Cánh tay Thiên Dao quấn lấy eo hắn, lông mi thon dài chớp động, thỉnh thoảng chạm phải sườn mặt hắn, mang theo cảm giác ngứa cùng tê dại, “Bệnh của nàng ấy nghiêm trọng không?” Nàng ấy, chính là Linh Lung. “Không đáng ngại.” Sở Diễm đáp lại một câu, những tạp kỹ nhỏ nhoi này của Linh Lung hắn cơ hồ đã chán ghét. Lần này chuyện Thiên Dao trúng độc, tốt nhất không nên có liên quan tới nàng ta, nếu như quả thật là nàng hạ thủ, hắn cũng không cách nào dung túng cho nàng. Lần lượt nhường nhịn nhân nhượng, Linh Lung lại cũng không biết hối cải chút nào, ngược lại càng nghiêm trọng hơn. “Ngoan, ngủ đi.” Hắn để cho nàng gối lên cánh tay mình, ôn nhu dỗ dành. “Thiên Dao không buồn ngủ.” Nàng nhạt giọng mở miệng, khẽ nâng đôi mắt sáng nhìn hắn, “Sở Diễm, ta kể chuyện xưa cho chàng nghe được không?” Sở Diễm bật cười, khẽ gật đầu, “Được.” Thiên Dao hơi hơi trầm tư, một lát sau mới mở miệng lần nữa, ánh mắt sáng quắc, lấp lánh chói loà. “Thật lâu thật lâu trước kia, có một tiểu yêu tu dưới chân Tây Thiên Phật chủ, nàng yêu một vị thần tiên cao cao tại thượng. Nhưng mà, thiên quy không thể trái nghịch, thần yêu không thể yêu nhau. Yêu nhi phạm vào giới luật, bị Phật chủ nhốt tại địa ngục hàn băng, ngày qua ngày chịu nỗi khổ dày vò. Thần tiên tức giận, muốn huỷ thiên diệt địa, cứu người thương ra. Trận đại chiến thiên giới kia đối với nhân gian quả thật là một trường hạo kiếp. Tuy hắn có năng lực huỷ thiên diệt địa, lại chung quy cứu không được người trong lòng. Vì không để liên luỵ thần tiên, yêu nhi nhảy xuống Tru Tiên đài, tình nguyện hình thần câu diệt.” “Hoá ra thần cùng yêu cũng có thể có cảm tình, trái lại hiếm thấy.” Sở Diễm nhẹ cười, chỉ xem như nàng đang nói một câu chuyện thần thoại hư ảo. “Vô tình không phải Phật, Phật chủ đều có tình, huống hồ thần cùng yêu.” Thiên Dao tiếp tục nói, “Thần tiên ôm thê tử hấp hối, thống khổ không chịu nổi, liền đi cầu Phật chủ cho yêu nhi một cơ hội trùng sinh, cho dù muốn hắn trả giá nhiều như thế nào, hắn cũng không có nửa câu oán hận.” “Phật chủ đáp ứng sao?” Sở Diễm nhạt giọng hỏi. Thiên Dao khẽ lắc đầu, ánh mắt không khỏi ảm đạm vài phần. “Phật chủ hỏi thần tiên: ‘Ngươi vì sao muốn cứu nàng?’ Thần tiên nói: ‘Ta muốn ở cùng với nàng.’ Phật chủ lại hỏi: ‘Vậy nếu ta nói cho ngươi biết, thời gian các ngươi ở cùng một chỗ chỉ có thể là một ngày, một canh giờ, hoặc là một phút một giây, ngươi có nguyện ý ở với nàng không?’ Thần tiên nói: ‘Ta nguyện ý’.” Trầm mặc lúc này bắt đầu từ từ lan tràn, bọn họ thâm sâu ngóng nhìn nhau, giống như như vậy có thể thiên trường địa cửu. Bàn tay ấm áp của Sở Diễm thong thả vuốt ve má nàng, mỉm cười mở miệng. “Dao Nhi, ta hiểu được. Chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ, thời gian dài hay ngắn đã không còn quan trọng. Cho dù nàng còn có thể chống chọi được bao lâu, một tháng, một ngày, dù cho một phút một giây cũng được. Nàng còn ở bao lâu, ta liền muốn cùng nàng bấy lâu.” “Sở Diễm.” Nàng nỉ non tên của hắn, lệ dĩ nhiên đã thấm ướt trung y trước ngực hắn. Trong lòng thầm nói: ‘Thuỷ Quân, thực xin lỗi, cho dù kiếp trước hay kiếp này, lại không cách nào cùng chàng ở bên nhau tới già. Kiếp này gặp nhau, đối với chàng mà nói, có lẽ chỉ là lịch một đời tình kiếp, nhưng đối với ta mà nói, lại là cảnh đẹp nhất trong mơ. Cho dù là hình thần câu diệt, cũng vĩnh viễn không hối tiếc.’ “Sở Diễm, ta hứa với chàng, ta sẽ không chết.” Nước mắt lạnh lùng theo hàng mi thon dài chảy xuống. Hứa hẹn duy nhất nàng có thể cho, đó là không chết ở trước mặt hắn. Sau khi lâm triều, Thiên Dao còn đang say ngủ, ngự y dùng thuốc bổ tận lực không làm thương tổn thai nhi, làm chậm lại độc tính ăn mòn tâm mạch. Dược vật khiến nàng hơn phân nửa thời gian đều ngủ, khử độc như vậy, đau đớn sẽ giảm bớt rất nhiều. Thiên điện Cảnh Dương cung, Sở Diễm nửa dựa vào giường êm, Lưu Trung cùng Từ ma ma đứng ở trước người hắn, cúi mình cúi đầu. “Hồi bẩm hoàng thượng, đã tra ra, đoạt hồn thảo được bôi lên lư hương trước nay nương nương dùng, vách lư hương bằng đồng gặp nhiệt, dược tính mới từ từ phát tác ra. Bởi vì hoàng thượng không thích hương nhang, cho nên hương an thần này đều là lúc nương nương ngủ mới đốt, nếu không, chỉ sợ ngay cả hoàng thượng cũng…” Từ ma ma muốn nói lại thôi. Sở Diễm cười lạnh một tiếng, “Chỉ sợ người hạ độc biết rõ điểm ấy, mới có thể bôi dược lên lư hương. Ả không muốn hại trẫm, mục đích chỉ là Thiên Dao mà thôi. Thủ pháp này quả nhiên cao minh.” “Bởi vì nương nương có thai, toàn bộ đều đặc biệt cẩn thận. Thị nữ thông thường trong Vị Ương cung không cách nào tiếp cận phòng ngủ của nương nương, cũng chỉ có hai nha đầu Yêu Nguyệt và Liên Tinh mà thôi.” Lưu Trung mở miệng nói tiếp. Sở Diễm nhạt giọng đáp lại một tiếng, sau đó khẳng định trả lời. “Là Liên Tinh.” Yêu Nguyệt là người của hắn, người nhà đều nằm ở trong tay hắn, đương nhiên không dám bất trung với hắn. Như vậy, cũng chỉ có Liên Tinh. Ngày đó Thiên Dao chọn nàng tới hầu hạ, về sau tra xét người nhà nàng coi như trong sạch, người cũng nhát gan khiếp nhược, để ở bên người Thiên Dao cũng thích hợp, không nghĩ tới vẫn lại có chỗ sơ suất. “Đem Liên Tinh nghiêm hình tra tấn, nhất định có thể hỏi ra hung thủ.” Bàn tay nắm dưới ống tay áo đã siết chặt thành quyền, bây giờ, cho dù là ai, hắn cũng không tiếp tục buông tha. “Vâng, lão nô lập tức đi làm.” Lưu Trung khom người lĩnh mệnh, nhưng chưa thối lui. Mắt phượng Sở Diễm hơi hơi nheo lại, thanh lãnh mở miệng, “Còn có việc?” “Hồi bẩm hoàng thượng, Triệu Quý nhân ầm ĩ trong Phương Hoa các, đồ có thể quăng có thể đập đều đã đập, thậm chí còn lấy nô tỳ trong cung trút giận, tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ quậy đến chết người.” Lưu Trung nhíu mi, vẻ mặt bất đắc dĩ. Sở Diễm hừ lạnh một tiếng, khoé môi thoáng hiện ý cười tà lãnh, “Để nàng ta nháo đi, nếu quậy đến chết người, hoàng hậu tự nhiên sẽ theo quy chế trong cung xử trí nàng ta. Trẫm không có tâm tư để ý chuyện vớ vẩn của nàng ta.” “Việc này…” Lưu Trung chần chờ trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn Từ ma ma ở bên cạnh. Từ ma ma mặt không chút đổi sắc hơi cong người, tiến lên một bước, chậm rãi mở miệng, “Hoàng thượng vẫn nên đi xem đi, nếu như biểu hiện quá mức vô ý, khó tránh dẫn tới hoài nghi. Huống chi, chuyện Triệu Quý nhân sinh non đã kinh động phủ Trấn quốc công. Triệu quốc công dù sao cũng là trọng thần triều đình, hoàng thượng cho dù không kiên nhẫn, cũng nên cho ông ta chút mặt mũi.” Sở Diễm khẽ suy xét, thoáng gật đầu. Từ ma ma là bà vú của hắn, lời của bà, đa phần Sở Diễm sẽ đáp ứng. “Uhm, vậy phiền ma ma thay trẫm chăm sóc Dao Nhi, trẫm đi Phương Hoa các rồi về.” “Vâng, lão nô tự nhiên sẽ chiếu cố nương nương.” Từ ma ma cúi người nói. Phương Hoa các. Sở Diễm chưa bước vào trong điện liền nghe nội điện truyền ra tiếng đồ bị đập vỡ thanh thuý cùng