Linh Lung cười khổ, đúng vậy, nàng làm sao lại quên, Sở Diễm yêu Thẩm Thiên Dao đã vượt qua cả sinh mệnh. Giờ phút này, chỉ sợ là hận chết nàng rồi. “Huyễn Ảnh thay nàng một mạng, Linh Lung, trẫm sẽ không giết nàng. Kể từ hôm nay, biến Khôn Ninh cung thành lãnh cung, trẫm cùng nàng, tử sinh không gặp lại.” Sở Diễm băng lãnh bỏ lại một câu, xoay người phất tay áo bỏ đi. Lúc này, trong Cảnh Dương cung, Thiên Dao cho lui cung nhân, ru rú trên giường rồng mềm mại, trên người là chăn gấm dày nặng, thân thể lại vẫn lạnh đến phát run. Nàng héo rút trong góc, ánh nến mờ nhạt trong phòng lay động chiếu lên một vệt bóng mờ trên khuôn mặt tái nhợt, càng lộ rõ sự bất lực. Đau đớn do hàn băng xâm nhập vào trong xương cốt bắt đầu từ ngực lan tràn ra, Thiên Dao tựa người vào thành giường, đau đến khóc không thành tiếng. Đầu ngón tay nắm chặt chăn gấm dưới thân, đau đến co rút, đầu ngón tay bén nhọn siết chặt, móng tay vỡ nứt, huyết nhục mơ hồ một mảnh. Lần này là lần thứ hai đoạt hồn thảo phát tác, so với lần trước càng nặng hơn, trên trán Thiên Dao che kín một tầng mồ hôi lạnh, lại cố nén không chịu gọi ra tiếng. Nàng tránh khỏi ánh mắt mọi người, đó là vì không muốn Sở Diễm biết sự thống khổ của nàng. Nàng đau, hắn chỉ càng đau lòng hơn. Ở cuối cùng sinh mệnh, nàng muốn lưu lại cho hắn hồi ức tốt đẹp nhất. Có lẽ cảm nhận được đau đớn của mẫu thân, hài tử trong bụng bắt đầu không an phận, không ngừng đá động. Lệ từ trên khuôn mặt tái nhợt của Thiên Dao chảy xuống, nàng là mẫu thân vô năng nhất trong thiên hạ. Nàng cho hắn sinh mạng, nhưng lại không cách nào để cho hắn bình an ra đời. “Bảo bảo đừng sợ, mẫu thân sẽ ở bên con.” Cho dù sinh tử, nàng sẽ bảo vệ hài tử của nàng cùng Sở Diễm. “A!” Đau đớn tựa như xé rách nổ tung trong miệng, Thiên Dao kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể không cách nào khắc chế run rẩy, hàm răng gắt gao cắn chặt môi dưới, làn môi đơn bạc đã huyết nhục mơ hồ. Đau đớn ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng, hài tử không an phận bắt đầu đá đánh trong bụng mẫu thân. Hai loại đau đớn này khiến cho Thiên Dao giống như đặt mình trong địa ngục, đau, cũng không dám kêu thành tiếng. “Nương nương, người làm sao vậy?” Ngoài cửa, Yêu Nguyệt nghe thấy tiếng động lạ trong phòng, lo lắng mở miệng. “Không, không có gì.” Thiên Dao dùng chăn bó chặt thân thể, mạnh mẽ chống đỡ trả lời một câu. Chuyện nàng độc phát tuyệt không thể để cho bất kỳ người nào biết được, nàng tuyệt sẽ không để cho Sở Diễm tiếp tục lo lắng. Trong lúc tuyệt vọng, nàng không biết Sở Diễm có thể làm ra chuyện gì. Đoạt hồn thảo, a, đoạt hồn thảo cũng không phải không có giải dược, chỉ là, thứ kia cực kỳ khó có được. Huống chi, nàng người mang long tự, muốn giải độc cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Trong lúc đau đớn, ý thức từ từ mơ hồ, sau cùng rơi vào trong bóng tối. Lúc Sở Diễm đi vào, Thiên Dao đã ngất ở trong góc giường. “Dao Nhi.” Ngực hắn chợt lạnh, đi nhanh tới ôm nàng vào trong lòng. Sắc mặt Thiên Dao tái nhợt như tờ giấy, khoé môi vẫn còn đọng lại giọt máu chói mắt. Sa y đơn bạc trên người sớm ướt đẫm, giống như nhúng vào nước vậy. “Dao Nhi, Dao Nhi, tỉnh lại.” Sở Diễm đau lòng gọi tên nàng, đầu ngón tay thon dài lau đi nước mắt bên má nàng. Môi ôn nhuận dán lên môi nàng, muốn xoa dịu đau đớn của nàng. Sở Diễm đưa tay ấn lên ngực