắng lây nhiễm máu hồng. Toàn bộ phát sinh quá mức đột ngột, giữa lúc Thiên Dao hoảng hồn chưa kịp định thần lại đã bị Sở Diễm ôm vào lòng, nàng trầm trọng thở dốc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chỉ cảm thấy bụng dưới không ngừng co rút đau đớn. “Dao Nhi, nàng thế nào rồi?” Sở Diễm lo lắng hỏi, bộ dáng của nàng thật không tốt, thân thể đều lạnh. Thiên Dao nhíu chặt mi tâm, bàn tay gắt gao đặt trên bụng, gian nan gọi một tiếng. “Đau quá.” “Ngự y, mau truyền ngự y.” Sở Diễm bồng Thiên Dao lên, đi nhanh về hướng Vị Ương cung. Tràng diện nhất thời rối thành một nùi. Mà Quân Ninh vẫn chưa đi theo, y lặng lẽ thối lui đến chỗ tối, phong bế mấy đại huyệt trên cánh tay, bàn tay ẩn dưới ống tay áo khi thì nắm chặt, khi thì buông ra, trên mu bàn tay là hai cái dấu răng rõ ràng, hơi hơi sưng đỏ. Y xác thực chế phục được con xích xà cực độc kia, nhưng nó cũng cắn y một phát. Một trận kinh hách, Dao phi động thai khí, ngự y ở trong thuốc dưỡng thai bỏ thêm vài vị thuốc, uống qua thuốc xong, Thiên Dao liền ngủ thật say. Chỉ có mê man, nàng mới không cảm giác thấy đau đớn, mới có thể giảm thương tổn xuống thấp nhất. Sở Diễm mềm nhẹ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, ngực từng hồi đau đớn. Cho dù rất cẩn thận, nàng vẫn bị thương tổn. Hắn khó chối tội này. “Dao phi thật sự không có việc gì sao?” Sở Diễm hỏi. “Thai nương nương gần như đã ổn định, chỉ cần điều trị thỏa đáng, sẽ không có việc gì.” Ngự y chắp tay hồi đáp. “Uhm.” Sở Diễm khẽ gật đầu, đứng dậy đi nhanh rời đi. Phòng ngủ Quân Ninh đóng chặt, Sở Dục đứng ở cửa phòng Quân Ninh, trên mặt đều là bất đắc dĩ. Có lẽ, Sở Diễm cũng phát hiện, mới lo lắng đến xem. “Y vẫn khóa mình trong phòng?” “Ừ.” Sở Dục khẽ gật gật đầu, “Đứa nhỏ này cực kỳ quật cường, nói cái gì cũng không chịu mở cửa.” Sở Diễm hiểu ý gật đầu, khẽ gõ cửa phòng vài cái, trong phòng truyền đến giọng nói có chút suy yếu của Quân Ninh: “Con mệt rồi.” “Ninh Nhi, mở cửa.” Sở Diễm trầm giọng nói. Sau đó, trong phòng liền không có tiếng đáp lại. “Phá cửa.” Sở Diễm nhíu mi, phân phó Xích Diễm ở sau. Rất nhanh, cửa phòng ‘ầm’ một tiếng bị Xích Diễm đá văng ra. Ba người bước nhanh mà vào, trong phòng yên lặng như tờ, Quân Ninh nửa tựa trên giường, sắc mặt có chút trắng xanh. “Con không sao, mọi người ra ngoài đi.” Quân Ninh nghiêng đầu liếc mắt nhìn những người xông tới, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Độc của xích xà đứng đầu bách độc, vết thương do nó cắn không tới một canh giờ sẽ mất mạng, hơn nữa không thuốc nào chữa được. Quân Ninh cũng không sợ chết, may mắn duy nhất của y đó là con rắn chết tiệt kia không cắn được mẫu thân y. Chỉ cần mẫu thân cùng muội muội trong bụng bình yên vô sự, y trả giá mọi thứ đều đáng, cho dù là trả giá bằng sinh mệnh. “Mọi người đều đã biết rõ rồi. Cũng được, một mình cô độc chết đi như vậy quả thật có thê thảm chút. Thay con chăm sóc mẫu thân thật tốt, chuyện của con, cũng không cần để cho người biết. Thai của người vẫn không ổn định, không thể lại tiếp nhận bất kỳ kích thích gì. Con cũng không hy vọng mẫu thân cảm thấy áy náy…” Quân Ninh còn chưa dứt lời, lại liên tiếp bị cắt ngang. Sở Diễm dừng bước trước người y, không nói gì kéo cổ tay y, cúi đầu ngậm lấy miệng vết thương trên tay y, dùng lực hút. “Thất ca!” Sở Dục kinh hô, quá sợ hãi. “Người làm gì vậy, buông, người cũng sẽ chết.” Quân Ninh ra sức vùng vẫy, lại bị Sở Diễm điểm huyệt đạo. Hắn ngồi bên mép giường y, cúi đầu hút hết máu độc trong cơ thể y, mới giải huyệt đạo trên người y. Quân Ninh lại dùng lực đẩy hắn ra, cảm xúc quá mức kích động, bả vai có chút run lên. “Ai nói qua muốn người cứu! Ai muốn người xen vào việc của người khác!” Ánh mắt Sở Diễm băng lãnh, tuấn nhan tuyệt mỹ cơ hồ không có cảm xúc, hắn ấn thân thể nho nhỏ của y xuống giường, lạnh giọng mở miệng, “Sống thật tốt cho trẫm, không có sự cho phép của trẫm, con không thể chết.” Hắn băng lãnh bỏ lại một câu, xoay