“Thành thật một chút, dù sao chơi đùa như vậy đâu giống nữ hài tử.” Quân Ninh phụng phịu răn dạy. Huệ Nhi trừng lớn một đôi mắt đẹp, chu miệng nhỏ, dáng vẻ nhỏ xinh thật là ủy khuất, một bàn tay nắm góc áo Quân Ninh, lắc lư qua lại, “Quân Ninh ca ca có phải tức giận với Huệ Nhi, Huệ Nhi ngoan, không dám lại càn quấy nữa. Huynh đừng không cần Huệ Nhi có được không.” “Ngu ngốc.” Quân Ninh sờ sờ đầu Huệ Nhi, xoay người đi tới bờ ao, tùy ý nhặt lên một hòn đá nhỏ trên đất, quăng ra giữa hồ. Cục đá nhảy song song với mặt hồ, tạo ra những vòng nước gợn nhỏ. Huệ Nhi đứng ở bên cạnh y, vui vẻ phấn khích. “Quân Ninh ca ca thật lợi hại, Huệ Nhi cũng muốn chơi.” Nàng cúi người nhặt một hòn đá trên đất lên, quăng ra giữa hồ, cũng rất nhanh chìm xuống nước. Biểu tình nhảy nhót trên mặt Huệ Nhi nháy mắt ỉu xìu, đáng thương tội nghiệp nhìn về phía Quân Ninh. “Quân Ninh ca ca, huynh dạy Huệ Nhi đi.” “Thật là ngốc.” Quân Ninh nhẹ cười sờ đầu nàng, sau đó ôm thân thể nho nhỏ của nàng đến trước ngực, nắm tay nàng, đem cục đá ném song song ra, trên mặt hồ tạo ra vài vòng gợn sóng. “Hòn đá của Huệ Nhi cũng biết nhảy kìa.” Huệ Nhi vui vẻ la lên, lại nhặt một hòn đá ném ra. Xẹt qua trên mặt nước, bắn nước tung tóe. “A!” Trong thủy tạ giữa hồ truyền đến một tiếng hô nhỏ. Chẳng biết lúc nào, trong thủy tạ lại xuất hiện thêm vài nữ tử mỹ mạo, giữa hồ tóe nước, có vài giọt nước bắn lên cung trang mỹ lệ màu trắng của một nữ tử ở trong đó. “Hài tử ở nơi nào tới? Đã vậy còn không hiểu quy củ, nước bẩn trong hồ đều đã dính lên người nương nương rồi. Loại vải trên người nương nương chính là do hoàng thượng mới ban cho, các ngươi đền được sao!” Thị nữ đi tới, chân cao khí ngang trừng mắt nhìn Quân Ninh cùng Huệ Nhi. Quân Ninh rất ít khi ra ngoài đi lại, các cung nữ cũng không thấy qua dáng vẻ tiểu hoàng tử, trong cung đột nhiên xuất hiện thêm hai hài tử, chỉ cho là con cái của vị đại thần nào đấy, dẫn vào cung yết kiến. Mà Quân Ninh cũng mặc kệ những nữ nhân nhàm chán trong cung này, y dắt tay Huệ Nhi, xoay người tính rời đi. Mà thị nữ lại nhất quyết không tha chặn đường bọn họ, mấy phụ nhân trong thủy tạ cũng đi ra, cầm đầu đích thị là Kỳ Quý phi Sở Uyển, Hiền phi Tiết Oánh, sau đó là Cố Vãn Thanh cùng mấy nữ nhân mới vào cung. Ngày hôm nay thời tiết tốt, mấy người phụ nhân trái lại khó có được cùng đồng hành tới ở trong thủy tạ Ngự Hoa viên ngắm cảnh, không nghĩ tới lại bị hai hài tử này quấy nhiễu. Sở Uyển thật sự cũng không phải loại người muốn gây chuyện, chỉ là dù sao nàng cũng đứng đầu lục cung, tổng yếu phải lập uy trong hậu cung, mới ý bảo thị nữ đi giáo huấn hai đứa hài tử. Quân Ninh thờ ơ liếc nhìn thị nữ đứng chắn trước người, thanh lãnh mở miệng, “Bao nhiêu tiền, ta đền cho ngươi là được. Tránh ra.” Quân Ninh tuy nhỏ, lực uy hiếp lại lớn, thị nữ lại có khoảnh khắc lờ mờ thất thần. Ánh mắt liếc qua Sở