nàng, muốn truyền nội lực vào trong cơ thể nàng nhưng vẫn như cũ bị hàn khí trên ngực nàng bức lui. Thân thể của nàng cơ hồ đã bị hàn khí bao vây, nàng bất quá là dùng một tia khí lực cuối cùng muốn bảo trụ hài tử trong bụng. “Hoàng thượng, có cần truyền ngự y?” Yêu Nguyệt run giọng mở miệng. Ánh mắt Sở Diễm khẽ âm u, nhạt giọng đáp lời. “Không cần.” Nếu nàng không muốn cho hắn biết, hắn làm sao có thể cô phụ nỗi khổ tâm của nàng. Chỉ sợ, đây không phải lần đầu tiên Thiên Dao phát độc. Nếu như theo lời Linh Lung nói, nàng tối đa chỉ có thể sống qua một tháng này. Không nghĩ tới, thời gian bọn họ gần nhau thực ra lại ngắn ngủi như vậy. “Truyền ngự y viện thủ đến Ngự thư phòng kiến giá.” “Dạ vâng.” Yêu Nguyệt khẽ cúi người, chậm rãi thối lui ra ngoài. Sở Diễm bồng Thiên Dao lên, đi vào trong phòng, bên trong sương mù quanh quẩn, nước trong ôn tuyền chảy không ngừng. Hắn cẩn thận cởi đi y phục trên người nàng, ôm nàng đi vào trong ôn trì. Thiên Dao mặc dù mang thai, nhưng không thể nào phủ nhận, nàng vẫn là một mỹ nhân mỹ lệ động lòng người. Khẽ nhắm mắt, hàng mi thon dài trên khuôn mặt tái nhợt tạo một bóng mờ. Hắn khẽ ôm nàng, thân thể hai người ngâm trong nước suối, dòng nước ấm áp từ từ xoá đi hàn khí trên người Thiên Dao. Lông mi khẽ rung động, một đôi mắt sáng chậm rãi mở ra, lộ ra ánh sáng ngọc chói mắt. Thiên Dao chỉ cảm thấy thân thể đau đớn vô cùng, nhất thời đầu óc trống rỗng. Lọt vào trong mắt là dòng suối chảy ào ào cùng vòng tay rắn chắc đang bao quanh trên thân thể của nàng. “Tỉnh rồi?” Sở Diễm ôn nhuận cười, bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng lên. Thân thể trần trụi của nàng dựa sát vào trong lồng ngực rắn chắc của hắn, trong nước suối, da thịt hai người thân cận. Gò má Thiên Dao đỏ bừng, quẫn bách xoay mặt. “Hoàng thượng làm gì vậy?” Sở Diễm không nói, mỉm cười cúi đầu, hôn lên làn môi mềm mại của nàng, trằn trọc. Một lúc sau mới lưu luyến buông ra. “Dao Nhi có thai, trẫm còn có thể làm gì. Chỉ là ôm nàng một cái để thoả nỗi khổ tương tư mà thôi.” Khoé môi Thiên Dao nở nụ cười, trầm nhẹ nói, “Không phải hàng đêm đều ôm ta trong lòng sao, hoàng thượng không chê phiền, Thiên Dao lại cảm thấy ngán.” Sở Diễm thoải mái cười, vùi đầu ngửi mùi hương giữa mái tóc mềm mại của nàng. “Dao Nhi hiện tại đã ngán ta, vậy nên làm thế nào cho phải đây, cả đời dài như thế, xem ra ta phải cố gắng hơn mới được.” Đầu lưỡi linh hoạt của hắn cố ý liếm lên vành tai mẫn cảm của nàng, khiến cho thân thể Thiên Dao run rẩy một trận, dừng không được cười duyên thở dốc. “Sở Diễm, đừng nháo.” Nàng ấm giọng mềm mại quát lớn một câu, vô lực đẩy hắn ra. Sở Diễm cao giọng mà cười, cánh tay bò lên vòng eo mềm mại của nàng. “Còn lạnh không? Về sau nếu lạnh nhất định phải nói cho ta biết.” Thiên Dao trầm nhẹ mà cười, tận lực che giấu ưu thương thoáng qua trong đáy mắt kia. “Hoàng thượng còn muốn ôm Thiên Dao như vậy tắm rửa? Ta cũng không can.” Ý cười Sở Diễm không giảm, khom người ôm nàng lên, hướng bên cạnh hồ mà đi. Theo cước bộ của hắn, từng tấc da thịt lộ trong không khí. Thân thể tráng kiện của hắn hoàn toàn hiện ra ở trước mặt nàng. Đôi má Thiên Dao cơ hồ đỏ bừng, vùi đầu vào trước ngực hắn, xấu hổ không dám mở mắt ra. “Ta còn có chỗ nào không để cho Dao Nhi chạm qua sờ qua, giờ lại còn thẹn thùng.” Hắn tà mị nhếch khoé môi, ánh mắt ôn nhuận nhìn về tiểu nữ nhân