tiếng la khóc cuồng loạn của nữ tử. Lưu Trung ở sau lưng muốn thông truyền liền bị Sở Diễm chặn lại. Hắn trái lại muốn tận mắt thấy vị thiên kim phủ Triệu quốc công này hung hãn ương ngạnh tới trình độ nào. “Đều là do lũ phế vật các ngươi, nếu không phải các ngươi lơ là, bản cung làm sao lại bị người hãm hại mất đi long tự trong bụng! Bản cung đánh chết các ngươi, đánh chết các ngươi.” Triệu Doanh Song quyền đấm cước đá với cung nữ thái giám quỳ trên đất, một người quỳ gối ở đằng trước đã bị đá đến toàn thân đầy máu. Nữ tử nhìn như mảnh mai lại xuống tay ngoan độc như vậy. Sở Diễm ở trước cửa dừng bước, xua tay ý bảo Lưu Trung ở phía sau. Lưu Trung hiểu ý, bước nhanh tiến vào trong điện, khom người cúi đầu. “Lão nô tham kiến Triệu Quý nhân.” Đột nhiên vang lên giọng nói cắt đứt hành động ác độc của Triệu Doanh Song. Nàng căm tức ngẩng đầu, khi thấy Sở Diễm ở cửa khi đó, chấn động, cuống quít quỳ gối xuống đất. “Thần thiếp, thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” Sở Diễm vô cùng tuỳ ý bước vào trong điện, nhấc vạt áo lên ngồi xuống ghế chủ vị, mắt phượng lạnh lùng nheo lại quét qua cung nhân quỳ đầy đất, lười biếng mở miệng, “Triệu Quý nhân mới vừa sinh non, không nghỉ ngơi ở trên giường cho tốt, lại còn lăn qua lăn lại.” Triệu Quý nhân nghe trong lời nói của đế vương không có ý trách cứ, liền cũng bắt đầu to gan, bò đến dưới chân Sở Diễm, đã không còn bộ dáng hung hãn kiêu ngạo mới rồi, ngược lại khóc rất là đáng thương, trái lại là người có khả năng diễn xuất tốt. “Hoàng thượng, người phải phân xử giúp thần thiếp a, hài tử của thần thiếp chết thật oan uổng. Hoàng thượng nhất định phải trừng trị hung thủ, báo thù cho hài tử của thần thiếp a.” Sở Diễm hơi chán ghét nhíu mi tâm, đạm mạc mở miệng. “Bất quá là chuyện ngoài ý muốn, trẫm đã xử trí thái giám cùng cung nữ trực trong cung nàng rồi, cũng coi như đã cho nàng một cái công đạo. Nếu như nàng tiếp tục hồ nháo như vậy, trẫm liền theo cung quy xử trí nàng.” “Hoàng thượng, hài tử của thần thiếp rõ ràng là bị người hại chết, sao có thể để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng phát luật!” Triệu Doanh Song nhất quyết không tha, khóc rống không ngừng, hoàn toàn không để ý cử chỉ đoan trang tiểu thư khuê các nên có. Sở Diễm hơi cáu, cảm thấy vô cùng phiền chán. “Không có bằng chứng, sao nàng lại nói lời ấy?” “Hoàng thượng, nhất định là tiện nhân Dao phi kia hại thiếp. Nàng ta sợ hài tử của nô tỳ tranh giành tình cảm với hài tử trong bụng nàng ta, liền thiết kế độc hại thai nhi trong bụng thiếp. Hoàng thượng, người nhất định phải phân xử giúp thần thiếp!” Ánh mắt Sở Diễm nháy mắt lạnh lẽo âm u, hai chữ ‘tiện nhân’ lọt vào trong tai đúng là đặc biệt chói tai. Triệu Doanh Song này quả thật ngu xuẩn, ngay cả thua trong tay người nào cũng phân không rõ. “Nàng nói Dao phi hại nàng, có chứng cứ không? Nếu không có bằng chứng, trẫm muốn trị nàng tội vu hãm Quý phi. Triệu Doanh Song, việc này suy nghĩ cho kỹ rồi nói với trẫm.” “Chuyện này….” Triệu Doanh Song cắn chặt làn môi, nhất thời nghẹn lời. Sở Diễm hừ lạnh một tiếng, chẳng muốn cùng nàng nhiều lời. “Việc này dừng ở đây đi, trẫm không muốn tiếp tục truy cứu.” Triệu Doanh Song cúi thấp đầu, trầm thấp nức nở, cũng không dám tiếp tục phản bác. Mà đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói lười biếng của Sở Diễm, ngữ điệu ngạo mạn, thậm chí mang theo chút tuỳ ý cùng khinh thường.