Uyển ở một bên, Sở Uyển không vui lườm nàng một cái, thị nữ hiểu ý, lại chống nạnh, đề cao âm lượng. “Ngươi cho nương nương chúng ta là ai! Cho rằng đền tiền là không có chuyện gì sao? Xiêm áo trên người nương nương là đồ mới muốn mặc cho hoàng thượng xem, nếu kinh động thánh giá, các ngươi đền được sao! Còn không mau quỳ xuống đất dập đầu với nương nương, nương nương chúng ta đại nhân đại lượng, có lẽ sẽ không so đó với mấy đứa hài tử các ngươi.” Quân Ninh không nói, hiển nhiên nổi giận. Huệ Nhi kéo lấy góc áo y, chu miệng nhỏ lắc lắc đầu, ý bảo y không nên phát giận. Sau đó đi đến bên cạnh Sở Uyển, thật sự nhìn y phục Sở Uyển, ôn nhu nói, “Vị nương nương này, y phục của người cũng không có vết nước đọng a, vì sao muốn chúng ta bồi thường? Người là nương nương tôn quý, chẳng lẽ muốn khi dễ tiểu hài tử chúng ta sao!” Sở Uyển chăm chú nhìn tiểu cô nương trước mặt, mới 3, 4 tuổi lại lộ ra dáng vẻ thông minh lanh lợi. Sở Uyển mặc đích thị là tơ lụa tốt nhất, nước ướt trên vật liệu may mặc rất nhanh đã bị hấp thu, căn bản tìm không thấy dấu nước. “Ngươi đứa nhỏ này rõ ràng là già mồm cãi láo, ao sen ở Ngự Hoa viên là dùng để ngắm, cũng không phải là nơi cho các ngươi ném đá, các ngươi làm nước bắn lên váy áo của bản cung, ngược lại là các ngươi có lý sao?” Sở Uyển nhíu mi, vẻ mặt lạnh lùng. “Người đâu, bắt đứa nhỏ này lại, giáo huấn thật tốt cho bản cung.” Ngự Lâm quân bảo vệ trong Ngự Hoa viên không chút nào dám thất lễ, đi nhanh tới muốn bắt Quân Ninh cùng Huệ Nhi. Huệ Nhi sợ hãi muốn chạy trốn lại bị Sở Uyển bắt được. “Quân Ninh ca ca, cứu cứu Huệ Nhi. Huệ Nhi sợ.” Huệ Nhi bị Sở Uyển cấu cánh tay bị đau, lớn tiếng kêu cứu. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Quân Ninh lãnh giận, cánh hoa quỳnh trong tay áo không hề do dự bay ra. Ngoại trừ mẫu thân, Huệ Nhi là người y để ý nhất, y tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất kỳ kẻ nào thương tổn Huệ Nhi của y. Đối với hai đứa hài tử, mọi người hiển nhiên không có phòng bị, huống chi, dựa vào thân thủ của Quân Ninh, Ngự Lâm quân mặc dù muốn ngăn cũng ngăn không được. “A!” Chỉ nghe Sở Uyển hô nhỏ, trên mu bàn tay đã bị vẽ ra một vệt máu. May mà Quân Ninh mặc dù tức giận, xuống tay vẫn có chừng mực. Sở Uyển bị đau, buông lỏng kiềm chế với Huệ Nhi. Huệ Nhi bước nhanh trốn phía sau Quân Ninh, nơm nớp lo sợ núp vào. “Làm càn, cũng dám thương tổn bản cung! Còn không mau bắt bọn chúng lại.” Sở Uyển cầm mu bàn tay phát đau, trợn mắt nhìn Quân Ninh. Ống tay áo Quân Ninh lay động, tùy ý xoay người mấy cái liền giải quyết mấy tên Ngự Lâm quân trước mặt. Lạnh lùng phất hạ ống tay áo, thanh lãnh nói, “Dựa vào các ngươi cũng muốn động thủ với ta!” Y lại dắt tay Huệ Nhi, lúc đi ngang qua Sở Uyển, chỉ băng lãnh bỏ lại một câu, “Ngươi là nữ nhân của ông ấy? Ánh mắt ông ấy thật đúng là tệ.” Sở Uyển quả thật bị y chọc