trong lòng. Trên bình phong bên cạnh ao treo một sa y trắng thuần sạch sẽ, Sở Diễm thật cẩn thận bao lấy thân thể nàng, sau đó mới khoác lên cẩm bào màu đỏ tía. Hắn một lần nữa ôm Thiên Dao trở về trên giường rồng, cẩn thận vén góc chăn cho nàng, ở trên trán nàng khẽ hôn. “Ta phải đi một chuyến tới Ngự Thư phòng, nàng nghỉ ngơi trước đi.” “Uhm.” Thiên Dao khẽ gật đầu. Trong Ngự thư phòng, ngự y viện thủ sớm ở ngoài điện chờ lâu, thấy đế vương đi nhanh mà vào, cuống quít quỳ gối hành lễ. “Cựu thần tham kiến hoàng thượng.” “Đứng lên đi.” Sở Diễm thuận miệng đáp, ngồi ở ghế chủ vị, cẩm bào màu đỏ tía càng toát lên quý khí trong veo mà lạnh lùng. “Ngươi làm nghề y đã nhiều năm, trẫm tin tưởng y thuật của ngươi. Trẫm muốn nghe lời nói thật, Dao phi rốt cuộc còn có thể chống đỡ được bao lâu?” Sở Diễm thanh lãnh mở miệng, không ấm không giận, lại rất là nghiêm túc. Ngự y vẫn chưa dám đứng dậy, ngược lại càng cúi đầu thấp hơn. “Hồi bẩm hoàng thượng, ước chừng khoảng một tháng.” Ông trả lời rất rõ ràng, đáp án như vậy sớm bồi hồi trong miệng từ lâu, chỉ còn chờ đế vương tới hỏi. Một tháng, đầu ngón tay Sở Diễm dưới ống tay áo không khỏi siết chặt. Một tháng, thật sự quá ngắn, thậm chí, không kịp chờ đợi hài tử ra đời. “Thế gian vạn vật tương sinh tương khắc, trẫm không tin đoạt hồn thảo thật sự không có thuốc nào chữa dược. Ngươi làm nghề y vài thập niên, chẳng lẽ cũng nghĩ không ra kế sách ứng đối sao?” Ngự y viện thủ chắp tay cúi người, chần chừ. “Hồi bẩm hoàng thượng, nếu như nương nương không có thai, có lẽ vẫn có thể thử một lần, nhưng hiện giờ, cho dù là có vật kia cũng bất quá là kéo dài thời gian mà thôi.” “Vật gì?” “Máu của con chồn tuyết.” Ngự y hồi đáp, “Con chồn tuyết sinh trưởng trong gió tuyết rét lạnh, lại có khả năng chống chọi với cực hàn nơi trời băng đất tuyết. Đó là vì máu nó không giống người thường. Nếu có máu con chồn tuyết có thể kéo dài thêm 2 tháng nữa, có lẽ, có thể đợi được tiểu hoàng tử ra đời.” Như vậy, cũng bất quá là lui mà cầu tiếp, không thể bảo toàn cho Dao phi, chỉ có thể bảo toàn long tự trong bụng. Sở Diễm tự nhiên có nghe qua chút tin tức này nọ về con chồn tuyết. Tây Hạ quốc ở dưới chân núi tuyết mà con chồn tuyết là chí bảo của Tây Hạ quốc, tuyệt không chắp tay nhường cho người. Xem ra, chỉ có thể cứng rắn đi đoạt. Hai tháng, mặc dù ngắn ngủi, nhưng đúng là vẫn còn hy vọng, ít nhất, hắn có thể dùng hai tháng thời gian này vì Thiên Dao tìm kiếm linh dược. “Uhm, trẫm biết rồi, ngươi lui ra đi.” Ngự y như lấy được ân xá, khom người thối lui ra ngoài. Có một số việc đã quyết định liền không thể chùn bước. Đại Hàn trăm vạn hùng binh chờ xuất phát, An Thanh Vương giám quốc, Sở Diễm ngự giá thân chinh, trước đánh Tây Hạ, mà mục đích, nhưng chỉ là một con chồn tuyết cứu mạng kia thôi. Trận địa lớn như vậy, trong Cảnh Dương cung lại giấu kín không kẽ hở. Sở Diễm cởi xuống toàn thân khôi giáp, trước khi xa nhau lại vẫn làm bộ như không có việc gì. Trên giường rồng minh hoàng, Thiên Dao vẫn bình yên ngủ say như cũ, đêm qua hàn độc lại phát tác một lần nữa, nàng trốn ở trên giường, đau đến ngất đi. Ngăn cách một cánh cửa phòng, Sở Diễm cô lãnh đứng ở ngoài cửa. Nàng không muốn hắn nhìn thấy, hắn liền làm như không biết. Nhưng mà, thương tổn ở trên người nàng, lại đau ở trong tim hắn, đau lòng rét thấu xương như vậy cơ hồ đau đến không muốn sống.