người phẩy tay áo bỏ đi. “Thất ca.” Sở Dục theo sát hai bước, đối ngoài điện la lớn, “Mau truyền ngự y.” Trong phòng, Quân Ninh xụi lơ ở trên giường êm, thân thể nho nhỏ cuộn tròn co rút thành một khối, trong đôi mắt thâm thúy là một mảnh mờ mịt. Màn đêm buông xuống, trong Ngự thư phòng, Sở Diễm như thường ngày ngồi bên cạnh bàn phê duyệt tấu chương, bên cạnh là tách trà xanh đã sớm lạnh. Ngón tay thon dài của hắn tùy ý lật xem tấu chương, bút chu sa ở cuối tấu chương viết vài nét. Trong phòng an tĩnh thần kỳ, chỉ truyền đến tiếng ho nhẹ, khăn lụa tuyết trắng đặt bên môi nhiễm máu đỏ tươi chói mắt. “Thất ca.” Sở Dục chậm rãi bước vào, trong tay bưng một chén thuốc đen đặc. Sở Diễm im lặng không nói, nhưng hắn lại cực kỳ rõ ràng, chỉ cần Sở Diễm nhiễm chút vật có độc sẽ dẫn phát Lạc Nhạn Sa trong cơ thể hắn. Hắn có thể dùng nội lực thâm hậu áp chế, nhưng đau đớn rét thấu xương lại không tránh khỏi. “Ừ, đặt ở đó trước đi.” Sở Diễm nâng mắt, nhạt giọng trả lời. Sở Dục nhưng không có ý tứ rời đi, ngược lại đi tới bên người hắn, mở miệng lần nữa. “Thất tẩu đã tỉnh, cũng không có gì trở ngại, ngự y đều canh giữ trong Vị Ương cung, không chút nào dám qua loa, Thất ca yên tâm.” “Ừ.” Sở Diễm lại gật đầu, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi tấu chương trong tay. Sở Dục cũng không nhiều lời, chậm rãi thối lui ra ngoài. Ngoài điện, Quân Ninh khoanh tay đứng, an tĩnh chờ đợi, thấy Sở Dục đi ra, vội vàng nghênh đón: “Ông ấy thế nào?” “Ông ấy?” Sở Dục gắt gao nhíu mày, mang theo vài phần không vui, từ trong tay áo lấy ra lụa trắng nhiễm máu đưa đến trong tay y. Vừa nãy hắn cố ý tiếp cận Sở Diễm, bất quá là vì lấy khăn lụa trắng này. “Thất ca luôn không thích uống thuốc, vào xem ông ấy đi, có lẽ con nói, ông ấy sẽ chịu nghe.” Sở Dục lãnh đạm bỏ lại một câu, phẩy tay áo bỏ đi. Đều nói hài tử trời sinh là tới đòi nợ phụ mẫu, những lời này quả thật không sai. Bên ngoài Ngự thư phòng thị vệ mặc áo giáp vàng thắt lưng đeo đao vẫn không nhúc nhích đứng canh gác. Lưu Trung đứng ở một bên, khom người không nói. Quân Ninh đứng ở chỗ bí mật gần đó, lưng thẳng tắp, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt chiếc khăn lụa dính máu kia, gân xanh lồi lên trên mu bàn tay, dung nhan tuấn dật băng lãnh pha lẫn chút phức tạp khó phân biệt. Sau một hồi, y rốt cục vươn cánh tay ra, đặt trên cửa, cứng ngắc trong khoảnh khắc, tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn mới đẩy cửa điện, thong thả bước vào. Trong điện an tĩnh như thường, ánh mắt Sở Diễm chuyên chú rơi trên tấu chương, nghiêm túc phê duyệt. Lúc Quân Ninh tiến vào, bút lông sói trong tay hắn khẽ chúi xuống, có điều chỉ trong giây lát, lại khôi phục như thường, nét bút chu sa không ngừng phác thảo ở cuối tấu chương. Quân Ninh cũng không nhiều lời, bóng dáng xanh nhạt đứng bên cạnh Sở Diễm, động tác cực kỳ khẽ bưng chén thuốc bạch ngọc trên bàn lên. “Thuốc nên nhân lúc còn nóng uống mới tốt, dư độc chưa hết, tất nhiên sẽ tổn hại thân thể.” Sở Diễm khẽ dừng trong chốc lát, mắt phượng tùy ý đảo qua Quân Ninh, buông tấu chương trong tay ra, nhạt giọng nói: “Biết trẫm vì sao không cho ngự y khám và chữa bệnh không?” Quân Ninh không nói, khẽ cúi thấp đầu hơn. “Chuyện trẫm trúng độc nếu truyền ra ngoài, nhất định triều đình và dân chúng chấn động. Sở Dục nhất thời tình thế cấp bách kinh động ngự y, đã là không nên, lúc này nếu trẫm uống thuốc, không phải thừa nhận đã trúng độc. Hà tất tăng thêm phiền toái không cần thiết.” Quân Ninh cúi đầu tới cực thấp, môi mỏng khẽ mím, im hơi lặng tiếng đặt chén thuốc trong tay xuống. Sở Diễm cười nhạt một tiếng, y có thể biết đại thế, không hành động theo cảm tình, trái lại làm cho người ta vui mừng. Một lần nữa cầm tấu chương trên bàn lên, chưa mở ra, cổ tay lại bị Quân Ninh đột nhiên cầm lấy, ngón tay non mịn của y đặt lên mạch cổ tay hắn, mi tâm nho nhỏ nhíu lại, một lúc sau, buông tay hắn ra, bước nhanh ra ngoài điện.