giận, mới vừa muốn phát tác, lại bị Cố Vãn Thanh ở bên người ngăn lại, “Nương nương, đứa nhỏ này không đơn giản.” Sở Uyển vốn cũng là người thanh lãnh, nhưng ở trong cung an nhàn sung sướng nhiều năm, Sở Diễm lại sủng, mọi người tất cung tất kính, khó tránh khỏi tính tình cũng bị dưỡng hư. “Bản cung là chủ hậu cung, chẳng lẽ còn bị một tiểu hài tử đè trên đầu sao?” “Nương nương!” Cố Vãn Thanh thấm thía nói một câu. Sở Uyển có hơi chút mất kiên nhẫn, phất tay áo với nàng. Cố Vãn Thanh mỉm cười đi tới trước người Quân Ninh, ôn nhu mở miệng nói. “Ta là Cố Quý nhân, người ngươi vừa mới đả thương kia là Kỳ Quý phi, nàng chính là chủ nhân hậu cung. Nếu đắc tội nàng cũng không có trái ngọt cho các ngươi ăn, thậm chí còn liên lụy tới người nhà, ta khuyên ngươi, vẫn nên quỳ xuống đất dập đầu bồi tội với Kỳ phi nương nương, miễn cho sự tình nháo lớn, kết cục không tốt.” “Tùy ý các ngươi.” Quân Ninh lạnh giọng đáp lời. “Ngươi đứa nhỏ này tuổi không lớn, khí thế cũng không nhỏ, xem ra không cho ngươi một chút giáo huấn, ngươi cũng không biết trời cao đất rộng.” Cố Vãn Thanh nghiêm mặt, hướng thái giám ở sau lưng nói, “Người đâu, vả miệng.” “Quân Ninh!” Một giọng nói thanh thúy che lấp lời Cố Vãn Thanh. Sở Hoằng buông tay phụ thân ra, vui vẻ chạy tới chỗ Quân Ninh. “Quân Ninh, phụ vương nói ngươi về sau sẽ ở trong cung với hoàng bá phụ, ta đây có thể thường xuyên tìm ngươi chơi rồi.” “Là ngươi.” Quân Ninh nhạt giọng mở miệng. Khó có khi không hất tay y đang cầm tay mình. Sau lưng, Sở Diễm cùng Sở Dục theo sát tới, phía sau còn đi theo vài vị trọng thần cùng cung nhân người hầu. “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Chúng nữ quỳ gối mà bái, quỳ xuống trên đất. “Đều đứng dậy cả đi. Nơi này trái lại náo nhiệt!” Sở Diễm thuận miệng nói, lập tức đi tới chỗ Quân Ninh, ôn nhuận mở miệng, “Làm sao vậy, lại trưng ra khuôn mặt lạnh lùng. Tính tình này của con trái lại còn lớn hơn so với trẫm.” “Hoàng thượng xin làm chủ cho nương nương nhà chúng nô tỳ a, nương nương…” Thị nữ Sở Uyển ‘bịch’ một tiếng quỳ rạp xuống trước người Sở Diễm, khóc sướt mướt mở miệng, lại bị giọng nói trong veo mà lạnh lùng của hắn cắt ngang. “Câm mồm lại cho trẫm.” Sở Diễm cúi người, ra ngoài dự kiến của mọi người, ôm lấy Quân Ninh, ánh mắt nhìn y đều là ôn nhu. “Nói cho trẫm nghe, đã xảy ra chuyện gì rồi hả?” “Quân Ninh, không phải sợ, nếu như có người dám khi dễ, hoàng bá phụ sẽ phân xử giúp ngươi.” Sở Hoằng hất đầu, hùng hổ nói. Quân Ninh thờ ơ liếc mắt đảo qua mấy người phụ nhân, chỉ nhàn nhạt mở miệng. “Mẫu thân thích an tĩnh, các nàng quá ồn, sau khi mẫu thân vào cung nhất định sẽ không thích.” “Được, chờ mẫu thân con vào cung, trẫm đều để cho các nàng ngậm miệng.” Sở Diễm cao giọng mà cười, sủng nịch vuốt ve trán Quân Ninh. Sau đó, lại cúi đầu nhìn Huệ Nhi ở trước người, tiểu nha đầu kia trợn to một đôi mắt trong suốt, đang lẳng lặng ngóng nhìn hắn. “Huệ Nhi, con nói cho trẫm nghe, đã xảy ra chuyện gì rồi hả?” “Con cùng Quân Ninh ca ca ở cạnh bờ ao chơi đùa, a di xinh đẹp kia nói bị nước bắn trúng váy dì ấy, bắt con và Quân Ninh ca ca quỳ xuống đất dập đầu với dì ấy. Quân Ninh ca ca không chịu, dì nói sẽ liên lụy người nhà, còn muốn dùng hình với chúng con. Hoàng bá phụ, Huệ Nhi sợ.” Huệ Nhi nhút nhát kéo lấy một góc áo của Sở Diễm. Sở Diễm mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt ôn nhuận. Tiểu nha đầu này quả thật đáng yêu lanh lợi, không ai nói với nàng thân phận của nàng, nhưng nàng lại biết nên xưng hô như thế nào với từng người, biết nên làm gì, không nên làm gì. Khó trách Ninh Nhi thích nàng. “Liên lụy người nhà?” Sở Diễm lạnh lùng cười, tà mị nhếch khóe môi, lạnh lùng quét qua nữ nhân trước mặt. Sau đó cúi đầu nói với thị nữ đang quỳ gối, “Trẫm chính là người nhà của y, ngươi nói cho trẫm nghe xem, chủ tử nhà ngươi muốn xử trí trẫm như thế nào?” “Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám!” Thị nữ không ngừng quỳ xuống đất dập đầu, trong lòng biết lần này gây họa lớn rồi. Không nói cái khác, cũng chỉ cần nhìn ánh mắt hoàng thượng nhìn đứa nhỏ này, mềm đến có thể chảy ra nước. “Lưu Trung, ngươi là lão nhân trong cung, dạy dỗ nàng ta quy củ cho thật tốt, dĩ hạ phạm thượng phải bị tội gì!” “Lão nô tuân chỉ.” Lưu Trung hướng hai tên tiểu thái giám ở sau lưng ra hiệu, hai người lập tức cất bước lên phía trước kéo thị nữ kia xuống. Trong miệng thị nữ còn không ngừng khóc hô, “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng. Nương nương, nương nương cứu nô tỳ.” “Hôm nay Ninh Nhi đã làm xong bài tập rồi hả?” Sở Diễm không coi ai ra gì mở miệng hỏi. “Thái phó dạy thơ, con đều đã đọc qua, lần sau để cho ông ta dạy cái khác đi.” Quân Ninh nhàn nhạt trả lời. “Thái phó dạy đều là việc trị quốc, Ninh Nhi phải khiêm tốn. Cầm Long thủ học tới tầng 5 thôi, quay về trong Cảnh Dương cung trẫm sẽ dạy con.” “Uhm.” Quân Ninh nhàn nhạt gật đầu. “Ninh Nhi thông minh, Thất ca không cần lo lắng.” Sở Dục mỉm cười đi tới, ấm giọng mở miệng. “Ninh Nhi, gọi hoàng thúc.” Sở Diễm đặt y xuống, chuyển thành nắm tay y. “Hoàng thúc.” Quân Ninh thấp giọng gọi, dáng vẻ có chút ngượng nghịu. Sở Diễm nhìn Sở Dục, bất đắc dĩ cười. Cùng Quân Ninh ở chung cũng có hơn mười ngày, đứa nhỏ này nhưng là ngay cả một chữ ‘phụ thân’ cũng chưa từng gọi qua. Có thể gọi Sở Dục một tiếng ‘hoàng thúc’ đã thuộc loại khó có được. Mà mấy người phụ nhân đứng ở một bên đều đã choáng váng. Lời đồn đế vương mang về hai hài tử ở ngoài cung, chỉ nghe thấy là hài tử của Thẩm gia, lại không nghĩ rằng có một vị là hoàng tử. “Đói bụng không? Muốn ăn cái gì?” “Tùy ý.” Quân Ninh lại nhạt giọng đáp trả. “Hoàng thượng, lão nô đã chuẩn bị đồ ăn tiểu hoàng tử thích.” Lưu Trung mỉm cười đón chào. “Sở Dục ở lại ăn chung đi, người một nhà ăn bữa cơm rau dưa, cũng náo nhiệt chút.” Sở Diễm nắm bàn tay nhỏ của Quân Ninh, liền đi ra ngoài Ngự Hoa viên. Lúc đi ngang qua người Sở Uyển cùng Cố Vãn Thanh, lại dừng chân. “Trẫm thấy tính tình nàng dạo gần đây càng lúc càng lớn, cấm túc nàng trong cung một tháng, lẳng lặng tĩnh tâm cho thật tốt đi.” Sở Uyển cắn môi dưới, hơi hơi cúi người nói, “Thần thiếp tuân chỉ.” Sau khi đợi Sở Diễm cùng đám người Quân Ninh đi khỏi, Cố Vãn Thanh đi tới đỡ cánh tay Sở Uyển, “Nương nương, chúng ta hồi cung đi. Toàn bộ vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.” “Cố muội muội nói có lý, muội muội vẫn nên trở về trước đi, đứng tại chỗ này cũng không khiến hoàng thượng hồi tâm chuyển ý.” Tiết Oánh đi tới, ôn nhu nói. Sau đó, dưới sự nâng đỡ của thị nữ chậm rãi đi ra ngoài. “Nương nương, vừa rồi vì sao người không giúp Kỳ phi?” Thị nữ hỏi. Tiết Oánh cười, “Nàng hung hãn cũng đủ lâu rồi, không chịu chút thiệt thòi cũng không học ngoan được. Hài tử kia khi vừa nhìn thấy ta liền biết không phải người bình thường, dung mạo khí chất cực kỳ tương tự hoàng thượng. Nhìn tuổi cũng khoảng 5 tuổi, Dao phi năm đó mang thai rời đi, nếu như hài tử kia sinh ra đời, có lẽ cũng ở độ tuổi này.” “Nương nương nói hài tử kia là do Dao phi sinh ra?” Thị nữ giật mình nói. Tiết Oánh hừ cười một tiếng, chỉ sợ hậu cung sau này không còn yên tĩnh rồi. “Ngày lành của Sở Uyển đoán chừng cũng đến lúc kết thúc rồi. Nàng nếu hiểu được nên đúng mực, nên an phận thủ thường, còn có thể ở trong cung sống yên phận, nếu không…” Phần sau câu nói biến mất, nàng chỉ nhẹ cười lắc đầu. Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy vào đế đô. Bên trong xe, Thiên Dão an tĩnh tựa vào trong góc, nhắm mắt nghỉ ngơi. “Cô nương, đã vào đế đô, cô muốn đi chỗ nào vậy?” Ngoài xe, xa phu lên tiếng dò hỏi. “Tìm gian khách điếm sạch sẽ trước đi.” Thiên Dao mở đôi mắt sáng, nhạt giọng nói. Rất nhanh xe ngựa liền dừng trước một khách điếm nhỏ. Thiên Dao xuống xe, thanh toán tiền xe, mỉm cười cáo biệt với xa phu. Sau đó xoay người đi vào khách điếm. “Cô nương, ở trọ sao?” Lão bản cười ra đón, hiếm khi nhìn thấy một nữ tử như vậy, càng thêm ân cần. “Ừ, cho ta một gian phòng thượng hạng sạch sẽ, chuẩn bị một tô mì chay, làm phiền đưa đến phòng ta.” Thiên Dao mỉm cười đáp lại, lấy ra chút bạc vụn trong cổ tay áo đưa vào trong tay lão bản. Gian phòng ngược lại còn tính sạch sẽ, Thiên Dao đơn giản thu dọn vài thứ, sau đó mở cửa sổ ra, nửa tựa vào cạnh cửa sổ, lạnh nhạt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Ngoài phòng trời trút mưa bụi mù mịt, đế đô bị bao phủ trong một màn mưa bụi, đẹp đẽ hư ảo, đã có chút không chân thật. Năm năm chưa từng trở về, nơi này toàn bộ tựa hồ đặc biệt trở nên xa lạ. Chưa bao giờ nghĩ tới, còn có một ngày trở về, năm năm này sống tự do đã quen, ngược lại không quen trói buộc